- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Dã Tâm Không Tịnh
- Chương 5: Đại nhân phải phụ trách nhé?
Dã Tâm Không Tịnh
Chương 5: Đại nhân phải phụ trách nhé?
Sau khi bật lửa bắn súng, muốn nạp đạn lần nữa cần một thời gian nhất định, bởi vậy để sử dụng hỏa súng một cách tốt nhất trên chiến trường đã thử nghiệm không ít trận pháp.
Khi đơn đả độc đấu*, hỏa súng không thích hợp để sử dụng làm vũ khí. Nhưng bị đao chém không nhất định chết, bị thương vì hỏa súng nhất định sẽ chết rất khó coi.
Tiếng xé gió vang lên trong bóng đêm, Yến Vân Hà lập tức cầm súng bằng hai tay ngăn một đòn đánh úp của kim đao. Không biết từ khi nào, Ngu Khâm học được công pháp âm độc tàn nhẫn, từng chiêu thức đều dị thường xảo quyệt.
Yến Vân Hà được dạy bởi chính phái, ở trên chiến trường cũng học được cách phán đoán nguy cơ. Mặc dù xung quanh tối đen cũng có thể dựa vào trực giác nhạy bén ngăn cản vô số nhát đao chí mạng. Hai người giao thủ vô số hiệp, dây châm đã cháy đến gần cuối, Yến Vân Hà nghe được tiếng hít thở dồn dập của Ngu Khâm một cách rõ ràng.
Khi đối diện với cái chết, Yến Vân Hà không biết đến tột cùng Ngu Khâm suy nghĩ về việc gì.
Đúng lúc này, một âm thanh già nua vang lên bên ngoài, lão bộc Ngu gia nghe thấy động tĩnh, ở ngoài phòng hô một tiếng thiếu gia. Trên chiến trường, từng thời khắc đều mang tính sống còn, trực giác dã thú kia của Yến Vân Hà từng giúp hắn vô số lần bắt giữ kẻ địch, trong phút chốc lại chần chừ.
Chỉ một cái chớp mắt đã có thể quyết định sinh tử. Thời khắc hắn thích ứng với bóng tối, khẩu súng bằng đồng đã chống trên trán Ngu Khâm.
Đèn l*иg trong tay lão bộc bên ngoài ẩn hiện truyền đến ánh sáng mờ nhạt, xuyên qua cửa sổ bằng giấy, hắt lên mặt Yến Vân Hà. Cặp mắt vàng kim bởi vì hưng phấn mà co rút phản chiếu rõ ràng vào đáy mắt Ngu Khâm.
Yến Vân Hà nhẹ nhàng làm khẩu hình: "Bằng!"
Mọi nơi yên tĩnh, chỉ có động tĩnh từ tiếng gõ cửa của lão bộc.
Mọi nơi yên tĩnh, chỉ có lão bộc gõ cửa động tĩnh.
Lửa châm tắt ngúm ở ống dẫn bằng đồng, không có việc gì phát sinh, không có đạn bắn nổ tung, cũng không xảy ra cảnh tượng huyết nhục mơ hồ. Trận giao tranh trong bóng đêm này không có sống chết, chỉ có thắng thua.
Ngu Khâm trầm mặc nhìn chằm chằm Yến Vân Hà, môi chậm rãi hé ra. Đôi mắt bạc tình kia vào giờ phút này lại sinh động rực lửa. Kể từ khi gặp lại tới nay, đây là lần đầu y thể hiện cảm xúc linh động thế kia với Yến Vân Hà, dù là phẫn nộ.
"Cái đầu xinh đẹp như vậy của chỉ huy sứ đại nhân mà thật sự đánh nát thì rất đáng tiếc." Yến Vân Hà cười nói.
Hỏa súng chậm rãi trượt xuống khỏi trán Ngu Khâm, vũ khí kim loại lạnh băng dán vào da thịt ấm áp, kiều diễm vuốt ve, dừng lại ở cằm. Tựa như khıêυ khí©h tràn ngập công kích, lại như ẩn chứa dục niệm vuốt ve.
