Quyển 2 - Chương 17-1

Tư Tuấn tỉnh lại giữa tiếng đàn quen thuộc, mở mắt ngẩng đầu, chỉ thấy trong nắng sớm Kỳ Hoán Thần ngồi trước cửa sổ, thân thể xích͙ ɭõa chỉ che khăn trải giường bên hông, đang kéo đàn vi-ô-lông.

Hắn kéo, chính là khúc nhạc biểu diễn trong hội trường lớn của đại học F lúc trước.

Tiếng đàn chầm chậm du dương, nhưng không cách nào khiến người bình tĩnh, cho dù là Tư Tuấn không hiểu gì về âm nhạc cũng có thể nghe được vô tận ưu thương trong đó, cùng với lần đầu nghe được, cảm giác uyển chuyển mà trong suốt kia hoàn toàn bất đồng.

Tư Tuấn lại một lần nữa sâu sắc ý thức được, hành vi của cậu đối với Kỳ Hoán Thần kiêu ngạo là đả kích kịch liệt… Thế nhưng cậu không hối hận! Bởi vì hiện tại, Kỳ Hoán Thần còn an toàn đợi bên người cậu… Sẽ không bị thế lực khắp nơi đè ép, không cần uốn mình theo bất luận kẻ nào, cũng không bị thuốc phiện uy hϊếp cùng mê hoặc.

Như vậy là tốt rồi… Cho dù Kỳ Hoán Thần hận cậu cũng không sao cả, cho dù Kỳ Hoán Thần vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho cậu cũng không hề gì, dù sao cũng cậu muốn ở bên hắn cả đời, một ngày nào đó hắn sẽ mệt mỏi, lười tiếp tục trả thù … Cậu tin tưởng thời gian cuối cùng có thể san bằng tất cả.

Tư Tuấn chống giường ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, trong thân thể cậu… có gì đó, không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại, mà là dị vật cứng rắn. Cuống quít xuống giường chạy vào phòng tắm, Tư Tuấn một tay chống tường, một tay sờ soạng giữa hai chân, tại bên ngoài huyệt khẩu tìm được một sợi dây nhỏ, đang muốn kéo ra, Kỳ Hoán Thần đã đi đến.

“Quà tôi tặng cậu, sao có thể lấy ra chứ?” Kỳ Hoán Thần khoác ga giường tựa ở khung cửa, một tay đung đưa cây gậy xoa bóp: “Bên trong là khiêu đản*, nếu cậu ngại nhỏ, vậy để tôi bồi thường, cái này thì thế nào?”

(*trứng nhảy, trứng biết nhảy, ta nhảy ta nhảy)

Tư Tuấn cau mày, tiếp tục kéo dây nhỏ ra bên ngoài, Kỳ Hoán Thần tiến lên đè lại tay cậu.

“Nếu như cậu thực sự không muốn nhận, tôi có thể làm mẫu cho cậu… Một hồi nữa thuộc hạ của cậu đến, tôi sẽ cắm gậy xoa bóp, biểu hiện một phen thật tốt trước mặt bọn họ, chứng tỏ cậu uy vũ hùng tráng, được không?”

Kỳ Hoán Thần cười, vẻ mặt không đứng đắn, thế nhưng điên cuồng nơi đáy mắt nói cho Tư Tuấn, hắn không phải đang nói đùa.

Tư Tuấn khép lại hai mắt, buông tay, xoay người, đang muốn mở vòi nước để tắm, Kỳ Hoán Thần liền nhích lại gần, từ phía sau ôm thắt lưng cậu, bàn tay thăm dò tiến vào dọc theo khe mông, một ngón tay xen vào, đẩy khiêu đản bị kéo đến huyệt khẩu tiến vào sâu trong dũng đạo.

“Hưởng thụ cho tốt đi!” Hôn lên gương mặt Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần tươi cười vô cùng xán lạn.

