Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dạ Thiên Tử

Quyển 2 - Chương 12: Đêm, người trở về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phong Linh Nhi run rẩy được người đỡ dậy, vỗ nhẹ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Đáng sợ muốn chết. Nhanh! Mau đóng cửa! Tối nay không buôn bán gì hết.

Tên gia hỏa bị Triển Ngưng Nhi dùng một cước đạp nát hạ thể được người ta nhanh chóng mang đi, tìm người chữa trị. Phong Linh Nhi gọi hai người đến đỡ, trở lại sảnh ở hậu hoa viên, ngồi trên ghế uống liền ba chén nước mát, lúc này mới hạ hỏa.

- Ồ?

Phong Linh Nhi phục hồi tinh thần, nhìn quần áo bày trên bàn, chợt nhớ tới Diệp Tiểu Thiên:

- Người đâu? Đi rồi à? Hắc! Cũng có vài ba phần bản lĩnh. Nhưng... bạc đâu rồi?

Phong Linh Nhi đứng dậy nhìn kỹ một chút, không chỉ không có thỏi bạc, có vẻ còn thiếu mấy bộ quần áo. Hai người đỡ y trở về thấy y có cử chỉ cổ quái, không nhịn được hỏi:

- Phong Linh ca ca, người tìm gì vậy?

Phong Linh Nhi giật mình, quay đầu lại hỏi:

- Hừm... trong phòng này có một người trẻ tuổi, bộ dáng... miệng nhìn rất đẹp, các ngươi có biết hắn họ tên là gì không, nhà ở đâu?

Hai người kia nhìn nhau, lại nhìn đại sảnh trống rống, mặt biến sắc:

- Ô! Phong Linh ca ca, người đang nói cái gì vậy, đêm hôm khuya khoắt người đừng nói giỡn mà, đáng sợ quá.

Phong Linh Nhi:

-...

***

Diệp Tiểu Thiên trở lại miếu thổ địa. Huyện Hồ là một tòa sơn thành, một nửa là đất bằng, một nửa là dốc núi, giữa núi cao cùng đất bằng còn có một con sông, miếu thổ địa ở ngay trên sườn núi.

Lúc Diệp Tiểu Thiên ở dưới chân núi còn có ngọn đèn dầu có thể chiếu sáng, ánh mắt nhìn thấy núi nối tiếp sao, chỉ là một sợi hoặc một mảnh màu đen, trên trời có một mặt trăng sáng lớn, sương vương đầy đất, chỗ gần còn thấy rõ ràng.

Diệp Tiểu Thiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía dưới núi, thấy đèn dầu đã điểm, như một ngôi sao sáng chói trên trời, đi lên chỗ cao, chỗ tối, nhìn một mảnh màu đỏ, thế giới to lớn, hắn chưa từng có cảm giác kỳ diệu đó khi ở kinh thành.

Trong không khí yên tĩnh xinh đẹp như vậy, thiên tính lạc quan của Diệp Tiểu Thiên sớm đã quên hết phiền não. Hắn sờ sờ hai thỏi bạc trong tay áo, lại sờ lên bộ quần áo nữ nhân chất liệu vải cực tốt đang khoác trên khủy tay kia, cười hắc hắc, tốc độ leo núi nhanh hơn.

Lúc đến sơn miếu, Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên dừng lại. Bên cạnh có một khe núi, dòng suối nhỏ cũng không rộng, nhưng lòng suối rất rộng, có lẽ lúc quét tới đây rất mãnh liệt, mùa này lòng suối lộ ra, có một mảng đá cuội lớn.

Hai bên bờ suối không có bụi cỏ che lấp, ánh mặt trăng chiếu xuống dòng nước, hóa thành vạn điểm ánh sáng, như một dây ngọc sáng lấp lánh. Trên dây ngọc, là một thiếu niên mang giỏ trúc.

Thiếu niên chỉ có 14-15 tuổi, còn rất non nớt, nhưng thân thể cường tráng hơn so với người trưởng thành. Lưng gã cõng giỏ trúc, tay trái có một bó đuốc từ cỏ lau khô, tay phải cầm một thanh đao nhọn dài hai thước, kéo ống quần đứng ở trong khe suối.

