Hậu viện Thanh Bần sơn trang có khác nào chốn bồng lai, bởi vì thảo trường oanh phi (*) vùng địa nhiệt, dạt dào xuân ý. Hoàn Nhan Chiêu vừa thấy suối nước nóng thiên nhiên liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liều mạng lui về phía sau. Ai cũng biết, vào mùa đông, sau khi chạm vào tuyết đọng lạnh như băng, không thể lập tức tiếp xúc nước ấm!
“Đừng…” Hắn gian nan mở miệng, cố gắng phát ra âm hy vọng tránh được kiểu tra tấn phi nhân như thế, “Ngươi… không thể…”
“Vì sao không được?” Trải qua cơn cuồng nộ lúc trước, Hoàn Nhan Liệt cũng đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn lạnh lùng nhìn thân đệ đệ của mình, giống như y bất quá là một kẻ không quan hệ. Dùng sức chế trụ cổ tay phải y, không cho phép y thoát đi, hoàn toàn không thèm để ý làm như vậy sẽ khiến cổ tay của hắn bị thương nặng nề hơn! “Ta đã sớm đã cảnh cáo ngươi, chuyện tự sát không thể tái làm! Vẫn còn là người Hoàn Nhan Gia thì không thể tự sát! Lời nói của ta, ngươi có ghi tạc trong lòng không? Ta nói rồi, nếu ngươi dám coi thường mạng sống của mình, ta tuyệt sẽ không nhúng tay vào chuyện của Vãn Tình, ngươi coi lời nói của ta ra cái gì? Sớm nên cho ngươi nếm chút giáo huấn, vì sao ta không làm như vậy? Không biết hay không muốn biết? Ngươi nói cho ta!”
Tâm trí Hoàn Nhan Chiêu bắt đầu hoảng hốt, trên cổ tay độn thống như phân cân thác, như vậy đau đớn thực sự phải đến thế nào? Tựa hồ… tìm không thấy đáp án! Chỉ cảm thấy áp lực trên ngực, không thở nổi, vì sao? Vì sao? Hắn hơi giật mình nhìn Hoàn Nhan Liệt, hình ảnh dần dần mơ hồ không rõ, cắn môi nhẹ rồi lại buông ra, ánh mắt mê mang, hoặc phải nói là mơ màng, như sương mù còn quẩn quanh chưa tan lúc tờ mờ sáng.
“Vì sao… Phụ hoàng… con không hiểu, con thật sự không hiểu…”
Hoàn Nhan Liệt cũng không nghe được những lời này, thanh âm kia rất nhẹ. Huống hồ, những lời này cũng không phải nói cho hắn nghe, chỉ là Hoàn Nhan Chiêu nói cho chính mình nghe.
Hoàn Nhan Liệt tự tay đẩy hắn xuống!
Hoàn Nhan Chiêu thân bất do kỷ ngã vào hồ, cái đau mãnh liệt đến tận xương cơ hồ khiến hắn muốn phát điên! Vài lúc này thần trí lại dần dần thoát li…
Nhẹ nhàng thoáng qua, thấy một hài tử cực nhỏ, trắng ngần, mặc một thân minh hoàng tôn quý nhất.”Phụ hoàng! Mẫu phi!” Nó chạy tới kêu.
Phụ hoàng đi tới, ôm chặt hắn, mặt mày hớn hở. Đứa nhỏ bị giơ lên cao phát ra tiếng cười thanh thúy, như suối róc rách chảy từ trên núi. Sau đó một thiếu phụ ăn mặc kiểu trong cung đến gần, cùng tóc xoăn, diện mạo cùng hài tử kia có vài phần tương tự. Còn có một thiếu niên áo trắng, trang trọng nghiêm túc, thấy hài tử kia lại ôn hòa
nở nụ cười.
“Hoàng huynh, ôm!” Hài tử kia hướng y vươn tay…
Cười, họ khiến sương mù cuộn lại, dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
Sương mù lại dần tan, hài tử kia đã lớn hơn.
Vẫn chạy lại kêu, “Phụ hoàng…”
Phụ hoàng trừng mắt liếc nó một cái, lạnh lùng xoay người.
“Mẫu phi?” Nó hướng mẫu phi cầu cứu, nhưng mẫu phi cũng đi rồi.
Bạch y thiếu niên đi tới, trầm mặc ôm lấy nó, không nói. Hai dáng dấp thấp thoáng giữa sương mù dày đặc.
Từ đó về sau, phụ hoàng không hề xuất hiện, hoàng huynh cũng lâu lắm không nhìn thấy.
Ánh mắt mẫu phi nhìn hắn ngày càng cổ quái, là hận sao?
Rốt cục…
Tại hồ sen trong cung!
