Chương 2: Nguy cơ gia tộc
Con đường Mirabeau ở Provence được coi là con đường bóng râm đẹp nhất trong toàn nước Pháp, nó chia Arkers làm hai khu nam, bắc: Hai bên khu phố mới của khu nam là những dãy ngân hàng, tòa nhà cao, tiệm ăn, đêm hội, khu bắc là khu phố cũ gồm những nhà thờ cổ kính và di tích từ thời La Mã cổ.
Những cây ngô đồng cao lớn hai bên đường đang xòe bóng, cây lá um tùm, che hết bóng nắng. Những chùm quả chín lủng lẳng treo trên cây đang tỏa hương thơm.
Dưới bóng cây, nhiều họa sĩ đường phố đang vẽ tranh cho người qua đường, có một số nghệ nhân lang thang đang thổi những khúc sáo trữ tình, lãng mạn. Một đám học sinh đang thảo luận bài tập, thỉnh thoảng còn nhìn thấy người cưỡi ngựa đi qua. Ở đây, thời gian dường như bị làm phép, trôi thật chậm, thật chậm.
Cẩn Du đẩy chiếc xe lăn của bà Châu đi dưới những hàng cây rợp bóng trên đường Mirabeau, Thiên Hạ đi bên cạnh tỏ ra là một người vợ ngoan hiền.
Lâu lâu không nghe thấy bà Châu nói gì, Thiên Hạ thấy thật kỳ lạ. Thiên Hạ liếc nhìn bà, thấy bà ngủ rất ngon giấc, cô mới khẽ nói với Cẩn Du: “Mẹ đã ngủ say rồi”.
Ánh nắng lướt qua chiếc cằm thanh tú của Cẩn Du, đôi mắt anh khẽ nheo lại, ánh sáng lướt qua thân anh như bị vỡ vụn ra thành những ánh nắng màu vàng.
Người con trai này, lúc nào cũng hoàn mỹ, chẳng hề nói quá chút nào. Trên người anh lúc nào toát ra một vẻ cao quý không diễn tả bằng lời được.
Anh trả lời cô: “Ừ”.
“Vậy chúng ta cũng không cần đi khu bắc nữa, chúng ta ăn luôn ở khu nam, sau đó về nhà nhé!”. Thiên Hạ nói, đôi mắt cô cười của cô tựa làn gió nhẹ ấm áp, không khí vui vẻ như lan tỏa khắp không gian. Cẩn Du gật đầu đồng ý.
Cả ba đến một nhà hàng nổi tiếng đặc biệt về đồ biển ở miền nam, quản gia đã đặt chỗ xong xuôi rồi. Canh nóng, thịt bò hầm, bánh ga tô hạnh nhân, salad, hải sản đặc biệt… từng món từng món đã được bày sẵn trên bàn.
Sáu giờ tối, mọi người đang vui vẻ dùng bữa. Mọi người vừa cười vừa nói khiến cho không khí bữa ăn càng thêm ấm cúng.
“Thiên Hạ à, các con định khi nào sinh cháu cho ta bế đây?” Những lời bà Châu nói khiến Thiên Hạ suýt nữa bị sặc canh. Cô và Châu Cẩn Du còn chưa động phòng nói gì đến có em bé.
Đúng lúc đó tay trái Chu Chẩn Du nắm chặt lấy tay phải của cô và tỏ ra rất tình cảm, anh nhìn mẹ và hỏi: “Mẹ, mẹ thích cháu trai hay cháu gái?”
“Điều này ….” Không khí bỗng chốc rộn ràng hẳn lên. Nói đến cháu trai cháu gái, gương mặt bà Châu vui vẻ và hiền tử hẳn. Thiên Hạ không dám nói gì, cô cúi thấp đầu, hình như là ngại ngùng, trong lòng dội lên cảm giác tội lỗi. Xét cho cùng đó là sự mơ tưởng của bà, thế nhưng cô chẳng bao giờ mang lại được. Sau khi về nước Cô và Cẩn Du sẽ đường ai nấy đi, đây là lần cuối cùng cô gọi bà là “mẹ”. Trước khi đi, Cẩn Du nhất định sẽ tìm ra một lý do hợp lý để cô không bao giờ cần xuất hiện nữa.
