Tại quán nướng.
Nói là tiếp tục cuộc vui, một đám người chê chưa đủ náo nhiệt, gọi thêm cả bạn bè. Có người quen, người không quen, có cả những cặp đôi đang yêu sớm, lũ lượt kéo nhau đến, tăng lên hai ba chục người.
Giữa tiếng ồn ào, Đồ Dật Sâm hỏi: "Lần trước tôi đến đón cậu, cậu bạn ở cùng cậu, tên Nguyệt Nguyệt ấy, gọi điện rủ cậu ta ra đi?"
Tần Bảo cầm chai rượu đáp: "Cắt đứt quan hệ rồi."
Tần Bảo thường không ở trường, không có bạn học thân thiết nào, ngoài việc thân thiết với đám bạn từ nhỏ này, những người có thể gọi là bạn của cậu đếm trên đầu ngón tay. Trước đây Lê Nam Nguyệt có một vị trí, bây giờ thì không còn nữa.
"Tôi còn muốn làm quen với cậu ta nữa!" Đồ Dật Sâm trợn mắt, "Tại sao vậy? Đang yên đang lành sao cậu lại cắt đứt quan hệ với người ta? Cậu xoá số điện thoại chưa?"
Tần Bảo: "..."
Thực ra nói đến chuyện xúc phạm, chuyện của Lê Nam Nguyệt cũng không đến mức làm cậu tức giận lắm, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng không phải lần đầu gặp chuyện này.
Hồi tiểu học có một cô giáo rất tốt với cậu, vừa dịu dàng vừa nhiệt tình, cậu bị ốm cô còn tự mình đến nhà chăm sóc. Mẹ thường đi vẽ không có ở nhà, Tần tiên sinh cũng đi sớm về khuya, cậu coi cô như người thân yêu quý, học thêm đến muộn, cụ còn đặc biệt mời cô ở lại.
Cho đến một ngày, Tần Bảo đang ngủ nghe thấy tiếng hét của mẹ.
Hóa ra bà về nhà giữa đêm, bất ngờ bắt gặp Tần tiên sinh và cô giáo mặc đồ mỏng manh đang ngủ say trên giường phòng ngủ nhà mình. Đối phương khăng khăng nói là ngủ mơ, dậy đi vệ sinh vào nhầm cửa, nhưng bộ đồ lót gợi cảm trên người rõ ràng không có sức thuyết phục nào.
Tần tiên sinh không biện bạch được gì, vì chuyện này vợ chồng nổ ra một cuộc cãi vã dữ dội.
Sau đó cũng gặp một số sự việc tương tự khác, Lê Nam Nguyệt không phải là quá đáng nhất.
Tần Bảo cũng chỉ tức giận lúc đó, bây giờ đã thấy không cần thiết nữa.
Đơn Nhất Minh đưa Đơn Nhất Khả về trước, cuối cùng cũng rảnh rỗi, đi đến nói với Tần Bảo: "Vừa gọi cho em mấy xiên sườn cừu, không cay, nhà này làm ngon lắm. Tráng miệng có đậu hũ sữa trâu, đào giao tuyết yến, còn có rượu bát tiên, em muốn cái nào?"
Toàn là món Tần Bảo thích ăn.
"Rượu bát tiên đi."
Đơn Nhất Minh định đi gọi.
Tần Bảo bỗng gọi cậu ta lại: "Không cần đâu."
Đơn Nhất Minh đã quen lo liệu cho cậu: "Hả? Sao vậy? Anh thấy em vừa nãy không ăn gì nhiều."
Tần Bảo mấp máy môi, nói kỳ lạ: "Anh cứ việc đi chơi đi, không cần quan tâm em, em lớn thế này rồi muốn gì tự biết gọi."
Đồ Dật Sâm xuýt xoa: "Ồ, không bình thường nhỉ."
Đơn Nhất Minh cũng đồng ý: "Đúng là hơi kỳ lạ."
Tần Bảo mở cho mỗi người một chai rượu: "Uống đi, uống rượu mà không bịt được miệng các cậu à?."
Sau đó người đến càng lúc càng đông, cuộc vui kéo dài đến 2 giờ sáng mới tan.
Trong khoảng thời gian đó có mấy người đến hỏi thông tin liên lạc của Tần Bảo, đủ mọi giới tính, có người đơn thuần bị ngoại hình cậu hấp dẫn, có người thì nhận ra cậu, Tần Bảo không cho ai cả.
Đồ Dật Sâm đỡ lời giúp cậu một lần, nói: "Đừng phí công nữa, vị này đã có chủ rồi, cũng không muốn kết bạn đâu, trái tim đã khóa kín rồi!"
Tần Bảo đẩy đầu cậu ta: "Bị bệnh à."