Họng súng đồng dính đầy mùi hỏa dược, là vật gϊếŧ người chân chính Yến Vân Hà mang từ chiến trường về kinh thành. Phía trên dính máu của hắn, mặc dù đã được lau chùi vô số lần vẫn tạo ra hoa văn đậm màu trên thân súng.
Ngu Khâm không để ý tới ám khí vẫn còn dí trên mặt mình, hướng về phía lão bộc ngoài cửa nói: "Ngô bá, ta không sao, chỉ là không cẩn thận làm đổ đèn dầu, ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi."
Yến Vân Hà nhăn mày, bất mãn dùng hỏa súng vỗ vỗ vào mặt Ngu Khâm. Tuy hắn không nhét đạn dược vào súng nhưng Ngu Khâm làm lơ hắn như vậy thật sự chọc tức người ta mà. Trong phút chốc, Yến Vân Hà đột nhiên lui về sau, gần như chạm lưng vào cột nhà. Một loạt ngân châm lạnh lẽo phóng liên tục theo hướng hắn thoái lui, ghim vào mặt đất. Phiến đá xanh rắn chắc còn có thể phá vỡ, nếu bị đâm trúng chẳng phải là có thể lập tức cảm nhận được tư vị khắc sâu tận xương tủy hay sao.
"Vậy mà không màng nửa phần tình nghĩa đôi ta, Ngu đại nhân thật tàn nhẫn." Yến Vân Hà than thở, trong giọng nói lại không phải thất vọng mà là dạt dào hứng thú. Hắn vung tay lên, đèn dầu trong phòng một lần nữa được thắp lên, trong ánh nến lay động, cặp mặt mỹ nhân kia vẫn vô tình như vậy.
Thật ra cũng có tình, chẳng qua là đối với lão nô trong phủ, đối với Thái Hậu trong cung, đối với thuộc hạ, chỉ không có hắn mà thôi.
"Yến đại nhân nói đùa." Quả nhiên, Ngu Khâm lập tức phản bác.
Vừa dứt lời, một chưởng xé gió tập kích mặt Yến Vân Hà, hắn vừa đỡ đòn liền cảm thấy vùng bụng dưới gió lạnh từng cơn, nếu không nhờ võ công cao cường thì hôm nay nhất định phải vứt bỏ nhân tính ở đây rồi.
"Ngu đại nhân, ngươi muốn đoạn huyết mạch Yến gia ta à." Yến Vân Hà rút nhuyễn kiếm từ eo ra ngăn kim đao đang bổ tới, thành thạo nói. Hai mắt Ngu Khâm híp lại, không muốn nói nhảm nhiều với hắn. Yến Vân Hà có can đảm đêm hôm xông vào phủ đệ của chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nếu hắn bị tử hình ngay tại chỗ cũng không có ai dám nhiều lời dù chỉ một câu.
"Nếu tương lai ta không thể làm người, không cưới tức phụ** được, đại nhân phải phụ trách nhé?" Yến Vân Hà không ngừng tay, có thể chắn liền chắn, không chắn được liền né, thể hiện đầy đủ phong phạm thường ngày của mình, lưu manh vô lại!
So đến mấy chục chiêu, thính đường vốn đơn sơ đã bị phá hủy ghế dựa, chén đũa nát vương vãi đầy đất.
"Ngu đại nhân mỹ mạo như vậy, cưới về nhà cũng không phải không được, nhưng nương tử chính phòng*** Yến gia ta không thể đanh đá thế này được." Yến Vân Hà đập một chưởng về phía vai trái Ngu Khâm, thù mới hận cũ nảy nở trong lòng, trong tay chứa nội lực thâm sâu, tuy không chết người nhưng cũng tuyệt đối không cho người được dễ chịu.
Lòng bàn tay hạ xuống cái vai trông đơn bạc vậy mà lại khiến người ta cả kinh.
Nội lực như cá trong biển, bị hút vào, phản phệ lại toàn là hàn ý lạnh lẽo.
