Chương 14: Yến công tử, cười người trước tiên phải nhìn lại mình

Sau khi nói xong câu kia, Yến Vân Hà vốn không muốn nhìn xem Ngu Khâm có biểu cảm gì. Nhưng hắn vẫn không nhịn được, cánh tay cứng đờ chậm rãi nâng mặt đối phương lên. Ngu Khâm nhìn như có chút trống rỗng, dường như y không thể lập tức lý giải ẩn ý trong câu nói của Yến Vân Hà. Đường đường là Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ sao có thể không hiểu những lời một ý hai nghĩa đầy châm chọc này. Ngu Khâm vốn không ngu, chỉ là y không thể phản ứng kịp thời được.

Không bao lâu, Ngu Khâm thu tay lại, bình tĩnh tới bất thường, thậm chí không giống khi đó trong cung nhục nhã thất thố đối mặt với Triệu Nghi. Càng không rút kim đao động thủ như những lần Yến Vân Hà nói năng lỗ mãng. Chỉ là phần an tĩnh này, tại ngôi miếu chùa rách nát thế mà lộ ra vài phần tịch liêu*. Tựa như y đã sớm nghe quen những lời này, cũng có thể là vừa rồi Yến Vân Hà chủ động đưa bánh thịt cho y nên y lười xung đột với hắn.

Bất luận thế nào, Ngu Khâm cũng chưa đáp lại điều gì với chữ 'ô uế' kia của Yến Vân Hà. Y chỉ đứng dậy, nhặt miếng bánh dính bụi đất lên, dùng tay nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm trên bánh. Yến Vân Hà nhìn đầu ngón tay trắng nón dính đất, sự nặng nề trong lòng càng rõ rệt, chi bằng y động thủ, hắn còn dễ chịu hơn.

"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Yến Vân Hà giương giọng nói.

Ngu Khâm im lặng bẻ phần bị rớt dơ đi, ném vào đống lửa: "Tổ huấn có câu, không được lãng phí."

Tuy Yến Vân Hà chưa từng nghe qua tổ huấn của Ngu gia nhưng cũng có thể đoán được những hành động trong triều của Ngu Khâm sợ là đều đi ngược lại với gia huấn. Ngu Trường Ân là trung thần có tiếng, cực kỳ trung thành với tiên hoàng. Mà hiện giờ Ngu Khâm không chỉ trở thành nịnh thần mà còn đứng về phía đối nghịch với bệ hạ. Nếu đã sớm làm trái, cần gì phải chú trọng đối với việc vô dụng như thế này!

Huyệt Thái Dương Yến Vân Hà ong ong, một phát đoạt lấy bánh thịt nướng trong tay Ngu Khâm, thành thạo ăn hết rồi hung hăng rót rượu đầy họng.

Thiêu Đao** một đường trượt xuống họng cay cháy, chảy qua l*иg ngực như bị bông chặn tắt nghẽn của hắn, Yến Vân Hà bị rượu xông đến đỏ bừng hai mắt, hắn thô bạo dùng tay áo lau khóe môi: "Ta ngủ trước, ngươi gác đêm."

Dứt lời liền lần nữa quay người đi, dùng tay nải lót dưới đầu. Dù da mặt hắn dày, tại thời điểm này cũng sẽ cảm thấy mất mặt. Trong khoảnh khắc hùng hổ nói 'đồ vật ô uế, ta không cần', dứt lời liền sợ người này thật sự ăn cái bánh đã lăn vài vòng trên mặt đất nên chỉ có thể đoạt lấy ăn luôn. Nếu sớm biết miếng bánh này rốt cuộc cũng chui vào bụng mình, hắn cần gì phải hành động theo cảm tính thế kia.

Hắn nhắm chặt hai mắt, nỗ lực rơi vào giấc ngủ. Khi sắp chìm vào trong mộng, hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng cười nhẹ, không rõ ràng, nhẹ đến mức sợ rằng chỉ là một giấc mơ. Đến tận khi tỉnh lại để đổi phiên gác, Yến Vân Hà cũng chưa phân biệt được đó rốt cuộc là thật hay chỉ là ảo giác.

Ngu Khâm không nằm xuống ngủ mà ôm đao dựa vào một bên của bàn thờ, khép mắt.

Gác đêm vốn nhàm chán, hắn lại không mang theo thoại bản giải trí nào, nhìn tới nhìn lui trong miếu cũng không thấy có gì đẹp, thứ đẹp nhất thì đang ở trước mặt hắn nhắm mắt ngủ rồi. Vừa mới đầu Yến Vân Hà còn chưa dám quá mức trắng trợn táo bạo, dần về sau lại không kiêng nể gì.

Lúc ngủ Ngu Khâm rất an tĩnh, kể cả tiếng hít thở cũng không có, y dựa vào chỗ kia, nếu không nhờ ngực vẫn phập phồng thì nhìn cứ như một pho tượng quá mức tinh xảo.

