Chương 4: Chẳng Lẽ Cung Hồng Vũ Không Chết

Đêm về, Thượng Quan Thiển ngủ một giấc ngon.

Nàng nhớ rất rõ ràng, đêm chọn tân nương, Cung Hồng Vũ cùng Cung Hoán Vũ chết oan chết uổng, Cung Thượng Giác ra ngoài, Cung Tử Vũ kế thừa lúc hắn vắng mặt, trở thành Chấp Nhận mới bổ nhiệm.

Mà Vân Vi Sam, vì muốn được tuyển làm Thiếu chủ phu nhân, phải diệt trừ tất cả chướng ngại vật, lúc trước là người khác, bây giờ là nàng.

Chút trò hề của Vân Vi Sam, chỉ là thứ thuốc làm người ta hỏng mặt, nàng không thèm chấp, nàng có thể dễ dàng giải được độc này.

Khương cô nương giống như ở kiếp trước, tự dâng tới cửa. Ở kiếp trước, vì để cho Vân Vi Sam được chọn, nàng đã bỏ thêm thuốc vào trà cùng hun hương, làm cho Khương cô nương mất trí. Vốn ở kiếp này, Khương cô nương không cần chịu những nỗi khổ đó.

Nhưng mà Vân Vi Sam cũng đã bỏ thuốc rồi, nếu không có chút hiệu quả nào, chẳng phải là mất công vô ích ư.

Nàng thấy Vân Vi Sam vụng về vẩy thuốc ở trong móng tay vào bên trong nước trà, chuyển trà sang cho nàng.

Nàng nhận trà, chậm rãi gợn bọt trà, lại đưa cho Khương cô nương, cười một cách dịu dàng lương thiện, khuyên nàng ta đừng quá mức sầu lo, chỉ cần không bị Cung Nhị chọn, nàng ta sẽ có thể về nhà đoàn tụ cùng người trong lòng mình.

Thật khiến cho người ta đố kỵ!

Thượng Quan Thiển nghĩ với vẻ ác độc, nát mặt rồi mới tốt, xem người trong lòng còn đoàn tụ cùng nàng ta thế nào.

Vân Vi Sam trơ mắt nhìn Khương cô nương uống hết trà, lại rót cho nàng một chén, lần này nàng ta vô cùng rối ren, suýt nữa thuốc bột vãi ra bên ngoài chén trà.

Nàng cũng không tiện từ chối ý tốt của Vân Vi Sam.



Nếu như không uống, buổi tối Vân Vi Sam lại ngu ngốc đến ám sát nàng thì làm sao bây giờ.

Sẽ làm phiền giấc mộng đẹp của nàng.

Thiếu chút nữa thì quên mất, đêm hôm đó Vân Vi Sam mặc đồ dạ hành đi ra ngoài, vẫn là nàng cái khó ló cái khôn, yểm trợ cho Vân Vi Sam, cứu được mạng chó của Vân Vi Sam.

Tối nay, nàng sẽ không giúp Vân Vi Sam nữa.

Bị tóm được rất tốt, mặc quần áo đi đêm mưu đồ làm loạn, sau khi bị tóm nhất định sẽ bị xử tử, vừa vặn ít đi một kẻ địch, dọn sạch một chướng ngại trở thành phu nhân Chấp Nhận của nàng.

Cho dù Vân Vi Sam nói ra lời gì không nên nói—— Thượng Quan Thiển cẩn thận nhớ lại một phen —— hẳn là nàng không để lộ ra dấu vết gì mà mật thám Vô Phong để lại, Vân Vi Sam không có gì có thể hãm hại nàng, cho dù có nói ra cái gì, chỉ cần nàng không nhận, thì cũng sẽ không quá ảnh hưởng.

Thượng Quan Thiển quyết định thờ ơ, ngồi đợi Vân Vi Sam tự chui đầu vào rọ, ngủ càng thêm yên tâm.

Sau khi tỉnh ngủ mới giật mình, đêm qua lại không bị đánh thức lúc nửa đêm, không có người đến điều tra sân viện của khách nữ.

Chẳng lẽ Cung Hồng Vũ không chết?

Trong lòng nàng bồn chồn lo lắng, tuyệt đối nàng không có khả năng nhớ lầm thời gian!

Bởi vì ngày ấy, người nọ trở về, lúc nàng nghe được rất là mừng rỡ, nghĩ rằng rốt cuộc cũng có thể gặp lại, cố ý hun hương nguyệt quế cho quần áo.

Nhưng cuối cùng lại không thể nhìn thấy người nọ, trong lòng rất là mất mát.



Đêm đó Cung Hồng Vũ chết, Cung Thượng Giác không ở bên trong Cung Môn, không thể kế thừa vị trí Chấp Nhận.

Cho nên nàng nhớ rất rõ ràng.

Làn mi nhỏ dài của Thượng Quan Thiển vểnh lên, giờ phút này nhẹ nhàng rung rung, ánh mắt dao động.

Nếu Cung Hồng Vũ không chết, hết thảy khác với ở kiếp trước, nàng nên đi con đường nào?

Nàng mất đi khống chế với mọi chuyện, hết thảy hoàn toàn khác với ở kiếp trước, nàng không hề có ưu thế ——

Sau mấy hơi thở sâu nàng bình tĩnh trở lại.

Không sao.

Chuyện sớm đã xảy ra biến hóa, từ một khắc nàng quyết định làm phu nhân Chấp Nhận, nàng đã từ bỏ Cung Thượng Giác, lấy được kim bài, trở thành tân nương mà Cung Hoán Vũ lựa chọn, hết thảy đều không giống trước.

Nàng vẫn còn có năng lực khống chế, bây giờ nàng là Thiếu chủ phu nhân, Cung Hồng Vũ chết, Cung Hoán Vũ trở thành Chấp Nhận mới, hắn có dã tâm bừng bừng, còn muốn lấy Vô Lượng Lưu Hỏa ra đối phó Vô Phong, bọn nàng có chung kẻ địch, chuyện này không phải rất tốt sao.

Tốt hơn so với chuyện Cung Tử Vũ kế thừa vị trí Chấp Nhận.

Vì vậy mục tiêu hiện tại của nàng, hẳn là gϊếŧ chết Cung Hồng Vũ.