Ban đêm như vậy, khe núi như thế, một thiếu niên tay giơ đuốc, trong tay cầm một thanh đao, đứng ở khe suối như dây ngọc, hình ảnh đó khiến Diệp Tiểu Thiên hết sức hiếu kỳ, nhưng hắn lập tức biết người thiếu niên đang làm gì.

Người thiếu niên vô cùng tập trung, không phát hiện ra Diệp Tiểu Thiên. Một tay cậu giơ bó đuốc, một tay nhấc thanh đao, có chút cong cong, chậm rãi đi lại trong suối nước róc rách. Bỗng nhiên, cánh tay cậu xoay một cái, chỉ thấy thanh đao lóe lên, chiếc đao thẳng tắp hẹp dài kia liền cắm vào trong nước, bọt nước bắn lên tung tóe.

Lúc cậu nhấc đao lên, ở trên mũi có một con cá to, lưỡi đao đã cắm sâu vào thân con cá. Con cá liều mạng quẫy đuôi, nhưng không đợi con cá thoát khỏi đao, thiếu niên nhanh nhẹn nắm chặt thanh đao, tóm lấy con cá ném đúng vào cái giỏ sau lưng.

Diệp Tiểu Thiên thấy cảnh này, không khỏi thở dài một tiếng “a”.

Hắn biết cách dùng lưới bắt cá, còn biết cách dùng xiên bắt cá, hắn cũng biết có người dùng cá bắt cá, nhưng dùng đao bắt cá thì là lần đầu nhìn thấy.

Cá bị ánh sáng đột nhiên chiếu lên hoảng loạn quẫy lung tung, ngư dân đứng trong nước, vung tay chém, liền đâm trúng con cá nơi đáy nước kia. Đây là phương pháp bắt cá đặc biệt bậc nào, lại có nhãn lực nhạy bén và thân thủ nhanh nhẹn bậc nào?

Nghe thấy tiếng hô kinh ngạc, thiếu niên khẽ giật mình. Bó đuốc trong tay vẫn giơ lên vững vàng, đao sắc bén đã đặt ngang ngực.

Diệp Tiểu Thiên lên tiếng gọi:

- Hây! Ta là Diệp Tiểu Thiên, anh bạn, bản lĩnh bắt cá của cậu rất giỏi.

Thiếu niên cảnh giác nhìn hắn:

- Nửa đêm canh ba, ngươi ở nơi này làm gì?

Diệp Tiểu Thiên chỉ chỉ chỗ sườn núi, nói:

- Ta ở đó.

Thiếu niên vẫn không buông lỏng cảnh giác:

- Ở miếu thổ địa? Giờ này lên núi làm gì?

Diệp Tiểu Thiên cười nói:

- Rất lạ sao? Ban ngày ngươi không bắt cá, sao lại bắt buổi tối, hơn nữa không cần xiên và lưới bắt cá, hết lần này đến lần khác đều dùng đao nhỏ, ta cũng thấy vô cùng kỳ lạ.

Thiếu niên chăm chú nhìn hắn một lát, trong mắt lộ ra một tia vui vẻ:

- Cách bắt cá này, là ta học được của bộ lạc trên núi.

Cậu xoay người sang chỗ khác, dõi ánh mắt nhìn ở chỗ gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.

Trong tâm Diệp Tiểu Thiên đột nhiên khẽ động, bây giờ tuy hắn có tiền, nhưng bên trong phố núi không cấm đi lại ban đêm, vì lợi nhuận ít, nên không có mấy người buôn bán, buổi tối không mua được cái gì để ăn. Hôm nay nhìn thấy cậu thiếu niên bắt cá, Diệp Tiểu Thiên bỗng nghĩ đến biện pháp đổi vật lấy vật.

Diệp Tiểu Thiên giơ bộ quần áo trên tay lên, nói với cậu thiếu niên kia:

- Tiểu huynh đệ, hôm nay ta chưa ăn cơm, nếu chỉ có mình ta chưa ăn thì không sao, nhưng trong miếu thổ địa còn có ba miệng ăn đang chờ ta.

Thiếu niên đứng thẳng người lên, sắc mặt bình tĩnh nghe hắn nói.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Ta dùng bộ quần áo này đổi cá của ngươi, thế nào? Đây là tơ lụa tốt nhất đấy.

