Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đa Thiên Địa

Chương 54: Chiếm

« Chương TrướcChương Tiếp »
...

Phòng số 6.

Lam Bảo hiện tại đang chán nản nằm trên giường ngủ...

Cốc cốc.

"Tiểu Bảo mở cửa cho tỷ đi!" Tiếng Lan Yên hối lỗi phát ra.

"Hừ!" Lam Bảo chỉ hừ một tiếng, vẫn nằm im đấy. Bà nương này dám xâm phạm quyền riêng tư, phải giận lâu lâu.

Thấy Lam Bảo không mở cửa, Lan Yên chán nản đi về phòng...

...

Ngày hôm sau.

Cốc cốc.

"Tiểu Bảo, mở cửa cho tỷ!" Lan Yên lại đến gõ cửa phòng Lam Bảo.

Lam Bảo vừa nghĩ ra cách ứng phó, đi ra mở cửa.

"A, ngươi đây rồi!" Lan Yên vui vẻ nói, tên này đi ra thì có nghĩa nàng có cơ hội xin lỗi rồi.

"Vào trong rồi nói!" Lam Bảo nhàn nhạt đáp rồi đi vào trong phòng, Lan Yên cùng đi theo đóng cửa lại.

Lam Bảo lấy cho nàng một cái ghế, hắn ngồi ghế đối diện...

"Cho ta xin lỗi vì... Hôm trước có tự ý tháo mặt nạ của ngươi ra!" Lan Yên áy náy nói.

"Ừm!" Lam Bảo gật đầu khiến Lan Yên vui mừng.

"Nhưng cái gì cũng có giá của nó!" Lam Bảo từ từ nói.

"Ý đệ là...?" Lan Yên đáp.

"Tỷ trả giá đi!" Lam Bảo nói.

"Hả? Vậy tỷ phải làm gì?" Lan Yên thắc mắc.

Lam Bảo tháo mặt nạ ra, hướng tai Lan Yên thì thầm:

"Lấy thân trả giá!"

Lời này của hắn khiến nàng phát run, gương mặt đỏ bừng, trái tim đập loạn.

Lam Bảo không để nàng phản ứng, nhanh nhạy gặm nhẹ vào vành tai của nàng...

"Ưʍ." Lan Yên kí©h thí©ɧ rêи ɾỉ.

Lam Bảo lại tìm xuống cái môi đỏ kia hôn lấy...

Chùn chụt...

"Ưm, không được đâu!" Lan Yên giơ tay vô lực đẩy hắn ra.

Lam Bảo giữ tay nàng lại, đưa lưỡi vào cái miệng đỏ mọng của nàng, chiếc lưỡi nóng hổi của hắn đảo quanh khắp các ngõ ngách, hút lấy từng chất mật tiết ra rồi tìm đến cái lưỡi nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng.

"Ư... Ưm!"

Đến khi hắn hút hết chất mật trong miệng nàng mới bỏ ra, hắn bế nàng đặt lên giường...

"Đừng... Không được, tỷ xin đệ!" Lan Yên hoảng sợ nói, nàng chưa từng trải qua chuyện này.

"Vậy tỷ muốn sao? Nếu tỷ bị đệ làm lộ mặt trước chỗ đông người khi đang muốn che giấu thì tỷ thấy vui sao?!" Lam Bảo trầm thấp nói. (Cái đoạn này em viết em cũng ko hiểu cái j luôn, mà có "H" là đc r) :>

"Tỷ... Tỷ..." Lan Yên không phản bác được.

Lam Bảo không nói gì, hắn đã quyết tâm phải chinh phục bằng được Lan Yên, định từ từ bồi dưỡng tình cảm nhưng nàng lại khiến hắn tức giận nên nhân thời cơ chiếm luôn.

"Tên này nhân phẩm rất đáng tin cậy, biết yêu thương nữ nhân, chiến lực siêu quần và còn... Rất đẹp trai nữa! Giao mình cho hắn chắc sẽ là một ý tưởng tốt!" Lan Yên thầm nghĩ.

Roẹt...

Lam Bảo xé rách y phục của Lan Yên để lộ cái yếm đào màu tím và tiểu nột khố màu trắng tinh khôi.

"Á!" Lan Yên bị tên này xé y phục thì bất ngờ hét toáng lên.

"Ta sẽ nhẹ nhàng!" Lam Bảo thì thầm.

Lan Yên nhẹ gật đầu, kêu một tiếng: "Ưʍ."

Lam Bảo từ từ cởi bỏ áo yếm và nội khố của Lan Yên để lộ ra cơ thể trắng ngần thành thục căng mọng...

Rồi hắn liền đưa cầm vào hai hạt anh đào đôi bầu ngực mềm mại mà nắn bóp...

"Ưʍ... Hừ... Nhẹ thôi!" Lan Yên rêи ɾỉ.

Lam Bảo thật mềm mại, thật đàn hồi mà còn thơm nữa, hắn xoa bóp đến chán thì lại ngậm từng hạt anh đào mà bú, hắn cảm thấy rất ngọt ngào từ trong miệng...

"Hừ... Ưʍ... A... Sướиɠ!"

Lam Bảo lại thò một tay hướng đôi môi dọc kia đút tay vào khám phá...

Lan Yên cảm thấy cơ thể như bị điện gật, miệng không ngừng rêи ɾỉ phả ra từng làn hương thơm dễ chịu.

Lam Bảo cúi xuống nhìn âʍ đa͙σ của Lan Yên, liếʍ nhẹ vào nó...

