Nhạc Diêu gối đầu lên bao phục ngủ ngon lành. Hôm nay đi một chặng đường xa như vậy, lại đi trong nỗi hãi hùng lo lắng, tinh thần và thể lực của cô bé đều cạn kiệt. Cô ngủ rất say, ngọn lửa hồng chiếu ánh sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh trông vô cùng đáng yêu.
Trên núi khí hậu mát mẻ. Trong động cũng vậy. Tuy nhiên, đốt ngọn lửa ấm còn có tác dụng đuổi dã thú. Tiết Thủy Vũ nhét thêm mấy que củi vào trong đống lửa, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên, thấy miệng hắn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, liền rón rén đứng dậy.
Tiết Thủy Vũ lặng lẽ đi ra cửa động, quay đầu nhìn lại một thoáng rồi biến mất trong bóng tối. Sau một lúc, âm thanh từ hàm của Diệp Tiểu Thiên ngưng bặt, hắn đột nhiên ngồi dậy, liếc mắt nhìn Nhạc Diêu đang ngủ say sưa, nghi ngờ nhảy người lên đuổi theo nàng.
Xung quanh sơn động có khá nhiều núi đá, chỉ có cỏ dại không có cây cối, cũng rất ít dã thú tới gần. Trong động lại có lửa không cần lo lắng đến sự an toàn. Diệp Tiểu Thiên nấp sau núi đá, lặng lẽ bám theo bóng của Tiết Thủy Vũ, dần đi tới dòng suối bên cạnh.
Lúc này Diệp Tiểu Thiên mới chợt hiểu ra: “Hóa ra là nàng muốn đi tắm”.
Đối với phụ nữ mà nói, không được tắm chẳng khác nào một cơn ác mộng. Bên cạnh có dòng duối mát, Tiết Thủy Vũ làm sao nhịn được? Nhưng ban ngày ban mặt, dẫu biết không có ai nhìn lén nhưng nàng cũng không dám nới dây lưng. Huống chi nếu để Diệp Tiểu Thiên biết nàng đến đây tắm, chắc chắn sẽ có suy nghĩ không bình thường.
Bởi thế, nàng kiên nhẫn chờ tới khi Diệp Tiểu Thiên ngủ say mới lặng lẽ đi tắm.
Biết rõ mục đích của Thủy Vũ, Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức hưng phấn hẳn: “Nàng muốn tắm, vậy chẳng phải mình sẽ được ngắm nàng trọn vẹn hay sao?”
Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn trời. Mặt trăng vừa lớn vừa tròn. Thời tiết hôm nay thật là thuận lợi.
Thưở mới lớn, Diệp Tiểu Thiên cũng từng được ngắm nữ nhân tắm. Lần đó là hoàn toàn tình cờ. Hắn bắt gặp cô vợ bé của một gia đình quan sai Hình bộ vừa mới cưới qua cửa không lâu. Khi đó, nàng ngồi trên băng ghế, trước mặt là chậu nước ấm. Trong hơi nước lượn lờ, thân hình nàng như ẩn như hiện.
Diệp Tiểu Thiên nhìn qua cửa sổ, thấy một thân hình trắng bóng thì xây xẩm mặt mày. Ngày đó, hắn định mò sang nhà hàng xóm ăn trộm lê, kết quả là hắn thất hồn lạc phách trượt xuống từ cây lê, hai tay trống trơn, không hái được quả lê nào. Nhưng trong lòng hắn tràn đầy hình ảnh căng tròn ngọt ngào của cây lê.
Đêm hôm đó, trong giấc mộng của hắn, chỉ tuyền một màu trắng bóng. Tựa như một con đại bạch xà trong sương mù, không ngừng giãy dụa. Nhưng toàn bộ đường nét trên gương mặt nữ nhân kia hoàn toàn ẩn trong sương, không thấy rõ. Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, đũng quần hắn có một vết màu trắng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Diệp Tiểu Thiên bị mộng tinh.
Nhưng năm nay Tiểu Thiên mới có mười hai tuổi vậy là coi như trưởng thành sớm. Thật ra vóc dáng, gương mặt của vị tiểu nương tử nhà bên cũng không đẹp lắm, nhưng đối với một thiếu niên mới bắt đầu nảy sinh ý thức thì việc bị cái cảnh tượng đập vào mặt đúng là có sự kí©h thí©ɧ rất mạnh.
Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ... chưa bao giờ được gặp một người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Nhưng do bị kí©h thí©ɧ quá mạnh khiến cho hắn không còn nhớ nổi đã nhìn thấy cái gì, tất cả dường như chỉ có một màu trắng, chẳng khác nào một giấc mộng trong đêm.
Diệp Tiểu Thiên giống như một tên trộm trèo lên cây hái quả. Máu trong người hắn rần rật từ từ leo lên một cái cành nằm ngang mặt nước. Dưới ánh trăng lấp lánh phản chiếu mặt nước hắn lên tán cây và người hắn khiến cho cảnh tượng giống như mộng ảo.
