Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đa Thiên Địa

Chương 8: Hóa Chiến Ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiểu Bảo, ngươi bị sao thế?" Mộng Lan tò mò hỏi Lam Bảo khi thấy sắc mặt của tên này biến ảo thành cực độ khó chịu.

"Hừ, tên Thiếu Chủ của thành này thích nàng, gần đây thôi, hắn còn muốn gϊếŧ ta nữa, tên Hoàn Minh!" Lam Bảo giải thích.

Huyền Mộng Lan chống cằm một chút rồi nói:

"Tên này ta nghe nói phong lưu đa tình, không ít nữ nhân đã qua tay hắn, vậy mà còn muốn ta, thật ghê tởm. Bất quá hắn là Nguyên Anh Viên Mãn nên khá khó xơi!"

"Nguyên Anh Viên Mãn? Khó nhằn đây!" Lam Bảo nghiêm túc lẩm bẩm.

"Thôi, ta đi thay đồ đây!" Mộng Lan đỏ mặt nói, vì mải tám chuyện với Lam Bảo nên quên béng mất việc thay đồ, hiện tại trên người nàng chỉ có mỗi khăn mỏng che cơ thể.

Nàng vừa rời khỏi giường định đi ra góc có chỗ che để thay đồ thì Lam Bảo nhanh chóng đứng dậy ôm nàng vào l*иg ngực...

"Ngươi làm gì đấy, bỏ ta ra!" Mộng Lan vẫy vùng nhưng rất yếu trong lòng hắn.

"Cho ta ôm xíu đi!" Lam Bảo lại giở thói mặt dày, cơ thể nàng quá mềm mại, hắn không nỡ bỏ.

"Bỏ ra, ta còn đi thay đồ!" Mộng Lan tức giận nói, tay véo vào hông hắn.

Nhưng Lam Bảo cố chịu đau, hít một hơi thật sâu:

"Thơm thật!"

"Ngươi... Tên vô sỉ!" Huyền Mộng Lan thẹn quá hoá giận, tay dùng linh lực chưởng vào ngực Lam Bảo khiến tên này bay vào phòng tắm.

"Ui da, ôm tí làm gì căng... Mà thôi tắm luôn cũng được!" Lam Bảo xoa xoa hông cau mày nói.

Cạnh.

Hắn đóng của phòng tắm lại rồi mở vòi nước.

Rào rào...

Trong nhà tắm, Lam Bảo với cơ thể khá cơ bắp đang ngồi giữa hồ tắm để nước qua cổ, nghĩ xem những gì mình cần để tăng tiến tu vi, chiến lực, thủ đoạn,...

Hắn như liền nghĩ ra gì đó, Google này giống như Google ở thế giới cũ của hắn, ra lệnh:

"Google, có chỗ nào bán đồ không?"

"Ngươi thật thông minh!" Vy Phương Nhi phải vỗ tay khen thưởng tên này.

"Google có Shop Bảo Vật, Shop Đan Dược, Shop Y Phục, Shop Vật Liệu,... Và đặc biệt là Thập Cẩm Shop hay còn gọi là Cửa Hàng Như Ý, nơi này sẽ để ngẫu nhiên đồ vào trong mỗi ngày." Google máy móc nói:

"Đơn vị trao đổi sẽ gọi là "xu"."

"Á đù, đoán mò có được, tiện mua vài bộ y phục mặc tạm luôn!" Lam Bảo chỉ ngón trỏ vào trán gõ gõ nhẹ vài cái nhếch mép.

...

Một canh giờ sau.

"Cái tên này, ngươi muốn ở trong đó cả đời à?"

Âm thanh của Huyền Mộng Lan vang lên khiến Lam Bào đình chỉ mua đồ.

"Ra liền!" Hắn đáp rồi lên bờ, Lam Bảo liền mặc bạch y hoa văn rồng màu xám vừa mua trên Shop Y Phục mà bước ra ngoài.

Mộng Lan nhìn Lam Bảo bước ra, cũng phải công nhận tên này quá mức anh tuấn và quá cuốn hút đi...

"Nhìn gì thế, thích ta à?" Lam Bảo trêu trọc cười nói.

"Thích cái quỷ ngươi!" Mộng Lan có chút thẹn thùng đáp.

Lam Bảo cũng để ý Huyền Mộng Lan, nàng mặc bạch y nhưng hoa văn hình hoa đào, khiến cho nàng càng dễ thu hút ánh nhìn của người khác hơn.

