Hoàn Nhan Liệt lẳng lặng nghe hắn nói xong câu này, há miệng thở dốc, lại không nói được câu gì. Rất nhanh, y phân phó hạ nhân trong phòng, “Các ngươi đi xuống hết đi!”
Hoàn Nhan Chiêu chỉ nhắm mắt điều tức, không để ý tới việc khác.
Hoàn Nhan Liệt nhẹ nhàng nâng cằm dưới của hắn lên, thấp giọng ra lệnh: “Mở to mắt, nhìn ta!”
Hoàn Nhan Chiêu quả nhiên vâng lời mở to mắt, nhìn hắn.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đối diện, giống như đó là một hồi đua tranh không tiếng động.
“Ngươi… Chiêu, ngươi cũng vẫn chỉ là một hài tử…” Hoàn Nhan Liệt tựa hồ bất đắc dĩ, tay hắn lướt qua gương mặt Hoàn Nhan Chiêu với thái độ vô cùng thương tiếc, “Hoàng quyền rất phức tạp, ngươi vẫn không hiểu.”
Đáp lại hắn chính là ánh cười nhạo rõ ràng nhất mà Hoàn Nhan Chiêu có thể biểu lộ, y nhẹ nhàng dựa về sau, bình tĩnh nói: “Ngươi sao biết ta kỳ thực không hiểu? Lúc nhỏ, ta từng cho ta chính là người không cần cố gắng là có thể đạt được thứ ta muốn dễ dàng nhất trong thiên hạ, miễn là… ta không cùng ngươi tranh! Nói được hiểu được, miễn là ta không cùng ngươi tranh hoàng vị!”
“Cái gì?” Hoàn Nhan Liệt cực kỳ kinh ngạc, “Ngươi nói gì? Ngươi không cùng ta tranh? Ta có gì không thể đưa cho ngươi, còn cần ngươi tới tranh?”
“Liệt, ngươi thật sự rất xem nhẹ ta!” Hoàn Nhan Chiêu chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười, lãnh khốc, vô cùng tàn độc, “Chúng ta đúng là một đôi huynh đệ mưu tính sâu xa, ngang sức ngang tài. Ta biết ngươi nghe không hiểu, thậm chí còn có thể âm thầm giễu cợt ta khờ dại, nhưng ta cam đoan, ngươi sẽ sớm hiểu được.”
“Đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn, có lời gì nói rõ ràng cho ta!” Hoàn Nhan Liệt nóng lòng túm lấy cổ tay y, cũng không nghĩ thành lại xé ra nơi còn loang lổ máu.
“A… Đau quá!” Hoàn Nhan Chiêu cúi đầu kêu một tiếng, thân mình đơn bạc phục xuống.
Sao vậy, sao vậy? Hoàn Nhan Liệt vội vã nâng y dậy, nhìn mặt y tái nhợt đến không còn chút huyết sắc nào, thái dương không ngừng túa ra những hạt mồ hôi to, rơi vỡ trên áo gấm. Hoàn Nhan Liệt vừa luống cuống lau mồ hôi cho y, vừa hỏi: “Chiêu, ngươi không thoải mái ở đâu? Không cần chịu đựng!”
“Tuy rằng thực chán ghét, nhưng thứ ta còn có thể dựa vào cũng chính là một thân võ công này, ” Hoàn Nhan Chiêu vẫn cười nhẹ, “Cho nên, đừng phế đi tay của ta!”
“Chiêu, ngươi…” Hoàn Nhan Liệt rốt cục cảm nhận được ở trên người Hoàn Nhan Chiêu đã có điều gì đó hoàn toàn thay đổi! Từ sau khi bọn họ rời khỏi thành Biện Kinh, Chiêu không hề cười. Mà hiện giờ, bất quá mới chỉ nói mấy câu, y đã cười ba lượt! Chiêu cũng không yếu thế, cũng không nhận sai, nhưng vừa rồi…
“Liệt, ta từng luôn nghĩ ngươi sẽ là một hoàng đế tốt, một đại anh hùng giống phụ hoàng. Mà ta, ta là đứa con được phụ hoàng tối sủng, ta là đệ đệ thân thích duy nhất của ngươi, ta vĩnh viễn đều phải chỉ dưới một người, trên vạn người, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa! Ta chưa từng nghĩ muốn cùng ngươi tranh vị, ta chỉ muốn cả đời làm Thái Bình vương gia, văn thì phong hoa tuyết nguyệt, võ thì an bang định quốc. Tựa như phụ hoàng thường xuyên nói, Hoàn Nhan Chiêu ta nhất định sẽ phúc thọ song toàn, phú quý cả đời.”
“Nếu ngươi hiểu được, nếu ngươi hiểu được tất cả…” Hoàn Nhan Liệt nắm nhanh lấy vai y, gian nan nói, “Mặc dù hiện tại đúng thật xuất hiện một ít vấn đề, thì có sao đâu? Chờ ta lên ngôi vị hoàng đế, ta sẽ cho ngươi nở nang mặt mũi! Phụ hoàng, phụ hoàng tuổi tác đã cao, còn có thể sống bao lâu nữa? Vì sao ngươi vẫn không an phận?”
“Bởi vì ta không muốn tiếp tục đợi!” Đáy mắt Hoàn Nhan Chiêu bị che phủ không còn khí sắc, nhưng đến tột cùng là cái gì che phủ? Quyền lợi? Cừu hận? Hay là cái khác? Không thể nói rõ! “Huống chi… Mệnh ta không phải như vậy, phụ hoàng sai lầm rồi.”