Buổi sáng Viên Kính mang theo mấy thuộc hạ chạy đến. Gần đây bến tàu không yên ổn, các anh em đều thần hồn nát thần tính, Viên Kính nói thẳng muốn phái những người này đến bảo vệ Tư Tuấn.

“Không cần, cháu không thành vấn đề, hơn nữa còn có huấn luyện viên…”

Trâu Kiệt sống ở nơi này, bình thường tựa như một người tàng hình, chưa bao giờ thấy hình bóng hắn, nhưng Tư Tuấn tin tưởng một ngày phát sinh nguy hiểm, hắn sẽ lao tới đầu tiên.

Đang nói, Kỳ Hoán Thần bước chậm xuống lầu, nằm ngang trên sô pha, mở TV, lúc này đài truyền hình đang chiếu lại bộ phim tối hôm qua.

Viên Kính nhìn hắn một cái, hạ giọng nói: “Phía Kỳ gia có chút phiền phức, tài chính không huy động đủ, cháu xem hàng này có tiếp tục chuyển hay không?”

Tư Tuấn trầm ngâm một chút, nói: “Ngày mai cháu đi thành S một chuyến… A…”

Lời còn chưa dứt, khiêu đản trong cơ thể đột nhiên rung động, Tư Tuấn hai tay nắm mép bàn, cắn chặt môi, mới không phát ra rêи ɾỉ. Cách đó không xa, Kỳ Hoán Thần tựa hồ đang tập trung vào TV, cầm điều khiển từ xa trong tay, liên tục đổi kênh.

“Tiểu Tuấn, thân thể cháu khó chịu sao?”

“Không có việc gì ── ân ──” tần suất rung động đột nhiên tăng mạnh, Tư Tuấn hít một hơi thật sâu, mồ hôi hột chảy dài trên trán.

Mà lúc này, Kỳ Hoán Thần như cuối cùng đã tìm được tiết mục TV thú vị, một bên nhìn một bên cười ha ha.

Viên Kính chán ghét nhìn hắn một cái, đỡ Tư Tuấn, quan tâm nói: “Nếu như thân thể khó chịu cũng đừng miễn cưỡng… Phía Kỳ gia lại tiếp tục nghĩ biện pháp giải quyết…”

“Cháu biết rồi… Chú về trước đi, cháu ngủ một giấc thì tốt rồi!”

Tiễn Viên Kính đi, Tư Tuấn đỡ tường, lung lay lảo đảo đi về phía Kỳ Hoán Thần.

Kỳ Hoán Thần nằm trên sô pha, cầm điều khiển từ xa trong tay, vẻ mặt tươi cười xấu xa: “Sao vậy, rất thoải mái đi… Ở đây còn có chức năng sóng rung động siêu dài, chúng ta thử xem ── ”

Ấn xuống điều khiển từ xa, khiêu đản nguyên bản là rung động mãnh liệt lập tức xoay tròn, Tư Tuấn cũng không chống đỡ được nữa, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên sô pha, đầu tựa ở trước ngực Kỳ Hoán Thần, cầm lấy cánh tay hắn, vai liên tục run rẩy. Kỳ Hoán Thần một tay nâng lên cằm cậu, vẫn tươi cười như trước, chỉ là khí lạnh trong ánh mắt đủ để khiến Tư Tuấn một thân mồ hôi lạnh kết thành băng.

“Là cậu tự tìm lấy… Tôi cho tới bây giờ chưa từng đối xử tốt với người khác như vậy, chưa từng tin tưởng người khác như vậy, cũng chưa từng trả giá nhiều cảm tình đến thế… Cậu khiến tất cả nỗ lực của tôi đều biến thành truyện cười trong thiên hạ, tất cả chuyện này, tôi muốn đòi lại cả gốc lẫn lời!”