...

Ngoài Phong Lâm Khách Sạn...

Sau khi thanh toán xong, Lam Bảo cùng Mộng Lan ra ngoài, tiến đến cổng thành định đi ra, thì có một tiếng nói vang lên:

"Tại hạ Hoàn Minh, không biết có thể kết giao bằng hữu với cô nương?" Một thanh niên cẩm y đi tới, không ai khác ngoài Hoàn Minh.

"Ta hiện tại không muốn kết giao với ai cả!" Mộng Lan lạnh lùng nói.

"Vị cô nương này chắc chưa biết ta là ai!" Hoàn Minh chuyển sang màu mè rồi nói:

"Ta chính là Thiếu Chủ của Hoành Không Thành, nàng đi theo ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý đến cuối đời, không lo không nghĩ, cần gì đi với tên này!" Hoàn Minh kiêu ngạo cười nói, không quên dìm Lam Bảo xuống.

Lời nói của tên này thu hút rất nhiều người đến, chỉ thoáng chốc đã vây quanh 3 người.

"Đó là Thiếu Chủ của Hoành Không Thành sao?" Có người thắc mắc.

"Đúng rồi còn gì, y như hình!" Tên đi theo cốc đầu tên vừa nãy.

"Nữ nhân kia thật may mắn, ước gì ta được như thế!" Có nhiều thiếu nữ yêu thích Hoàn Minh hâm mộ nói.

...

"Đa tạ Thiếu Chủ rồi, nhưng hiện tại ta không cần!" Mộng Lan lạnh lùng nói.

Lời của Mộng Lan khiến vô số người thầm nói ngu ngốc, chuyện như vậy không phải ai cũng có số hưởng được.

Lam Bảo bình tĩnh đứng, hắn chưa để câu nào của tên Hoàn Minh này lọt tai nên không thèm để ý.

"Chúng ta đi!" Lam Bảo nói khiến Hoàn Minh cau mày khó chịu.

"Ừm!" Mộng Lan đáp rồi xoay người đi theo Lam Bảo.

"Các ngươi dám không xem ta ra gì?" Hoàn Minh nghiễn răng nói.

"Không phải ta xem ngươi không ra gì, mà ngươi vốn chẳng ra gì!"

...

"Không phải ta xem ngươi không ra gì, mà ngươi vốn chẳng cái ra gì!" Lam Bảo bá khí nói ra khiến vô số người rùng mình.

"Ngươi... một Tụ Đan Cao Kỳ mà dám ngông cuồng trước mặt ta, muốn chết!" Hoàn Minh tức giận nói, từ nhẫn trữ vật rút ra một cái thương màu bạc, đầu thương sắc nhọn, cực kỳ ngầu lòi.

"Đó... Đó là pháp bảo trữ danh của hắn Huỳnh Bảo Cao Cấp Hoàn Sắc Thương!" Có người nhiều kiến thức nói.

"Hoàn Minh nổi giận thật rồi!" Một tên khác nói to.

"Tội nghiệp tiểu tử, mới tý tuổi đã chết yểu rầu!" Một ông già nói khiến cả đám gật gù.

...

Hoàn Minh cầm Hoàn Sắc Thương lao đến Lam Bảo với tốc độ khủng bố, Lam Bảo không chần chừ rút ra Huỳnh Anh Kiếm...

Keng...

Tiếng kiếm va chạm với thương.

Tất cả mọi người liền lấy ra Ghi Ảnh Ngọc ghi lại quá trình đánh nhau của hai thằng du côn này.

Lam Bảo dùng hai tay đỡ được một thương toàn lực của Hoàn Minh khiến ánh mắt hắn có rụt lại.

Bụp.

Lam Bảo tiện chân một cước tốc độ vượt qua Nguyên Anh Viên Mãn một chút, đá vào bụng Hoàn Minh khiến tên này bay đi nhưng không chút thương tổn nào, chỉ vỡ phòng ngự thôi...

"Nguyên Anh Viên Mãn trâu bò thật đấy, ta bắt đầu thấy hứng thú!" Lam Bảo nói lớn khiến Hoàn Minh sắc mặt tối sầm lại.