Hắn nghĩ đến năm đó ở Đông Lâm có không ít người vì Ngu Khâm làm thơ, vẽ tranh, viết văn, quả thực lắm trò. Trong lúc nhất thời khiến Yến Vân Hà hoài nghi, nam sinh của thư viện Đông Lâm rốt cuộc là làm sao vậy, mỗi người đều 'lẳиɠ ɭơ' như thế, lại chỉ 'lẳиɠ ɭơ' với một nam sinh khác.

Còn quá trớn hơn là Yến Vân Hà đã từng đoạt được một cuốn vở từ Du Lương, bên trong là tập tranh vẽ Ngu Khâm. Vài trang đầu vẫn còn bình thường, vẽ Ngu Khâm mặc đồng phục học sĩ hắn đã từng thấy. Lật thêm vài trang, họa sĩ thế mà dám cả gan làm loạn vẽ Ngu Khâm mặc nữ trang. Hắn sợ tới mức suýt nữa đã quăng tập tranh đó ra ngoài.

Lúc ấy hắn đầy cảm khái mà nói với Du Lương: "Viện trưởng Chu không nên nhốt đám học sinh này lâu như vậy, nhốt đến điên cả rồi."

Du Lường cười trộm đáp: "Ngươi đừng nói thế, cuốn vở này bán được giá nhất đấy."

"Thật ư, bán được bao nhiêu?" Yến Vân Hà hiếu kỳ hỏi. Du Lương khoa tay múa chân ám chỉ một mức giá, khiến Yến Vân Hà không khỏi líu lưỡi: "Thế mà bán đắt tới vậy á!?"

"Mấy bức vẽ này vẽ sinh động như thật, đương nhiên là quý giá." Du Lương nói.

Khi đó bọn họ đứng trong hành lang nói chuyện phiếm, vừa lúc Ngu Khâm mới trở về từ chỗ của tiên sinh. Yến Vân Hà vừa thấy Ngu Khâm liền cảm thấy cuốn sổ tranh trong tay nóng phỏng như khoai lang, hắn luống cuống tay chân muốn giấu vào vạt áo trước ngực, thế nào mà trượt tay làm rớt ra ngoài. Ngu Khâm không để ý, thậm chí không nhìn hắn, là Triệu Nghi đi bên cạnh phát hiện trước tập tranh kia có phần sai trái.

Đến tận mãi về sau, thư viện Đông Lâm bắt đầu lưu truyền lãng tử Yến Vân Hà của Vĩnh An Hầu phủ dám ôm tâm tư bất kham với Ngu Khâm, đồn đãi hết sức bỉ ổi.

Quả thực oan uổng, rõ ràng người vẽ tập tranh này không phải hắn, người mua nó cũng không phải hắn, thế mà làm hắn thanh danh hỗn độn, những tên ngầm đem tập tranh này truyền cho người khác mới là những kẻ chân chính có mưu đồ gây rối.

Thậm chí khoảng thời gian sau đó Yến Vân Hà còn bắt đầu trốn tránh Ngu Khâm, quá mất mặt, hắn không muốn suy nghĩ lúc Ngu Khâm thấy tập tranh kia biểu cảm ra sao, lại nghĩ về hắn như thế nào. Nhớ lại chuyện cũ mà Yến Vân Hà vẫn cảm thấy tê rần da đầu như ngày nào.

Đêm nay đã mất mặt quá nhiều, ngược lại khiến hắn chết lặng. Lúc Ngu Khâm mở mắt ra, lạnh như băng đối diện với hắn, Yến Vân Hà vậy mà có thể thản nhiên đáp trả: "Sao còn chưa ngủ, nếu ngày mai không có sức lên đường ta cũng sẽ không dừng lại chờ ngươi đâu."

Ngu Khâm nói: "Yến đại nhân có thể thu ánh mắt lại không?" Yến Vân Hà đúng lý hợp tình nói: "Đêm dài trôi chậm làm ta chán quá, ta chỉ muốn tìm chút chuyện gϊếŧ thời gian thôi mà." Ngu Khâm không nhiều lời nữa, y học theo Yến Vân Hà xoay người gối đầu lên tay nải, đưa lưng về phía hắn ngủ.

Yến Vân Hà bĩu môi, chỉ cảm thấy thật nhàm chán.

Một đêm trôi qua, không có việc gì xảy ra. Lúc sau lên đường Yến Vân Hà cũng không chú trọng ăn ở nữa, hết thảy đều lấy nhanh làm đầu. Hắn mua hai cái áo lông cừu trên đường đi, bề ngoài tuy không bằng vật hoa mỹ ngự ban trong cung nhưng cũng chắc chắn, giữ ấm được.