Mọi người cùng bước khỏi quán ăn và đi đến một khu phố ồn ào náo nhiệt. Ánh điện hồng đẫm màu ánh trăng, mông lung mà kì ảo.
“Mọi người đợi ở đây, con đi lấy xe”. Cẩn Du quay sang nói với Thiên Hạ rồi biến mất sau ánh trăng. Anh không bao giờ để cho người khác động vào chiếc Gallardo của mình.
Thiên Hạ đẩy chiếc xe lăn cho bà Châu, im lặng ngắm nhìn dòng người đang ngược xuôi vội vã.
Lúc này, một chiếc Lamborghini chói mắt lao qua rồi dừng lại ở một khu đất trống phía trước mặt. Từ trên xe, một chàng trai bước xuống, sau đó đưa tay đỡ một cô gái xinh đẹp, mặc bộ quần áo bó sát, thân hình gợi cảm.
Chàng trai ôm chặt eo cô gái, mái tóc dài màu nâu của cô tung bay trong gió muộn. Hai người đang bước về phía Thiên Hạ.
Chàng trai mặc một chiếc áo len màu đen, áo sơ mi ca rô màu xanh, tay áo và vạt áo không có vẻ gì là chỉnh tề, giống như hỗn hợp giữa phong cách của những kẻ lang thang đầu đường với phong cách quý phái của hoàng tử quý tộc. Từ mái tóc đen và màu da trắng có thể thấy chàng trai là một người châu Á có tướng mạo rất đẹp trai.
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của chàng trai giống như những khu rừng rậm ở chân núi Alps…
Khoảnh khắc ấy gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy.
Thiên Hạ quay người và cúi đầu xuống, cô để những sợi tóc che bớt khuôn mặt mình, những ngón tay đang đẩy xe lăn của cô trở nên xanh xao, cả người như cứng lại, cho đến khi hai người đó bước qua mình. Rõ ràng đã quay lưng lại nhưng không hiểu sao cô cẫn có cảm giác rằng cô và chàng trai giáp mặt bước qua.
Một lát sau, rất lâu sau, Châu Cẩn Du đón lấy xe lăn và đỡ bà Châu vào ngồi ghế sau, sau đó gập chiếc xe lăn cho vào trong cốp. Làm xong mọi việc anh mới phát hiện ra Thiên Hạ đang đứng ngây người ở đó, đầu cúi thấp không nói gì, cũng chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
“Thiên Hạ, sao thế?” Châu Cẩn Du đứng ngay trước mặt hỏi cô.
“Em vừa nhìn thấy ma…” Giọng cô nhỏ dần, nhẹ dần.
Cẩn Du cười và nói: “Nói linh tinh gì thế? Lên xe đi”. Anh cầm tay cô một cách tự nhiên đi về phía trước xe của anh.
Cô thực sự không nói linh tinh, chàng trai ấy thật sự là một bóng ma, một bóng ma đang bước đi trong nhân gian…
Ngôn Thiên Hạ và Châu Cẩn Du ở lại khu biệt thự đó cùng với bà Châu trong một tháng. Khi hai người tạm biệt ra về thần thái bà vẫn rất tốt, hồng hào.
Vẫn là con đường nhỏ đầy hoa ở cửa chính của biệt thự, bà Châu ngồi trên chiếc xe lăn dáng vẻ hiền từ đang đưa tay vẫy vẫy tạm biệt hai người.
Thiên Hạ và Cẩn Du nắm chặt tay nhau bước đi, khi vừa thoát khỏi tầm mất của bà Châu cả hai lập tức buông tay.
“Anh tính sau này sẽ dùng lý do gì để nói dối bác?” Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh và hỏi.