Khi kết thúc, nhà họ Đơn gọi tài xế đến đón, tiện thể đưa Tần Bảo về luôn.
Ngủ một giấc đến chiều hôm sau.
Trong cơn mơ màng, Tần Bảo mơ thấy cảnh bữa tiệc.
Alpha với đôi mắt đen láy dưới mí mắt mỏng , tay cầm ly rượu, lạnh lùng nói chuyện với người bên cạnh, từ xa nhìn về phía cậu.
Những ngón tay trắng trẻo thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh nhạt, tràn đầy sức mạnh của người đàn ông trẻ tuổi. Mặc quần áo chỉnh tề, chỉ có một đoạn tay áo trắng tinh được xắn lên, để lộ ra sự ngang tàng hoàn toàn khác biệt với bộ dạng chín chắn, nhìn kỹ hơn, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ không rõ thương hiệu.
Mặt đồng hồ đó có màu xanh đậm, kim đồng hồ rất đơn giản, dường như không có thiết kế đặc biệt gì, chỉ có thể nhìn ra giá trị không hề rẻ, toát ra một sự giản dị kín đáo.
Mùi hương hoa thủy tiên nhè nhẹ vấn vương.
Tỉnh dậy vẫn còn đọng lại nơi đầu mũi.
Tần Bảo hơi bực bội, cậu tưởng mình chỉ chú ý đến khuôn mặt đối phương, nhưng không ngờ rằng bản thân lại để ý đến cả những chi tiết này.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ thích chiếc đồng hồ đó đến vậy sao?
Nháy mắt nửa tháng trôi qua, năm học mới bắt đầu, Tần Bảo lên lớp 11.
Khi Tần Bảo bước vào cổng trường đã gây ra một trận náo động, lần đầu tiên đội mũ bị người ta đuổi theo vào tận lớp học.
Hóa ra là quảng cáo hình ảnh mà cậu chụp cho một thương hiệu nổi tiếng vào nửa đầu năm đã được phát hành trong kỳ nghỉ hè. Bây giờ trên đường phố, trên mạng đâu đâu cũng thấy hình ảnh của cậu.
Hồi lớp 10, Tần Bảo khá nổi tiếng. Mọi người trong trường chỉ biết cậu đẹp trai, đang làm người mẫu bán thời gian, thường xuyên có người gắn tên cậu lên tường tỏ tình. Giờ quảng cáo nổi tiếng, các tân sinh viên cũng ùa nhau đưa tin, Tần Bảo bỗng nhiên cảm nhận được nỗi phiền toái của "người nổi tiếng".
Tin đồn lan truyền càng rộng, người đến chặn Tần Bảo lúc tan học càng nhiều, cậu gần như không thể ra khỏi lớp học.
Cuối cùng Đồ Dật Sâm phải chạy từ tầng lớp 12 xuống, chen vào đám đông để đưa cậu đi.
Đồ Dật Sâm: "Nếu cứ thế này thì cậu đi học kiểu gì?"
Tần Bảo cũng hơi phiền não về việc này: "Chỉ có thể đi muộn về sớm thôi, đã xin phép thầy cô rồi."
Dù sao trước đây cậu cũng hay xin nghỉ, có khi xin cả tuần. Hoàn cảnh của cậu đặc biệt, miễn là không bỏ bài vở, thầy cô sẽ đồng ý thôi.
Ngoài ra còn có điều phiền não khác là cánh tay Đồ Dật Sâm vẫn đặt trên vai cậu, từ lúc vừa thoát khỏi đám đông.
Tần Bảo còn khá biết điều, rất ngoan ngoãn nói: "Xin hỏi có thể bỏ tay ra được không, cảm ơn."
"Quên mất." Đồ Dật Sâm lúng túng rút tay về, hỏi, "Suốt ngày xin nghỉ phiền phức thế, cậu định chơi đến bao giờ?"
Đang yên đang lành đi làm người mẫu, như món hàng chờ được định giá, bị người ta chỉ trỏ.
Chẳng ai coi đây là việc chính, cũng chẳng ai nghĩ Tần Bảo có thể kiên trì lâu, chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi.
Tần Bảo: "Tôi không chơi."
Cậu nghiêm túc, Đồ Dật Sâm muốn cười.
Tần Bảo nhíu mày: "Cậu cười gì, thấy tôi không làm được à?"
Đồ Dật Sâm giơ tay đầu hàng: "Không, không, làm sao tôi có thể nghĩ cậu không làm được, với khí thế này của cậu làm ngôi sao cũng dư sức. Tôi chỉ hỏi thôi, dù sao tôi cũng phải ở đây nửa năm nữa, sau này có ai chặn cậu thì cứ gọi tôi."
Tần Bảo mới hài lòng: "Cảm ơn trước nhé."