Kỳ Tử Gia mang khuôn mặt xinh đẹp cả người lẫn vật vô hại, phong cách làm việc lại ngoan tuyệt độc đoán, sau khi tiếp nhận Kỳ gia, thanh trừ toàn bộ thế lực ủng hộ Kỳ Hoán Thần lại không chịu phục tùng, đối với nguyên lão bảo trì trung lập trong tập đoàn cũng thực hành chính sách đàn áp, đối với người lén giở trò, vụиɠ ŧяộʍ giao dịch thuốc phiện, không quản là thân phận gì đều trừng phạt nghiêm khắc không tha ── trải qua mấy tháng chỉnh sửa, hiện tại tập đoàn Sơn Hải, hầu như nhìn không thấy hình bóng khi Kỳ Sơn Hải còn sống, Kỳ Tử Gia triệt để nắm hết quyền hành.

Có thể nói, hắn là một người diệt cỏ tận gốc, hậu hoạn duy nhất lưu lại chính là Kỳ Hoán Thần.

Mà hiện tại, có người dùng cái tên hậu hoạn không an phận này, bàn chuyện giao dịch quay vòng với Đông Nam Á, còn thu tiền đặt cọc. Kỳ thực số tiền không tính là lớn, cho dù không thu về được, làm không công cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác đợt hàng muốn vận chuyển này, là thứ Kỳ Tử Gia đã cấm rõ ràng.

Để xử lý chuyện này, Kỳ Tử Gia bị một vết thương nhẹ, gác cao bàn chân quấn dày băng vải, thưởng thức một khẩu súng lục màu bạc, nhẹ giọng than thở: “Anh Tư Tuấn, chuyện khác em đều có thể nhắm một con mắt mở một con mắt, nhưng nếu như có quan hệ cùng thuốc phiện, đừng trách em không lưu tình… Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng!”

Tư Tuấn suốt đêm chạy về thành J, trong một quán bar chướng khí mù mịt, tìm được Kỳ Hoán Thần chìm ngập trong đám phụ nữ. Trâu Kiệt vô thanh vô tức đứng trong góc, không nhìn kỹ thì không ai chú ý.

Kéo lên người đàn ông uống say không còn biết gì, Tư Tuấn nắm cằm hắn, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Phun tiền ra.”

Kỳ Hoán Thần đang trái ôm phải ấp rất khoái hoạt, bị túm đứng lên không kiên nhẫn khoát khoát tay: “Đã tiêu rồi.”

“Tiêu nơi nào?”

“Ha hả…” Kỳ Hoán Thần ghé sát vào bên tai Tư Tuấn, phun ra mùi rượu nồng đậm: “Đương nhiên phải đi mua khoái hoạt … Dù sao người không cần dùng tiền dụ dỗ như cậu, ngược lại để cho tôi thượng, không tìm được…” Không muốn nghe hắn nói ô ngôn uế ngữ, Tư Tuấn túm hắn đi vào toilet, đặt đầu hắn dưới vòi nước, mở nước lạnh khiến hắn thanh tỉnh lại.

Kỳ Hoán Thần vùng vẫy hai tay đập nước, bọt nước văng khắp nơi, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Tư Tuấn.

Cho đến khi hắn bị sặc không thở được, Tư Tuấn mới kéo hắn đứng lên, lớn tiếng hỏi: “Tiền ở đâu?!”

Kỳ Hoán Thần không ngừng ho khan, trừng một đôi mắt đỏ đậm không nói gì.

Tư Tuấn lại ấn hắn xuống dưới dòng nước, lặp lại vài lần, Kỳ Hoán Thần cuối cùng chịu đựng không được, chửi ầm lên: “Mẹ nó, một chút tiền kia, lão tử còn chướng mắt, đặt ở trong hộp gậy xoa bóp, lão tử chuẩn bị dùng để nhét mông cậu đấy!”

Tư Tuấn lập tức gọi điện thoại cho tiểu đệ canh giữ ở Tư gia, sau khi xác nhận tìm được chỗ tiền kia, phân phó Viên Kính lập tức đưa đến thành S giao cho Kỳ Tử Gia.

Ngắt điện thoại, Tư Tuấn xách lên Kỳ Hoán Thần cả người là nước, chật vật bất kham, tiếp tục hỏi: “Anh làm thế nào tiếp cận tay buôn ma túy kia?”