“Em mang thai rồi, không đi đường xa được”. Anh nói giọng điềm tĩnh, gương mặt vẫn thanh tú như thế.
“Nhưng chín tháng sau thì sao?”
“E rằng mẹ anh không qua được chín tháng nữa…”.
Thiên Hạ im lặng. Sau khi lên máy bay cô tháo chiếc nhẫn kim cương ở tay ra và đặt lên bàn trước mặt Cẩn Du. Anh không nói gì, cũng không cất nó đi. Cứ để chiếc nhẫn kim cương đại diện cho “thiên trường địa cửu”(*) ấy tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trên mặt bàn, cho đến lúc máy bay hạ cánh.
Sau khi rời sân bay Cẩn Du tiện đường nên đưa cô về nhà luôn, theo sau chiếc xe Gallardo của anh là hai chiếc xe Nanny màu đen.
Không khí trong xe có phần ngột ngạt. Thiên Hạ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang càng khiến cô có cảm giác ngây ngất.
Một tiếng sau xe dừng lại, cô về đến nhà rồi.
“Cảm ơn”. Cô xuống xe và bước thẳng về phía cổng, không quay đầu lại, từng bước, từng bước rất chậm.
Đột nhiên, có tiếng mở cửa xe. Cẩn Du xuống xe và tiến về phía cô. Sau đó dừng lại. Cô quay đầu, nhìn ánh nắng lướt qua bờ vai, chiếu trên mái tóc anh. Giống như lần đầu hai người gặp nhau ánh nắng tràn đầy trong đáy mắt anh, trong vắt.
Hôm đó, Ngôn Khởi Thước nói với cô: “Thiên Hạ, đó là con trai nhà họ Châu, con phải lấy anh ấy”.
Ánh nắng trốn chạy, vô tình lướt qua.
Thiên Hạ cười rồi hỏi Cẩn Du: “Có chuyện gì không?”
“Nhẫn cho em, anh không bao giờ tặng ai đồ gì đã dùng, vì thế giữ lại cũng chẳng có ích gì”. Tay phải của anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng, còn ngón trỏ trên tay trái của cô, sớm đã chẳng có gì ràng buộc, mười ngón tay dài trắng muốt chẳng có vật gì vướng bận.
Thiên Hạ nhìn ánh nắng chói mắt chiếu thẳng vào cô và đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn đính hôn của hai người.
“Sau này không nên gặp nhau nữa”. Giọng anh vang lên bên tai cô. Thiên Hạ không ngẩng đầu lên, cũng không nói gì cả. Cô chỉ im lặng nhìn chiếc bóng dài của anh dần dần tan biến đi, mấy chiếc ô tô bắt đầu chuyển bánh.
Trong tay cô là chiếc nhẫn kim cương trong suốt đang phát sáng.
Lát sau đó cô ném nó vào bụi cỏ được cắt tỉa ngay ngắn trước cửa nhà họ Ngôn.
Có nhiều thứ nếu đã ném đi rồi có nghĩa là sẽ tạm biệt nó một cách triệt để. Đã nói rồi mà, bây giờ cô chỉ thích Hạc Huyết Hồng Gorgeous xinh đẹp mà thôi.
Khi cô vừa đẩy cửa bước vào thì mọi thứ chờ đợi cô khiến cô ngạc nhiên tột độ, cô đứng ngay người như khúc gỗ.
Trong nhà không thấy bóng một người hầu, khắp nơi lộn xộn cứ như đã xảy ra một vụ cướp bóc, chắc chắn là cha cô vừa nổi cơn thịnh nộ rồi.
“Ba, dì ơi”. Tiếng gọi của cô vọng rõ trong ngôi nhà vắng tanh. Cô hốt hoảng chạy lên tầng hai, vào phòng ngủ cô thấy bà Lâm Hề Nhị đang ngồi trên ghế thái sư, một tay bóp trán, gương mặt vô cùng đăm chiêu.
“Dì, tại sao chẳng thấy một người nào ở nhà thế?”