Lúc này, trăng đã lên cao, dưới đất sương giăng khắp nơi.
Thủy Vũ cởi trang phục, nhanh chóng ngâm mình xuống dòng nước suối. Người thiếu nữ vốn bị đè nén trong sự đau khổ và cuộc sống khốn khó nhưng vào lúc này tất cả mọi thứ dường như trôi đi hết. Chỉ còn lại một mình nàng giống như tinh linh dưới ánh trăng.
Nàng đứng nước ngang rốn. Cái eo nhỏ được làn nước chảy qua nhẹ nhàng xoa nắn. Bên dưới, chỉ thấy phảng phất như có thứ gì đó trắng bóng đang đong đưa dưới làn nước.
Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống che phủ khuôn ngực trắng hồng.
Mái tóc nàng dài tới tận eo khiến cho phần chân tóc xõa trong dòng nước, dập dềnh theo những con sóng.
Khi nàng cúi xuống kỳ cọ, làm cho bờ mông và cái eo thon nhỏ tạo thành một đường cong duyên dáng. Cảnh tượng trần trụi cứ thế chui vào mắt Diệp Tiểu Thiên. Mặc dù không làm gì nhưng hắn vẫn có một thứ cảm giác luống cuống, không biết nên nhìn vào đâu.
Còn ở trong nước, Thủy Vũ cũng không phải đứng yên. Nàng đang tắm rửa cho tấm thân mềm mại của mình. Cho nên từng động tác thay đổi liên tục tạo ra những cảnh tượng mê người, lỡ chớp mắt một cái là sẽ bỏ qua một cảnh đẹp.
Vì vậy mà Diệp Tiểu Thiên chỉ biết căng mắt, cố gắng in sâu những bức tranh đẹp đó vào tận trong đáy mắt. Đối với hắn buổi tối hôm nay tựa như một giấc mộng với một thiếu nữ xinh xắn ở trong nước.
Thậm chí, Diệp Tiểu Thiên còn không kịp có cảm giác du͙© vọиɠ, tràn ngập trong đầu hắn chỉ có những cảm giác rất đẹp. Một thiếu niên luôn yêu và khát vọng đối với cái đẹp khác giới, lúc này tựa như một con chim nhỏ thoát xác, đang dùng cái mỏ màu vàng nhạt của nó mà cố gắng mổ vỡ lớp vỏ trứng mỏng manh.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, mặt nước như được dát thêm một lớp bạc. Cộng thêm những con sóng khiến cho lớp bạc đó giống như một lớp vảy cả. Từng giọt nước mà Thủy Vũ khoát lên giống như những hạt trân châu bám vào da thịt của mình rồi sau đó lại rơi xuống.
Diệp Tiểu Thiên bám chặt vào cành cây. Con chim nhỏ đã dùng cái mỏ vàng của nó mổ vỡ chút vỏ trứng cuối cùng mà chui ra. Vừa mới nhìn thấy cái thế giới mới mẻ này, nó lập tức hóa thành một con chim nhỏ đầy sự phẫn nộ.
Khi Thủy Vũ nhẹ nhàng trở lại sơn động, Diệp Tiểu Thiên đang nằm thở đều đều. Thủy Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhưng nàng không ngờ rằng tấm thân trong sạch cả mười tám năm lại bị tên tiểu vô lại nhìn thấy hết.
Diệp Tiểu Thiên nằm đó mà thở như đang ngủ nhưng trái tim trong l*иg ngực lại đập thình thịch. "Đẹp quá! Thật sự quá đẹp! Nàng là của ta, nàng phải là của ta! Ừ.... Phải mau chóng gắp nàng vào trong bát thì ta mới yên tâm."
Cảnh tượng mới vừa chứng kiến khiến cho trái tim của hắn giống như một con khỉ bắt gặp một quả đào tiên ngon tơ, làm sao mà còn có thể kiềm chế để yên cho nó ở trên cành.
Nhưng cảm giác lại nói cho hắn biết rằng Thủy Vũ vẫn chưa nằm nằm xuống nghỉ. Hắn cảm thấy Thủy Vũ như tới gần đang quan sát mình rồi sau đó mới lặng lẽ tránh đi. Sau một loạt những âm thanh nhỏ vang lên, trong động mới trở nên yên tĩnh.
Diệp Tiểu Thiên chờ một lúc rồi hơi hé mắt thì phát hiện... vợ hắn đang bỏ trốn!
Thủy Vũ vội vàng hấp tấp trốn vào trong núi. Nhờ ánh trăng, nàng đi về phía mà lúc ban ngày khi đưa Nhạc Diêu đi tắm đã nhìn thấy. Nhạc Diêu dựa đầu vào vai nàng, hơi chớp mắt mà mơ màng hỏi:
- Mẫu thân! Chúng ta đang đi đâu? Tiểu Thiên ca ca đâu?
Thủy Vũ cất tiếng hừ rồi nói nhỏ:
- Không được nói. Chúng ta chơi trò chơi với Tiểu Thiên ca ca. Để sáng mai xem hắn có tìm được chúng ta hay không?