Hắn đưa áo lông cừu cho Ngu Khâm, y vẫn cứ nói với hắn một câu ghi nợ lại. Yến Vân Hà nghe chán những lời này, cũng không để trong lòng, dọc đường mua cho Ngu Khâm không ít thứ, đều là tiện tay. Yến công tử làm người hào phòng, năm xưa tụ tập với một đám ăn chơi trác táng hầu như đều là hắn trả tiền.

Nhưng cảm giác khi đó lại không bằng hiện tại, hiện tại hắn lại có một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị. Đặc biệt là Ngu Khâm vốn cực kỳ đẹp, cái áo lông cừu xù xù kết hợp với gương mặt kia trông càng mỹ mạo. Còn dụ mấy tên lừa đảo tới, bị Yến Vân Hà đánh đến rụng răng đầy đất.

Điều này khiến Yến Vân Hà mất kiên nhẫn, mua một cái mặt nạ hồ ly từ người bán hàng rong ven đường rồi đưa cho Ngu Khâm: "Đeo lên đi, một đường không ngừng, còn chưa tới Vân Châu có khi đã bị quan phủ tóm được vì rắc rối dọc đường đi mất."

Ngu Khâm nhìn cái mặt nạ hồ ly kia, vậy mà y nhíu màu ghét bỏ. Chẳng những nghiêng mặt tránh đi, còn nắm dây dắt ngựa né xa Yến Vân Hà. Yến Vân Hà cầm mặt nạ đuổi theo, trên phố nhiều người, bọn họ dắt ngựa nên cũng không đi nhanh được. Hắn nắm chặt cái mặt nạ, miệng chó không mọc được ngà voi: "Đeo lên đi Ngu công tử, coi như ta cầu xin ngươi, ai bảo ngươi lớn lên treo hoa ghẹo nguyệt như vậy làm chi."

Đúng lúc này, một tấm khăn tẩm hương từ trên trời rơi xuống, suýt nữa rơi lên mặt Yến Vân Hà. Hắn bắt lấy, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một khuôn mặt quyến rũ cười duyên, có điều gương mặt nàng trông như là phụ nhân***. Đại Tấn cho phép phụ nữ vào triều làm quan, cũng cho phép phụ nữ bỏ chồng tái giá. Lúc Yến Vân Hà ở biên cương thường đặc biệt được cái phụ nhân trong thị trấn mời gọi. Có người phân tích nguyên nhân hắn được phụ nhân yêu thích như vậy là vì hắn vai rộng eo nhỏ, nhìn qua 'bản lĩnh' có vẻ không tệ.

Yến Vân Hà nắm cái khăn lụa kia, bị tình huống đột ngột này trì hoãn bước chân. Chờ hắn khôi phục tinh thần, vội vàng nhìn lại thì phát hiện hình như Ngu Khâm đi cũng không bao xa. Đối phương cười như không cười mà nhìn tấm khăn thơm phức trong tay hắn: "Bản lĩnh hái hoa ngắt cỏ của Yến công tử cũng không tồi."

Yến Vân Hà ném cái khăn đi, làm lơ ánh mắt thương tâm của người phụ nữ kia, giả vờ bình tĩnh nói: "Này có là gì đâu, phụ nữ dù phóng túng cũng sẽ không bày trò cường đoạt bên đường." Hắn lần nữa đưa mặt nạ hồ ly cho Ngu Khâm, làm hắn ngạc nhiên là Ngu Khâm vậy mà cầm lấy nó.

Yến Vân Hà luôn cảm thấy mặt nạ hồ ly rất hợp với Ngu Khâm, cảm thấy độ cong nơi đuôi mắt nhếch lên giống nhau như đúc. Vừa định xem dáng vẻ Ngu Khâm mang mặt nạ ra sao đã thấy người này trở tay đeo mặt nạ lên mặt hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo câu lấy dây đeo, trượt qua vành tai hắn, để lại một hồi tim đập dồn dập không rõ lí do.

Trong sự choáng váng, mặt nạ bị Ngu Khâm gõ nhẹ: "Yến công tử, cười người trước tiên phải nhìn lại mình."

"Dung mạo có thể che đi, nhưng đôi mắt này của ngươi còn hơn xa bề ngoài." Ngu Khâm nói. Yến Vân Hà chớp chớp mắt sau mặt nạ: "Lời này của Ngu công tử, là cảm thấy đôi mắt của tại hạ đẹp?"

Trả lời hắn là bóng dáng xoay người đi không chút lưu tình của Ngu Khâm.

____________________________________________________________________________

*tịch liêu: tịch mịch và hoang vắng.

**Thiêu Đao: tên rượu.

***phụ nhân: phụ nữ đã lấy chồng/ đã ly hôn.

- Vũ: Ấy, này có phải là tình trong như đã mặt ngoài còn e không?

<( ̄︶ ̄)>