“Chiêu…” Hoàn Nhan Liệt bất đắc thở dài, đi không ra khỏi sự vây hãm khốn khổ của phụ hoàng, rốt cục thì cũng kéo Chiêu xuống rồi phải không?
“Phá quân nhập mệnh, tướng tung hoành thiên hạ! Phá quân, đối thân nhân vô nhân nghĩa, khó có thể thuận hòa sống chung, thậm chí xung đột với họ hàng, với bạn bè thường phản bội, cả đời cùng người kết thù kết oán. Nhất là, mệnh ta với phụ hoàng tương sinh tương khắc, vừa sinh ra đã tiêu tan, đây mới là mệnh của ta. Vận mệnh đã như vậy, không tiếp thu thì phải làm thế nào? Hóa ra chính mình quá ngây thơ, ta thật ngu xuẩn, dựa vào cái gì liền nhận định chỉ cần ta không tiếp thu mệnh, ngay cả ông trời cũng không thể làm khó dễ được ta? Vô luận là ai, phụ hoàng, mẫu phi, thậm chí từng người trong cung đều không ngừng chứng minh ta sai, nhưng ta vẫn còn không tin, thật sự buồn cười!”
“Chiêu! Không phải như vậy!” Hoàn Nhan Liệt đột nhiên rống lên, “Ta không tin, ta một chữ cũng không tin! Ngột Thuật, đều là do hắn! Một ngày nào đó, ta nhất định gϊếŧ hắn! Dùng đầu của hắn để tế mẫu phi, báo thù cho ngươi!”
“Ta tin! Hoàn Nhan Liệt, ta tin, ta nhận thua!” Lúc Hoàn Nhan Chiêu nói lời này cảm xúc lại không hề biến hóa, giống như một chuyện đã sớm phải nên làm cuối cùng cũng đã hoàn thành, trút được gánh nặng. Thậm chí hắn còn nhìn Hoàn Nhan Liệt đang kích động với ánh mắt ngập tràn bao dung, như thể bao dung một hài đồng tùy hứng nói nhảm, “Ngay cả chuyện lấy máu nhận thân kia, ta cũng tin… Ta nhận mệnh!”
Hoàn Nhan Liệt như thể trúng đòn nghiêm trọng, liên tục lui về phía sau, lảo đảo
ngã ngồi, cứ như vậy trân trối nhìn Hoàn Nhan Chiêu thật lâu không nói. Không khí nặng nề mà cả hai đang cùng hô hấp lúc đó chẳng những không nhạt đi, ngược lại càng thêm nặng nề. Hoàn Nhan Liệt buộc mình mở miệng, đánh vỡ sự trầm mặc ngột ngạt này, “Chiêu, ngươi hận mẫu phi, hận phụ hoàng, cũng hận ta, phải không?”
Hoàn Nhan Liệt kỳ thật cũng không đoán được đáp án của y. Nhưng Hoàn Nhan Chiêu nhất định không trả lời hắn, tuy không trả lời, ánh mắt lại cũng không lảng tránh hắn!
“Liệt, chuyện của ta, kỳ thật đối với ngươi cũng có ảnh hưởng rất lớn.” Hắn như vậy bắt đầu, không chỉ không trả lời, lại phản thủ vi công, “Nhất là sau khi mẫu phi tự sát, phụ hoàng có thể không nhìn ta, cũng không thể không gặp ngươi. Hai người các ngươi, nhất định không nhiều thì ít có chút không được tự nhiên, tình phụ tử lúc đó cũng nhất định không còn sâu sắc như trước kia. Tam hoàng huynh đến nay vẫn chỉ là Vĩnh Vương, phụ hoàng cho tới giờ không sắc lập thái tử, việc đó không nhiều thì ít cũng vì chuyện của ta. Tam hoàng huynh, Liệt, ngươi, hận ta sao?”
Hoàn Nhan Liệt phút chốc đứng lên, giống như vừa rồi không cẩn thận ngồi lên núi đao biển lửa! Hung hăng nhìn y, như nhìn chằm chằm một con ác quỷ, “Hoàn! Nhan! Chiêu!”
Hoàn Nhan Chiêu ôn nhu cười, ánh tà dương lúc hoàng hôn chiếu lên mặt hắn, khiến hắn dường như không thuộc phàm trần. Lại vẫn như vậy, đẹp tuyệt mỹ, đẹp mà khiến người khác không rét mà run! Hắn nhẹ nhàng nói: “Người tập võ chúng ta có cách nói: tu luyện nội công, nếu gặp cản trở không thể vượt qua, sẽ tẩu hỏa nhập ma. Vận khí tốt, võ công mất hết, trở thành phế nhân; vận khí không tốt, sẽ rơi vào ma đạo, dù trải qua vạn kiếp cũng không được siêu sinh! Ta, vận khí luôn luôn không tốt lắm đâu.”
“Ngươi…” Hoàn Nhan Liệt sợ hãi nhìn ánh mắt y, ánh mắt kia lại có ma lực hồn xiêu phách lạc! Rất sắc, rất sâu, cũng rất tối, như vũ trụ!
Hoàn Nhan Chiêu cười không nói, hắn đã rơi vào ma đạo. Rõ ràng có tuệ nhãn nhìn thấu lòng người, nhìn thấu thế sự, lại cố chấp lựa chọn con đường hắc ám nhất,
tuyệt vọng nhất.
Hoặc có lẽ từ hôm nay trở đi, bản thân Hoàn Nhan Chiêu liền đi cùng ý nghĩa —— tuyệt vọng!