Sắc mặt hắn trầm xuống mà lui về sau vài bước, vẻ cà lơ phất phơ nhạt đi, nhìn thẳng Ngu Khâm: "Ngươi rốt cuộc luyện thứ công pháp tà môn gì?"
Ngu Khâm mười năm trước không giỏi võ, hiện giờ lại có một thân nội lực sâu không lường được. Yến Vân Hà đã là kỳ tài hiếm thấy về võ học, nếu Ngu Khâm không đi bàng môn tà đạo thì không có khả năng giằng co với hắn đến giờ. Mọi việc có được tất có mất, luyện công pháp cấp tốc lưu truyền trong giang hồ không cái nào là không trả giá bằng máu và nước mắt. Có tẩu hỏa nhập ma, có kinh mạch đứt thành từng khúc, cũng có sinh mệnh bị thiêu đốt.
Ngu Khâm thu đao vào vỏ: "Liên quan gì đến ngươi?"
Yến Vân Hà bạnh quai hàm, quả thật hắn không nên xen vào việc người khác. Không biết tốt xấu như vậy, bạc tình bạc nghĩa, uổng cho cái vẻ ngoài kia, không đáng phí chút tâm tư nào.
"Ngự sử buộc tội là chuyện tốt Ngu đại nhân làm nhỉ?" Yến Vân Hà đi thẳng vào vấn đề, ép hỏi nói.
Chẳng qua hắn biết việc này chỉ có thể là Cẩm Y Vệ thần thông quản đại, vô khổng bất nhập**** làm, hắn cũng nhịn không được mà hỏi, dường như tới tận khi nghe được lời thừa nhận của người này hắn mới có thể hết hy vọng.
"Nếu đại nhân uống rượu trong thời gian chiến đấu, không tránh được bị quân pháp xử trí. Bệ hạ nhân từ vẫn chưa trách phạt, đại nhân còn bất mãn điều gì?" Ngu Khâm trả lời.
Lời này nghe như đang tiếc nuối Yến Vân Hà không phải chịu bất cứ hình phạt nào. Ngu Khâm khó mà nói với Yến Vân Hà nhiều như vậy, tuy rằng từng câu từng chữ không có cái nào xuôi tai.
Yến Vân Hà đã sửa sang một phen mới đến Ngu phủ ngồi xổm. Vết thương trên trán cần cuốn băng vải, nhìn rất mất mặt nên hắn đã lệnh đại phu trong phủ thu hẹp miếng băng đỏ thành còn một vòng. Thoạt nhìn miếng băng vải che vết thương trông có vẻ vừa mắt, nhìn qua còn tưởng đó là một cái đai buộc trán.
Không chỉ vậy, Yến đại nhân khoác một thân áo gấm, eo đeo ngọc bội xinh xắn, giày cũng thêu vàng nạm bạc, toàn thân quý khí đến độ không nhìn ra nửa điểm chật vật ban sáng trong cung. Nếu không phải tay hắn còn cầm hỏa súng, nhìn hắn như công tử nhà ai lén gặp tình nhân mới điểm trang khêu gợi như vậy.
Trong lúc Ngu Khâm đánh giá hắn, Yến Vân Hà vỗ nhẹ hỏa súng, cũng đồng thời đánh giá Ngu Khâm.
Cẩm Y Vệ đã tan làm từ sớm, vì sao giờ này Ngu Khâm mới trở về. Đồng tử hắn hơi co lại, duỗi tay phải nắm lấy cổ áo đối phương lại bị chỉ huy sứ đại nhân một chưởng đẩy ra. Nhờ động tác kia mà vạt áo quan bào đỏ đã lỏng lẻo đôi chút, trên tấm áo trong màu trắng lộ ra một vệt đỏ tương tự màu quan bào.
____________________________________________________________________________
*đơn đả độc đấu: một mình chiến đấu
**tức phụ: vợ
***chính phòng: ý chỉ chính thất, thê tử kết tóc
****vô khổng bất nhập: không gì không thâm nhập được
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Dã Tâm Không Tịnh
- Chương 5: Đại nhân phải phụ trách nhé?