“Cậu quản cái rắm ── ”

“Ba!”

Một bạt tai không nặng không nhẹ đánh đến, Tư Tuấn diện vô biểu tình nói: “Sau này, tuyệt đối không cho phép đυ.ng đến thuốc phiện nữa, có nghe hay không?!”

Kỳ Hoán Thần cọ cọ khóe miệng vỡ nát, đột nhiên cười lớn, cánh tay đặt lên vai Tư Tuấn, liếʍ vành tai cậu: “Em họ, thứ kia có thể gia tăng kɧoáı ©ảʍ … Chúng ta còn chưa dùng qua nhỉ? Đảm bảo em thử một lần thì mỗi đêm đều vểnh mông kêu còn muốn…”

Tư Tuấn cắn răng, bước đi ra khỏi toilet, dắt hắn một đường đi tới phòng giám sát quán bar, móc súng chỉ vào đầu bảo an. “Mở camera phòng ‘trượt băng’!”

Bảo an sợ hãi, vội vàng mở hình giám sát mấy gian bao phòng. Trong màn hình, có gian phòng đang cắn thuốc tập thể, trong phòng mười mấy người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dây dưa cùng một chỗ.

Tư Tuấn đem đầu Kỳ Hoán Thần đặt trước màn hình máy tính, chỉ vào thân thể lay động trong hình, vô cùng đau đớn hỏi: “Anh mở mắt nhìn, nhìn những người này, anh nhìn xem ── bọn họ còn có thể được gọi là người sao? Anh muốn thành một thành viên trong bọn họ sao?!”

Kỳ Hoán Thần tuy rằng bị Cao Phỉ Nhi lừa ăn nhầm thuốc phiện hai lần, nhưng chưa bao giờ trực tiếp thấy tình cảnh hít thuốc phiện tập thể như thế, nhất thời có chút bị dọa, hơn nữa khi bị đặt dưới vòi nước uống không ít nước, dạ dày co rút một trận, lập tức nôn ra.

Tư Tuấn vỗ vỗ sau lưng hắn, đợi hắn bình tĩnh chút mới ngồi xổm xuống, dùng tay áo chà lau khóe miệng hắn.

“Đáp ứng em, sau này không cho phép lại dính đến thuốc phiện, anh không thể hít, cũng không cho có ý muốn giao dịch vận chuyển thuốc phiện!”

Kỳ Hoán Thần buông mi mắt, không rên một tiếng, tựa hồ là nghe vào tai. Tư Tuấn thoáng thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn ôm lấy hắn, đã bị Kỳ Hoán Thần đẩy ra.

“Ha ha, cậu thật sự là lương tâm của xã hội đen mà!” Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu, đáy mắt không có hối hận, chỉ có nồng đậm trào phúng: “Không có những người này hít thuốc phiện, sao có kẻ liều mạng? Sao có người bán con trai con gái? Quán bar hộp đêm cũng không cần mở, các ngươi những người này toàn bộ về nhà giặt quần áo làm cơm bế con đi thôi ── Đần độn! Ngu xuẩn! Cậu cho xã hội đen là làm gì?! Hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân sao?!”

Kỳ Hoán Thần nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, vung ghế đạp về phía màn hình giám sát, tựa như điên cuồng rống to: “Đừng cho tôi xem mấy thứ này ── tôi không quan tâm! Bọn họ là gieo gió gặt bão, bọn họ tự nguyện đắm mình, liên quan gì đến tôi!”

Tư Tuấn vội vàng giang hai cánh tay bảo vệ Kỳ Hoán Thần vào trong ngực, ngăn lại mảnh thủy tinh văng ra xung quanh.

“Hiện tại quả thực không liên quan đến anh… Anh còn không buôn lậu thuốc phiện, còn kịp thu tay lại…” Một tay ôm lên Kỳ Hoán Thần đã hư thoát, Tư Tuấn bước khỏi quán bar.