Thiếu niên lắc đầu nói:

- Đây không phải là quần áo người kiếm sống nên mặc.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Có thể đợi lúc ngươi kết hôn, tặng cho nương tử của ngươi. Tân nương tử sao lại có thể mặc quần áo vải thô, nếu mặc quần áo tơ lụa mềm mại, thì mới xinh đẹp.

Con ngươi thiếu niên sáng lên. Cậu đi lên bờ sông, nhưng không tới gần Diệp Tiểu Thiên. Tuy cậu tin Diệp Tiểu Thiên không làm hại mình nhưng bản năng của cậu vẫn khiến cậu duy trì một khoảng cách, đây là thói quen của thợ săn.

Thiếu niên cắm bó đuốc xuống một bãi đất mềm, đảo qua giỏ trúc, bên trong có năm sáu con cá, mỗi con ít nhất cũng nặng khoảng một cân rưỡi. Thiếu niên bẻ gãy mấy cây cỏ mềm, thắt nhanh thành dây thừng, xuyên miệng cá qua, xâu bốn con cá lớn nhất vào nhau.

Thiếu niên để mấy con cá còn lại vào trong giỏ, vác lên lưng, nhấc đao lên, lúc này đem giây cỏ buộc cá đưa cho Diệp Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên vui vẻ đưa bộ quần áo qua, nhưng cậu thiếu niên lắc đầu, nói:

- Cá tặng ngươi, ta không cần quần áo. Chờ lúc ta cưới vợ, ta sẽ kiếm tiền mua cho nàng vài tấm lụa, làm quần áo mới.

Nói đên đây, khóe miệng cậu hơi vểnh lên, có vẻ hơi quật cường, cũng có chút kiêu ngạo, nhưng làm cho người ta có một cảm giác chân thành, không làm cho người khác thấy vẻ cuồng vọng phản cảm. Diệp Tiểu Thiên thoáng cái liền có hảo cảm với cậu.

Diệp Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, lại lấy ra một thỏi bạc nhỏ, để trên lòng bàn tay:

- Ngươi không cần quần áo, ta cũng không có gì cho ngươi, ta dùng bạc mua, mượn đao của ngươi, bổ nó ra.

Thiếu niên thản nhiên nói:

- Không cần, ta nói tặng ngươi, thì sẽ tặng ngươi.

Diệp Tiểu Thiên chậm rãi nắm tay lại, gật đầu nói:

- Được! Bốn con cá hôm nay của ngươi, coi như ta nợ ngươi một phần ân tình. Sau này nếu như có cơ hội, Diệp mỗ nguyện báo đáp.

Ánh mắt thiếu niên lóe lên ánh nhìn rất ra vẻ nghiềm ngẫm vui vẻ.

Cả một nhà ở trong miếu thổ địa đói bụng, thậm chí nửa đêm phải đi đổi cá với mình, còn nói đến chuyện đòi hỏi báo đáp, chẳng nhẽ không buồn cười sao?

Diệp Tiểu Thiên thấy sự vui vẻ trong mắt thiếu niên, liền lớn tiếng nói:

- Ở đây không có rồng, không có kỹ năng của rồng, tất nhiên không có chỗ hữu dụng. Nếu ông trời có thể cho ta một thân thủ tốt, hắc hắc, ta bắt cá, nhưng không cần đến đao đấy.

Diệp Tiểu Thiên cười ha ha, nhắc đến cá, hắn chầm chậm nói:

- Tiểu huynh đệ có đọc sách không? Cái này gọi là trời sinh ta tất hữu dụng!

Thiếu niên không trả lời, nhưng trên mặt lộ ra một sự vui vẻ, cậu nở nụ cười, đi vào trong suối. Diệp Tiểu Thiên đi theo đường núi, đi hơn mười bước chợt nhớ tới một chuyện, xoay người nhìn lại, thấy thiếu niên kia giơ bó đuốc, cách hắn hơn hai mươi bước.

Diệp Tiểu Thiên cao giọng hỏi:

- Này, tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?

- Hoa Vân Phi!

Xa xa, thanh âm thiếu niên truyền đến, Diệp Tiểu Thiên mỉm cười, tự nhủ rằng:

- Hoa Vân Phi sao, một cái tên rất hay. Chẳng qua... so ra tên của ta vẫn hay hơn. Ngươi có thể bay, chẳng nhẽ có thể bay lên trời sao?

Miếu không có tăng sư quét dọn.