"Ngông cuồng... Xuyên Tâm Nhất Thương!!" Hoàn Minh đáp rồi từ trên cao lao xuống đâm thương có ý định xuyên người Lam Bảo. Hắn bị người cùng cấp hay hơn cấp phá mất phòng ngự thì không sao nhưng bị một tên Tụ Đan Cao Kỳ một đòn đánh tan thì đúng là nhục nhã.

Hoàn Sắc Thương sắp đâm vào Lam Bảo!

"Lam Cực Kiếm Điển - Thức Thứ Nhất - Vô Âm Trảm!" Lam Bảo lạnh lùng ra đòn.

Keng!

Vô Âm Trảm ma sát với Xuyên Tâm Nhất Thương một lúc thì Xuyên Tâm Nhất Thương xuyên qua Vô Âm Trảm.

"Tiểu Bảo." Mộng Lan lo lắng lẩm bẩm.

"Thức Thứ Hai - Vô Ảnh Kiếm!" Lam Bảo lại ra đòn, thời gian đi đến Hoành Không Thành thì hắn đã học thạo Vô Ảnh Kiếm.

Keng.

Xèo.

Vô Ảnh Kiếm va chạm với Xuyên Tâm Nhất Thương rồi cả hai tan vỡ vào hư không...

Hít...

Cả đám hít vào thật sau rồi thở ra cho linh hồn bĩnh tĩnh, Xuyên Tâm Nhất Thương là 1 thương kỹ mạnh mẽ, nếu như Phi Thân Trung Kỳ trúng phải cũng trọng thương, vậy mà Vô Âm Trảm với Vô Ảnh Kiếm ngăn chặn được, nếu Lam Bảo là Nguyên Anh Viên Mãn như Hoàn Minh thì sẽ là cảnh tượng gì?

"Chiến đi!!" Lam Bảo gầm thét, hắn chưa bao giờ thử sức với một đối thủ mạnh mẽ như vậy.

"Lên!!" Hoàn Minh cũng lao đến tấn công Lam Bảo.

"Lạc Di Bộ Tầng Một - Mị Ảnh Bộ!" Lam Bảo dùng Mị Ảnh Bộ lao đến Hoàn Minh.

Cơ thể Lam Bảo hư hư ảo ảo vây quanh tấn công Hoàn Minh, tốc độ của Lam Bảo hiện tại chỉ có Phi Thân Hậu Kỳ nhìn thấy...

"Ù má, nó còn là con người không vậy?" Một tên Nguyên Anh Hậu Kỳ không tin lầm bầm.

"Ngươi nhìn thấy hắn di chuyển giống người lắm à!" Tên bên cạnh đáp.

...

Keng Keng Keng...

Vô số đường kiếm và thương va chạm nhau, nhanh đến mức hư ảnh kiếm và thương hiện rõ xung quanh.

"Hoán Lôi Quyền!" Hoàn Minh gầm lên.

"Phong Hoả Hợp Quyền!" Lam Bảo tụ lực nói.

Xẹt xẹt... Phừng phực... Xào xạc...

Hoán Lôi Quyền với Phong Hoả Hợp Quyền ma sát với nhau, lôi linh lực điên cuồng tấn công phong kết hợp với hỏa linh lực, mà phong và hỏa linh lực không ngoại lệ đang tàn phá lôi linh lực...

Đùng...

Cả hai quyền nổ tung khiến hai người lùi lại 800 mét, khói bụi tản đi để lộ Hoàn Minh với gương mặt hơi trắng bệnh do tiêu hao nhiều linh lực để phòng vệ.

"Phụt."

Còn Lam Bảo do gánh chịu áp lực qua lớn nên bàn tay vỡ nát xương, Hoàn Minh thấy thế liền cười nhạo công khai đúng nghĩa.

Nhưng rất nhanh hắn cảm thấy xung quanh mình như đang chứng kiến chiến ý của trăm đến nghìn người xung quanh thân Lam Bảo.

Nhất Tầng Chiến Ý!

Là loại Ý được tạo ra bởi nhiều trận chiến khiến cho linh hồn phát ra nhiều chiến ý, kiếp trước Lam Bảo chính là võ sư thượng đẳng nên chiến ý nhiều không phải bàn, bất quá linh hồn hắn quên một số thứ nên chỉ được Tầng 1 chứ nếu không thì sẽ cao hơn.

Hoàn Minh sắc mặt ngưng trọng lẩm bẩm:

"Vê lờ... Anh bạn à..."
« Chương TrướcChương Tiếp »