“Ta để họ rời đi vài hôm, tránh ta nhìn thấy mà chán nản”. Giọng bà Lâm vô cùng mệt mỏi.
“Nhà mình đã xảy ra chuyện gì thế?” Dường như cô có linh tính không hay.
“Thuyền đắm rồi, 18 con thuyền lớn chở 2/3 số đá quý nhất của nhà họ Ngôn, tất cả đều đắm rồi…”
“Tại sao trước đây con không nghe thấy ba nói gì?” Hình như một cơn sấm giữa ban ngày đánh thẳng xuống đầu cô.
“Đây là một cuộc giao dịch lớn nhất với bên Nga. Vốn định vận chuyển bằng hàng không thế nhưng gần đây bên sân bay Moscon xảy ra hai vụ cướp, vì vậy đã thay đổi bằng đường thủy.
Không ngờ…” Bà Lâm Hề Nhị thở dài và nói: “Dì đã gọi Khưu Lạc về nước ngay rồi”.
“Dì gọi anh ta về làm gì?” Giọng Thiên Hạ đột nhiên lên cao mấy độ. Bà Lâm giật mình cái thót, ánh mắt bà lấy lại vẻ sắc sảo thường ngày và nói: “Đến cái nước này rồi tất nhiên là gọi Khưu Lạc về cùng nghĩ cách. Dù sao nó cũng có học vị của Mỹ, quản lý việc buôn bán của “Cảnh Thụy” ở nước ngoài khá tốt”.
Anh ta đâu có ở Mỹ!
“Thôi, cứ để anh ta ở nước ngoài đi. Việc này con với ba sẽ nghĩ cách.” Thiên Hạ nói xong định quay người bước ra cửa, đột nhiên nghe tiếng gọi sau lưng: “Đợi đã”.
Thiên Hạ mệt mỏi quay người lại.
Bà Lâm không vòng vo nữa mà nói luôn: “Ba con đã cầu cứu mấy ngân hàng rồi, hơn nửa tháng rồi mà không rút được tiền, e rằng chuyện này cần có trợ lực, nếu không thì tiền bồi thường với bên Nga sắp phải trả đến nơi rồi, lửa đã cháy đến lông mi rồi đây này”.
Được rồi, coi như bà đã ra hiệu với cô về bối cảnh của nhà họ Châu. Thiên Hạ cười lạnh lùng và nói: “Dì không phải lo đâu, “Cảnh Thụy” nhất định sẽ vượt qua được chuyện này.” Cô ngập ngừng một hồi để nén sự tức giận trong l*иg ngực và nói tiếp: “Con hy vọng Khưu Lạc mãi mãi không bao giờ trở về!”
Tuy cô nói là sẽ nghĩ cách thế nhưng việc lấy được tiền từ ngân hàng luôn khó hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
“Cảnh Thụy” là một món đồ độc đáo trong giới đá quý Trung Quốc. Gần mười năm nay hai nhà “Phong Trạch”, “Đông Tường” đang đuổi theo gấp rút. “Phong Trạch” có trong tay một nền tảng vững chắc cũng như kinh nghiệm thương trường dày dặn, còn “Đông Tường” là thương hiệu do hãng truyền thông STK và hãng xe hơi Dia hợp tác đầu tư, STK là hãng truyền thông có sức tuyên truyền lớn còn xe hơi Dia càng khiến người ta phải bồi hồi khi kết hợp xe hơi và đá quý – hai thứ xa xỉ này lại với nhau.
Thế nhưng khiến người ta lo lắng lại là “Lý Ngự Thành”– một hãng lấy tên mình để đặt cho tên sản phẩm trong thời gian gần đây du nhập từ nước ngoài vào Trung Quốc. Nghe nói “Lý Ngự Thành” đã hơn 60 tuổi nhưng vẫn chưa lấy vợ, có trong tay vô số tài sản, nhân viên dưới quyền đều là những nam thanh nữ tú. Đá quý là sự đầu tư nhất thời của ông, thế nhưng càng làm càng lớn, gần đây lượng tiêu thụ càng ngày càng ép “Cảnh Thụy” , có điều một khối tài sản lớn như thế lại chẳng có ai kế thừa.