Nhạc Diêu lập tức tỉnh táo, hứng trí nói:
- Hay lắm! Như Đường Tăng và Trư Bát Giới bị yêu quái bắt, Tôn Đại Thánh đi cứu họ à? Ai đóng giả Trư Bát Giới đây?
***********
Trời hửng sáng, Nhạc Diêu buồn ngủ gục đầu vào vai Thủy Vũ mà nhìn về con đường phía sau và nghĩ thầm: "Tiểu Thiên ca ca đúng là kém, tới giờ còn chưa đuổi theo thì người ta bị yêu tinh ăn thịt từ lâu rồi."
Yêu tinh mà Nhạc Diêu tưởng tượng vào lúc này đang vừa đi bên cạnh Thủy Vũ vừa cười khanh khách, giống hệt một con gà mẹ đẻ trứng.
Mụ ta xưng là Mã đại thẩm, ở cái trại gần đó vào trong thành thăm người thân. Lúc sáng sớm đi trên đường mới gặp mẹ con Thủy Vũ. Mã đại thẩm có dáng người to béo, nét mặt rất dữ nên Nhạc Diêu không thích bà ta, còn Thủy Vũ lại tràn ngập cảm kích đối với mụ.
Mã Đại Thẩm nói cái trấn mà bà ta tới có một con đường đi đến phủ Quý Châu. Bà ta có thể đồng hành cùng với mẹ con Thủy Vũ. Đối với Thủy Vũ vừa trốn khỏi Diệp Tiểu Thiên đang không biết đi đâu mà nói thì vị Mã đại thẩm này đúng là một bồ tát sống.
Mã đại thẩm cười tủm tỉm quan sát Thủy Vũ và Nhạc Diêu. Càng nhìn bà ta càng thích mà nghĩ thầm "tiểu nương tử nhìn đúng là ngon tươi, mọng nước, da mịn trắng hồng, mặt mày xinh xắn. Nếu bán vào trong núi thì đúng là vùi hoa dập liễu, hay là bán vào trong thành thì có thể kiếm nhiều hơn một chút. Còn về con nhóc này cũng có thể bán được giá tốt."
Chẳng trách sáng sớm hôm nay đã nghe thấy chim khách kêu, hóa ra là có một mối hàng đưa tới cửa. Nghĩ tới đây, Mã đại thẩm lại càng cười khanh khách.
Đứng trong rừng, Diệp Tiểu Thiên nhìn về phía ba người mà sắc mặt âm trầm. Hắn không biết vì sao Thủy Vũ lại bỏ đi. Mặc dù không chịu theo hắn về kinh, không chịu gả cho hắn thì chỉ cần nói cho hắn biết một tiếng, cũng giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hắn không thích bị người ta lợi dụng.
Nhưng mặc dù rất tức giận với Thủy Vũ, hắn vẫn đi theo. Nhất là sau khi Thủy Vũ gặp Mã đại thẩm, Diệp Tiểu Thiên lại càng theo sát. Hắn cảm thấy con mụ có gương mặt dữ tợn này không ổn lắm.
Diệp Tiểu Thiên bám theo sau tới tận huyện thành nho nhỏ, thấy Thủy Vũ và Nhạc Diêu theo đám bách tính từ các thôn trại đã tập trung từ sáng sớm mà vào qua cửa thành.
- Xem ra ta đa nghi rồi.
Diệp Tiểu Thiên ngồi xuống bên cạnh gốc cây bàng mà tự cười chế giễu bản thân:
- Gương mặt dữ tợn nhưng xem ra cũng là một thôn phụ lương thiện, chân thực nhiệt tình. Còn một tiểu mỹ nhân nhu nhược lại đi lừa một người khác.
- Đi thôi... đi thôi! Để Dương lão đầu lừa tới Tĩnh Châu, chẳng kiếm được bạc mà còn phải chịu thêm nhiều khổ cực, suýt mất cả mạng. Nếu nàng là một người vô tình vô nghĩa thì ngươi cần gì phải lưu luyến?
Diệp Tiểu Thiên đứng dậy, nghĩ ngợi một chút rồi không cam lòng mà ngồi xuống:
- Ta cứ thể trở về? Hai tháng qua ta chịu bao khổ sở mà không được trả tiền ư? Cưới lão bà đâu phải chuyện dễ, phải có bà mai, chứng nhận, phải kiếm tiền sính lễ, phải có phòng mới, còn bày yến mới khách chứ nào có dễ gì.
Diệp Tiểu Thiên cúi đầu nhìn xuống giữa hai đầu gối mà nói như hỏi ý kiến:
- Này! Huynh đệ! Ngươi mau nói cho ca ca biết, chúng ta vào trong thành hay là phủi mông quay về Bắc Kinh?
....
- Nếu ngươi gật đầu thì ta vào thành. Nếu ngươi lắc đầu ta sẽ về Bắc Kinh.
....
- Ngươi không gật cũng chẳng lắc là thế nào? Đây là chuyện đại sự liên quan tới ngươi, ngươi có biết không?