Hương nhiều đèn ít.

Một ngôi miếu rất có ý thơ, đã hoàn toàn dấu mình trong bóng đêm, ánh trăng gần đó tỏa ra một vòng ánh sáng mờ.

Trong miếu không sư, cũng không có đèn cầy, tuy ánh trăng trong trẻo sắc lạnh, nhưng không đủ để chiếu sáng trong miếu, cho nên bên trong có một đống lửa. Thủy Vũ khoanh chân ngồi bên đống lửa, một tay để trên đùi, nâng má phấn, có bộ dáng đang suy nghĩ.

Nhạc Diêu nằm trên gối của nàng, giống như đã ngủ rồi. Ánh lửa hồng hồng phản chiếu gò má sáng ngời của Thủy Vũ, phảng phất như một khối hồng ngọc mê người. Nghe tiếng bước chân, Thủy Vũ bỗng ngẩng đầu, liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

Lúc này sắc trời đã muộn, nhưng Thủy Vũ không đi quanh trước miếu, nàng tựa như một tiểu phu nhân chờ chồng về muộn, an tĩnh ngồi chờ đàng kia. Đoạn đường này gian khổ nhấp nhô, đồng cam cộng khổ, sớm đã khiến nàng hoàn toàn tín nhiệm Diệp Tiểu Thiên, tuyệt không lo lắng Diệp Tiểu Thiên sẽ vứt bỏ nàng.

- Diêu Diêu, mau đứng lên a, Tiểu Thiên ca ca đã trở về. Diêu Diêu...

Thủy Vũ mừng rỡ nhìn Diệp Tiểu Thiên, vỗ nhẹ mông Nhạc Diêu, gọi cô bé dậy.

Diêu Diêu bị đánh thức, trở mình một cái đứng lên, còn chưa thấy rõ Diệp Tiểu Thiên, liền reo lên:

- Tiểu Thiên ca ca, huynh đã về rồi.

Diệp Tiểu Thiên mang cá theo, vác đồ đi vào, cười nói:

- Ừm! Tiểu Thiên ca ca đã về, Diêu Diêu chắc đói bụng lắm rồi nhỉ, chúng ta ăn cá thôi.

- Oa!

Diêu Diêu thấy cá trong tay Diệp Tiểu Thiên, bỗng dưng hai mắt mở to, thèm chảy nước miếng. Hai mắt của cô bé mở ra thật to, nhìn chằm chằm vào mấy con cá, xem ra hận không thể cắn hai miếng vào mấy con cá ngay bây giờ.

Thủy Vũ nhìn thấy mấy bộ quần áo phụ nữ trong tay Diệp Tiểu Vũ, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình kỳ lạ, nhưng hiển nhiên không truy hỏi ngọn nguồn. Mọi người thực sự đói bụng, nàng dịu dàng ngoan ngoãn nhận cá, nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Ta đến bên dòng suối xử lý một chút.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Trời tối như bưng, có gì phải xử lý, trực tiếp dùng gậy xuyên qua, đặt ở trên lửa đi, đợi thịt cá chín, vẩy cũng sẽ tróc ra thôi.

Diệp Tiểu Thiên nói xong, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, trong tâm đột nhiên cảm thấy thiếu chút gì đó. Hắn nhìn xung quanh, lúc này mới không thấy Phúc Oa Nhi. Diệp Tiểu Thiên kỳ lạ nói:

- Phúc Oa Nhi đâu? Không phải là vì đói bụng nên chạy đi chứ?

Thủy Vũ còn chưa lên tiếng, Diêu Diêu đã báo cáo trước:

- Tiểu Thiên ca ca, Phúc Oa Nhi đi bắt chuột rồi.

Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ:

- Hả? Nó còn muốn ăn chuột cao?

Thủy Vũ khẽ cười nói:

- Lúc đầu bọn muội không biết. Trưa nay, Phúc Oa Nhi đảo quanh trong sân, bọn muội còn không để ý, về sau phát hiện ra nó gặm hết hai cây liễu, sau đó... Liền phát hiện nó bắt chuột.

Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:

- Khó trách nói dân coi lương thực là trời. Nhìn xem, lúc này mới có một ngày chưa ăn, đừng nói là người, ngay cả gấu cũng đói thành mèo rồi...
« Chương TrướcChương Tiếp »