"A... Nó bẩn lắm!" Lan Yên bị kí©h thí©ɧ thủ thỉ.

"Nó không bẩn ta mới dám liếʍ đấy!" Lam Bảo hướng lên đáp.

Nói xong hắn cho lưỡi liếʍ quanh rồi cho lưỡi vào quậy phá...

"Sướиɠ... Sướиɠ... Chết thϊếp mất!" Lan Yên rêи ɾỉ, thánh thủy không ngừng bắn ra.

Lam Bảo cố gắng dùng há miệng uống thánh thuỷ này nhưng mãi không hết.

Lam Bảo hưng phấn rời lưỡi, bỏ y phục của mình để lộ cơ thể cường tráng nhưng thon gọn khiến Lan Yên thích mê...

Hắn chỉ xuống thằng em của mình rồi nói:

"Giúp ta chăm sóc nó như ta chăm sóc cô bé của nàng đi!"

"Sao to thế?! Vậy vẫn được à?" Lan Yên ngây thơ hỏi rồi theo chỉ dẫn của Lam Bảo há miệng ra ngậm côn ŧᏂịŧ vào trong miệng nhưng chỉ được 1 phần 3. Lưỡi nàng liếʍ liếʍ một cách vụng về.

"Hừ... Sướиɠ quá!" Lam Bảo sướиɠ khoái nói.

Sau một lúc, Lam Bảo không nhịn được nữa, rút côn ŧᏂịŧ ra rồi đẩy Lan Yên nằm ngửa xuống.

"Từ từ thôi, tỷ sợ lắm!" Lan Yên run run nói.

Lam Bảo ôm nàng vào trong lòng nói:

"Ta sẽ từ từ mà!"

"Ưm!"

Lam Bảo cầm tiểu đệ của hắn đặt trước cô bé của nàng, từ từ tiến vào.

"Đau quá!" Lan Yên nhíu mày.

Lam Bảo thì sướиɠ phát điên, cô bé của nàng chật khít làm hắn phải cố nhịn để không bị "xả đạn", sau 1 lúc chật vật thì hắn chạm đến màng mỏng rồi dừng lại, hôn vào môi Lan Yên rồi đẩy hông mạnh.

Phập...

"Ưhm...!" Lan Yên đau đớn rên lên, nước mắt và máu đào chảy ra.

Lam Bảo tách môi nàng ra, lau nước mắt cho nàng, yêu thương nói:

"Đau lắm không?"

"Ưhm... Đau... Đau quá!"

Lam Bảo vẫn giữ nguyên dươиɠ ѵậŧ trong đấy, một lúc sau thì nàng lí nhí lên tiếng:

"Thϊếp... Thϊếp hết đau rồi..."

"Ta động nhé!"

Lan Yên chỉ gật đầu, gương mặt đỏ lên.

Lam Bảo cười haha, bắt đầu ma sát...

Phập... Phập... Phập...

"Ư... Ưʍ... Ưʍ...!" Lan Yên rêи ɾỉ theo từng nhịp.

Sau 30 phút thì Lam Bảo dần tăng tốc độ...

Phập... Phập... Phập phập phập...

"A ư nhanh quá!" Lan Yên vừa rên vừa nói.

Phập phập phập phập phập phập...

Do là lần đầu và bị kí©h thí©ɧ từ trước, Lan Yên nhanh chóng lêи đỉиɦ sau vài trăm lần nhấp...

"Thϊếp... Thϊếp sắp... Ra!" Lan Yên nói, các vách thịt bên trong xoắn lại.

"Nàng cứ ra đi!" Lam Bảo đáp.

Sau vài trăm cú nhấp nữa, Lan Yên rên lớn:

"Thϊếp ra..." Ngay lặp tức một luồng âm tinh từ trong sâu đáy của nàng phóng ra.

Sau cơn sướиɠ, thấy Lam Bảo vẫn còn cứng cáp, Lan Yên mặt xịu xuống nói:

"Thϊếp làm sao để thoả mãn chàng?"

"Nàng nằm sấp xuống, vểnh mông lên một chút!" Lam Bảo vỗ vỗ mông nàng nói.

"Hứ!" Lan Yên yêu kiều hứ một tiếng, theo ý hắn nằm sấp xuống và vểnh mông lên một chút.

Lam Bảo cắm lại côn ŧᏂịŧ vào, cơn sướиɠ làm hắn suýt xuất tinh.

"Sướиɠ quá... Sâu quá... Động đi chàng!" Lan Yên quyến rũ nói.

Lam Bảo nghe vậy bắt đầu nhấp, lúc nhấp thì đùi hắn chạm vào mông nàng...

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch...

"Ưm ư hừ... Sướиɠ quá, sâu quá!"

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch...

Thêm vài trăm cú nhấp nữa, cả hai bắt đầu run lên...

"Ư ưʍ... Thϊếp ra!"

"Ta ra!"

Từ bên trong Lan Yên, một luồng âm tinh khác lại ào ào tiến ra, Lam Bảo cũng không thua kém liền phóng dương tinh vào tử ©υиɠ nàng, nhiều đến mức trào cả ra ngoài.

"Hừ... Ư... Nóng quá, ấm quá đi!" Lan Yên rên cao giọng, ngã gục xuống giường rồi nằm ngửa ra.

Lam Bảo cũng ngã xuống người nàng, hắn lấy tay vuốt lại mái tóc còn hơi rối của nàng...

Hai người đầy tình ý nhìn nhau...
« Chương TrướcChương Tiếp »