Ánh mắt rất lạnh lẽo và khϊếp người của Cung Thượng Giác nhìn thẳng vào nàng, dò xét nàng, làm cho nàng bất an cực độ, con ngươi trốn tránh như bé thỏ trắng, núp sau lưng của Cung Hoán Vũ.
Nàng chắc chắn không vô hại và ngây thơ như vẻ ngoài của mình, bộ dạng đáng thương này đều là giả vờ.
Không lừa được Cung Thượng Giác.
Nhưng vẻ yếu thế hữu hiệu, luôn sẽ làm cho người thương tiếc. Cung Hoán Vũ kịp thời giúp nàng chuyển chủ đề: "Chấp Nhận lệnh cho ngươi rời Cung Môn làm việc, vì sao còn chưa xuất phát?"
Lực chú ý của Cung Thượng Giác dịch chuyển khỏi người nàng: "Có một số việc cản trở, bây giờ mới định lên đường."
Mọi chuyện lại trở về quỹ đạo, Cung Thượng Giác rời Cung Môn, Cung Hoán Vũ bày mưu gϊếŧ Cung Hồng Vũ bằng thuốc độc, vị trí Chấp Nhận của Cung Môn thay đổi, hết thảy đều giống như ở kiếp trước.
Xem ra không cần nàng ra tay với Cung Hồng Vũ.
Thượng Quan Thiển nhìn thoáng qua Cung Hoán Vũ, bây giờ đây là vị hôn phu của nàng, có lẽ nàng nên nghĩ biện pháp nhắc nhở Cung Hoán Vũ, đừng có nuôi hổ gây họa.
Sau khi độc chết Cung Hồng Vũ thì không cần giả chết, trực tiếp lên ngai, hắn đã thông qua được thử thách Tam Vực, lại vốn là Thiếu chủ Cung Môn, trở thành Chấp Nhận là chuyện danh chính ngôn thuận. Tay cầm Kim Cương Đao, bộc lộ tấm lòng Bồ Tát. Tiễn Vô Phong tới gặp Bồ Tát, mới là chuyện nàng cần làm, cũng là chuyện Cung Hoán Vũ cần làm sau khi lên ngai Chấp Nhận.
Cung Tử Vũ còn chưa hoàn thành thử thách Tam Vực, quá chậm, nàng có thể thử chống lại ý trời, thay đổi vận mệnh của Cung Tử Vũ, làm cho Cung Hoán Vũ trở thành Chấp Nhận mới.
Nhưng đúng là không nên tùy tiện nghĩ tới người ta, đang nghĩ tới tên vô dụng kia, thì tên vô dụng kia đã vội vã chạy đến.
Cung Tử Vũ thực sự đã rung động với Vân Vi Sam, vậy thì càng không nên để Cung Tử Vũ làm Chấp Nhận.
Thượng Quan Thiển lạnh lùng nhìn Cung Tử Vũ biện giải cho Vân Vi Sam, dốc hết sức cho rằng Vân Vi Sam trong sạch, bộ dạng ngu xuẩn bị mật thám Vô Phong lừa gạt thật sự là buồn cười. Vân tỷ tỷ thật là có năng lực, lúc này mới có mấy ngày, đã lừa cho tên ngu này để tâm như thế.
"Đệ xin xỏ cho Vân cô nương như vậy, thì càng không bắt giam, mà trực tiếp giao cho Cung Viễn Chủy thẩm vấn luôn nhé?"
Nhìn thử xem, rõ ràng dám gϊếŧ cha soán vị, còn cứ phải làm bộ một người anh hiền lành thương em.
Quả thật là một anh trai tốt.
Thượng Quan Thiển lập tức nghĩ tới tình cảm anh em sâu nặng của người kia cùng em trai của mình.
Nói cho cùng, nàng chẳng qua là một người ngoài, cho tới bây giờ cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.
"Độc của Cung Viễn Chủy ai có thể chịu nổi! Có khác gì so với nghiêm hình tra tấn chứ! Chắc chắn là vu oan giá hoạ."
"Vẫn có khác nhau đấy, nghiêm hình tra tấn chắc chắn lưu lại sẹo, tân nương tử thì vẫn nên thật xinh đẹp sẽ tốt hơn."
Câu nói của Cung Hoán Vũ có hàm ý khác, cười nói với Cung Tử Vũ vẻ trấn an: "Đợi Cung Viễn Chủy chứng minh được sự trong sạch của Vân cô nương, ta nhất định cầu xin phụ thân làm chủ, gả Vân cô nương cho đệ."
Không thể.
Thượng Quan Thiển nhẹ nhíu mày, nếu như ngươi chết, tân nương của Cung Tử Vũ phải là ta.
"Vậy để đệ đưa Vân cô nương tới Chủy Cung."
Cô nam quả nữ, lại nảy sinh ái tình. Tên ngu xuẩn! Không bằng gϊếŧ hắn đi, chấm dứt mối họa sau này.
"Nếu như người hạ độc đã ra tay với Thượng Quan cô nương, vậy thì Thượng Quan cô nương cũng phải tới y quán khám chữa."
Thượng Quan Thiển có chút kinh ngạc, khi nào thì Cung Nhị có lòng tốt, xen vào việc của người khác như vậy, hay là nói, hắn đã sinh nghi với mình rồi.
Biểu cảm vừa rồi của nàng không cẩn thận để lộ ra sát ý sao.
Chắc có lẽ là không.
Nàng cười nhẹ nhàng, khuôn mặt Bồ Tát, bộ dạng dịu dàng ấm áp.
Nếu như hắn đã nảy sinh lòng nghi ngờ, từ chối chỉ làm cho người ta thiếu tin tưởng, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa vặn, cùng đi với đám người Cung Tử Vũ, nếu như có cơ hội, cũng có thể sửa lại một vài chuyện.