Không cần cậu phân phó, Trâu Kiệt đã bắt tay vào xử lý tàn cục.

Xe chạy đến bên bờ hồ liễu rủ, nửa đêm giữa mùa hè, một tia gió cũng không có, ánh trăng lưỡi liềm chiếu vào giữa hồ, cư nhiên cũng không thấy rung động.

Kỳ Hoán Thần từ từ nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, thỉnh thoảng ho nhẹ vài tiếng, mùi rượu đầy người đã theo hơi nước cùng nhau bốc đi.

Tư Tuấn quay cửa kính xe xuống, lấy ra một điếu thuốc, mới hút một hơi, đã bị Kỳ Hoán Thần đoạt đi, dập tắt ném ra ngoài cửa sổ.

“Cậu sẽ không thể… học chút tốt đẹp cùng Kỳ Tử Gia? Ha hả… Tôi sao lại quên… Cậu còn cùng hắn học ăn cây táo, rào cây sung… bội bạc…” Hắn lúc trước uống không ít rượu, lại sặc không ít nước, vừa rống to kêu to, tựa hồ yết hầu bị thương, giọng nói đặc biệt khàn.

“Anh vẫn hỏi em, tại sao lại phản bội anh như thế, em hiện tại nói cho anh…” Tư Tuấn hít sâu một hơi, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nhất chậm rãi nói: “Em cho tới bây giờ đều biết anh không phải người tốt gì, nhưng cũng không xem là kẻ hung hãn tàn bạo, anh thanh tỉnh, nhìn thị phi, anh biết cái gì tốt cái gì xấu.”

“Anh chỉ là tự chủ quá kém, lại ham ăn biếng làm, cho nên khi anh sống trong hoàn cảnh như vậy, liền quen mượn cớ cho mình, nước chảy bèo trôi… Tỉ mỉ ngẫm lại, cho tới bây giờ, anh ngoại trừ thương tổn lòng của phụ nữ bên ngoài, cũng chưa làm chuyện tội ác tày trời gì… Thế nhưng người bắt đầu sa đọa, là không có ranh giới!”

Kỳ Hoán Thần cười lạnh một tiếng: “Cậu nói những lời này, là đặc biệt chế giễu tôi sao?”

“Nghe em nói hết…” Tư Tuấn quay mặt hướng Kỳ Hoán Thần, tự giễu cười cười: “Em tự nhận em mạnh mẽ hơn anh một chút, nhưng cũng không có tốt đẹp gì, không làm những chuyện em không chấp nhận được, nhưng cũng không có tinh thần phản kháng… Kỳ Tử Gia không giống chúng ta, anh nghĩ tại hoàn cảnh như vậy sa ngã là đương nhiên, em nghĩ tại hoàn cảnh như vậy có thể giữ mình trong sạch cũng đã rất giỏi, nhưng hắn nói cho em biết ── tất cả chuyện này đều có thể thay đổi.”

Kỳ Hoán Thần vốn còn nhịn xuống tính tình mà nghe, thế nhưng càng nghe càng thấy không phù hợp, tuy rằng biết Tư Tuấn nói không sai, nhưng đem khuyết điểm của hắn so sánh đối nghịch cùng ưu điểm của Kỳ Tử Gia, vẫn khiến hắn phẫn nộ không thôi: “Thay đổi thế nào? Khiến xã hội đen thay đổi triệt để một lần nữa làm người, đi làm nghĩa công? Đi làm từ thiện?

Thế giới này đã hoàn toàn biến đen, là dựa vào việc giẫm lên người vô tội, từng bước từng bước từng bước dựng lên, thế giới mà mỗi một cây cỏ đều là dùng máu tưới lên, có thể tẩy trắng sao?!”

“Đúng vậy, không thể tẩy trắng, cho nên ──” trong đầu Tư Tuấn, hiện ra hình dạng Kỳ Tử Gia tại linh đường, kiên nghị ngoan tuyệt nói muốn hủy diệt tất cả những thứ này.