Bên hồ sen, mẫu phi thê lương cười quái dị, “Ngươi chết, hắn sẽ trở lại! Hắn sẽ tha thứ cho ta… Ngươi chết…”
“Đừng!” Hoàn Nhan Chiêu đột nhiên kêu lên, gần như tan vỡ ở trong nước giãy giụa gào khóc, “Đừng! Đừng…”
“Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt vội vã nhảy xuống, gắt gao ôm hắn lại, cảm giác thân thể hắn run rẩy kịch liệt, “Chiêu, tỉnh lại! Chiêu! Nghe được lời của ta không?”
Hoàn Nhan Chiêu cố sức mở to mắt, gương mặt lo lắng của Hoàn Nhan Liệt phóng đại trước mắt hắn. Vì sao phải cứu ta? Nếu đã cứu ta, thì tại sao bây giờ lại chính tay đẩy ta xuống? Ta vẫn là Hoàn Nhan Chiêu trước kia, chưa từng thay đổi! Không được yêu, lại bị tất cả thân nhân nghiến răng thống hận!
“Chiêu?” Hoàn Nhan Liệt sợ hãi hô to tên y, nhìn thấy mắt y giống như băng tan vỡ!
“Hoàn Nhan Liệt, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi! Không tha thứ cho bất cứ ai!” Hoàn Nhan Chiêu gằn từng chữ nói xong, kiệt lực hôn mê.
“Lò sưởi đâu? Còn không mang lò sưởi đến đây?… Chăn, lấy chăn cho ta! Thái y, kêu thái y! Các ngươi đều đứng đó làm gì? Nếu Chiêu có chuyện, các ngươi một người cũng không sống được!… Chiêu, Chiêu! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh, Chiêu, đừng ngủ! Ngươi không thể ngủ! Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt tự mình giúp y thay quần áo ướt đẫm, đưa y cả người bế vào lòng, gắt gao ôm lấy, không buông tay, giống như nếu hắn chỉ cần thả lỏng, Hoàn Nhan Chiêu sẽ ở trước mắt hắn hoàn toàn biến mất!
A Khấu đang cầm một chén thang ngự hàn đi lên trước, lại vô tình thấy trên người Hoàn Nhan Chiêu đầy vết thương, đao thương trên vai phải kia giống như đã nhiều ngày…
“A Khấu! Đem thang đưa lại đây!” Hoàn Nhan Liệt không kiên nhẫn rống hắn. Tiếp nhận bát súp, tự mình cho Chiêu uống. Nhưng không nghĩ rằng y chỉ uống một ngụm, liền phun ra toàn bộ, sau đó liền ho khan sặc sụa, vẫn thở không nổi, không ngừng ho ra tơ máu.
“Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt sợ hãi nâng gương mặt tái nhợt lạnh như băng của y lên, lấy ngón tay lau kỹ vết máu chướng mắt kia, “Ngươi… Hắn làm sao vậy! Hắn làm sao vậy!”
“Tam gia, đem bích huyết đan cho hắn đi! Hắn không còn chống đỡ được nữa, còn tiếp tục như vậy, hàn khí phản phệ đến tâm mạch, liền chậm…” A Khấu vội vã nhắc nhở Hoàn Nhan Liệt.
Hoàn Nhan Liệt quả nhiên vì cấp bách mà hồ đồ, lúc này mới nhớ ra bích huyết
đan. Hoàn Nhan Chiêu lại cố tình lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào, lại càng không mở miệng uống thuốc.
“Chiêu, đừng tùy hứng…” Hoàn Nhan Liệt gần như đau khổ cầu xin y, “Ngươi không thể chết được… Uống thuốc được không?”
“Ta sẽ không chết!” Hoàn Nhan Chiêu bỗng nhiên mở miệng, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Có một số việc, một khi nghĩ thông suốt, đau đớn trên người liền không đáng kể chút nào! Nhìn ánh mắt của hắn, sâu thẳm giống như giếng khô. Nhưng nếu cúi xuống nhìn kỹ, lại thấy được dưới đáy giếng còn lưu một ít nước gợn, lạnh lùng phản chiếu trăng tàn bán nguyệt xa xăm, quang hoa lạnh lẽo, ác hàn, quỷ dị. Nước đọng vi lan, những gì chiếu lên trên mặt đều trở thành méo mó. Nhìn lâu, dường như sẽ có lệ quỷ từ miệng giếng khô thoát ra, kéo người xuống cắn! “Ta từng tự sát ba lượt, lần đầu tiên là hai năm trước ở trên Đại Tuyết Sơn, bị ngươi ngăn cản; lần thứ hai là hơn một năm trước, đêm ta đại náo hoàng cung… Hôm nay là lần thứ ba. Sự bất quá tam, ta sẽ không tiếp tục coi rẻ tính mạng của mình. Nếu Hoàn Nhan Chiêu ta chết, mặc dù ta không có người thân vì ta đau xót, lại có muôn vàn cừu địch, vô vị tiện nghi bọn họ!” Nói xong, hắn cầm lấy viên thuốc trong lòng bàn tay Hoàn Nhan Liệt nuốt xuống.* Thảo trường oanh phi: Cỏ dài chim oanh bay lượn