Một khắc kia cậu liền ý thức được, nếu như không kịp kéo Kỳ Hoán Thần ra, như vậy thế giới Kỳ Tử Gia muốn hủy diệt này, Kỳ Hoán Thần là đứng mũi chịu sào. Thậm chí, trước khi Kỳ Tử Gia ra tay, Kỳ Hoán Thần sẽ tự hủy diệt chính mình trước.

“Có ý nghĩ như vậy, quả thực buồn cười!” Kỳ Hoán Thần cắt đứt lời Tư Tuấn, không thể tin nói: “Càng buồn cười chính là, cậu cư nhiên tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn?! Cậu sao có thể ngây thơ như thế, hắn hiện tại không buôn thuốc phiện, là bởi vì hắn chướng mắt chút lợi cực nhỏ này, hắn làm như vậy là vì bức Cao gia chó cùng rứt giậu, hắn sẽ danh chính ngôn thuận nuốt Cao gia, tự mình độc chiếm khối bánh thuốc phiện lớn này!”

Thấy hắn không nghĩ ra cũng nghe không vào, Tư Tuấn không phí công giải thích, chỉ cảnh cáo: “Kỳ Hoán Thần, anh làm gì với em đều có thể, đó là em nợ anh, chỉ cần không dằn vặt em đến chết, em nhất định không nói hai lời, nhưng tuyệt đối không thể đi trêu chọc Kỳ Tử Gia, nghe rõ ràng chứ, em sẽ không bảo vệ được anh!”

“Ai muốn cậu bảo vệ, nếu không vì cậu, lão tử đã sớm gϊếŧ chết hắn, cậu đồ tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung này!”

Hình dáng khâm phục của Tư Tuấn khi nhắc tới Kỳ Tử Gia, khiến Kỳ Hoán Thần hận đến cơ hồ cắn đứt hàm răng. Dùng sức lật lưng ghế dựa xuống, đẩy bằng ghế xe, Kỳ Hoán Thần nghiêng người áp trên người Tư Tuấn, hung ác xé rách quần áo cậu.

“Nằm yên, tôi muốn thượng cậu!” Không bôi trơn, hung hăng đỉnh vào trong thân thể Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần một bên hung hăng mãnh liệt va chạm, một bên gặm cắn xương quai xanh cậu, trên da thịt màu mật ong, mặt dây chuyền ngọc bích xanh biếc theo luật động của hắn mà lay động.

Hắn vẫn không nghĩ ra Tư Tuấn tại sao lại phản bội hắn như thế, Tư Tuấn không có lý do gì phản bội hắn… Ngày hôm nay nghe cậu nói mới ý thức được, nguyên nhân cư nhiên là thuốc phiện.

Tựa như Tư Tuấn nói, Kỳ Hoán Thần người này không tốt bụng gì, nhưng không phải không biết đúng sai. Chính hắn từng chịu thương tổn của thuốc phiện, trong lòng biết đó là không thể đυ.ng vào, không phải vạn bất đắc dĩ cũng không muốn nhảy vào thác nước đυ.c này.

Nếu như Tư Tuấn chỉ phá hỏng hôn sự giữa hắn và Cao Phỉ Nhi, hắn phẫn nộ nhưng có thể bỏ qua, nhưng vừa nghĩ đến Tư Tuấn cư nhiên liên thủ cùng kẻ thù của hắn, coi hắn như con khỉ mà trêu đùa, lửa giận ngập trời liền bao phủ toàn bộ lý trí.

Cuối cùng vọt mạnh một cái, Kỳ Hoán Thần đem toàn bộ tinh hoa nóng hổi gieo rắc vào trong cơ thể Tư Tuấn, đồng thời hôn trụ bờ môi cậu, cố sức hút lấy đầu lưỡi.

Kỳ Tử Gia ── ngươi hại chết mẹ ta, lại cướp đi người quan trọng nhất của ta. Ngươi hủy tất cả của ta, ta muốn ngươi chết không được tử tế!