Bị ba nhà chèn ép như thế thì tin tức về “Cảnh Thụy” nhất định không được lọt ra ngoài. Có điều, trong tình hình 2/3 gia sản đều cầm cố rồi nếu thuận lợi lấy được tiền đầu tư từ ngân hàng, nhận được khoảng mười triệu nhân dân tệ từ hai ngân hàng e rằng phải mất ba tháng. Thế nhưng, nếu trả tám triệu nhân dân tệ tiền vi phạm hợp đồng cho bên Nga thì trong một tháng có thể giải quyết được.
Từ nhỏ Thiên Hạ đã cho rằng đá quý là thứ tài sản đảm bảo an toàn nhất, đáng tin nhất trên thế giới, đá quý có tiếng chỉ có thể tăng giá trị chứ không bao giờ xuống giá. Thế nhưng bây giờ những viên đá cô có trong tay lại không thể đấu giá, chẳng phải đã đẩy nguy cơ kinh tế nhà họ Ngô tới mức phải công khai trước mọi người sao?
Nói thẳng không được thì đành phải nói bóng gió vậy. Trong vòng mười ngày Ngôn Khởi Thước và Ngôn Thiên Hạ cùng chia nhau đàm phán riêng lẻ với bên ngân hàng. Cả hai đều không để lọt tin về mấy lô đá quý ra ngoài. Hai người vất vả một vòng cũng gom được hơn một triệu nhân dân tệ.
“Nếu cứ như thế này mãi không được. “Cảnh Thụy” sẽ không xong mất”. Ông Khởi Thước đi đi đi lại, dáng vẻ lo lắng bất an.
“Còn có hai mươi ngày…” Thiên Hạ thở dài, ngay lập tức cô nhận ngay cái nhìn trừng trừng của cha mình. Ánh mắt ông đột nhiên dịu lại, ông bước lại gần và ngồi xuống cạnh cô, rồi vỗ vỗ vai cô nói: “Con gái, muốn rút được tiền ngân hàng, không có sự trợ lực của nhà họ Châu không xong con ạ!”
“Ba, con và Cẩn Du đã hủy hôn rồi, chúng con bây giờ không còn quan hệ gì nữa. Hơn nữa việc này không thể để lộ ra ngoài, cho dù với Cẩn Du cũng không nói được”.
“Con với nó ở cùng nhau nửa năm liền chả nhẽ lại để nó được lợi sao?” Bà Lâm Hề Nhị ngồi đọc báo ở chiếc ghế trước mặt buông một câu lạnh lùng như thế, ông Khởi Thước lườm một cái, bà ấy nói tiếp: “Đúng thế còn gì, con nhất định phải có cách khiến nhà họ Châu giúp chúng ta”.
“Mấy hôm trước Châu Cẩn Du còn nói với con: Sau này không nên gặp mặt nữa, cho dù anh ấy thích con thật thì sao chứ? Chúng con đã hủy hôn, tuy tin này đã giấu kín ba tháng với bên ngoài rồi….” nói được một nửa Thiên Hạ đột nhiên dừng lại, cô mím chặt môi, không để tiếp tục bị kích động mà nói ra nữa.
“Thiên Hạ, con có cách rồi phải không? Ta biết mà”. Ngôn Khởi Thước nói lớn, mỗi lần Thiên Hạ nghĩ được chủ ý gì đó ông đều có biểu hiện như thế.
“Hay quá, việc này giao cho con nhé, Thiên Hạ”. Khởi Thước ôm lấy Thiên Hạ và vỗ vỗ vai cô, sau đó ông quay sang hỏi bà Hề Nhị: “Có cần phải gọi Khưu Lạc về nữa không?”
“Không cần. Việc “Cảnh Thụy” cứ để con lo, nhất định không được gọi Khưu Lạc về”. Cô bóp chặt hai lòng bàn tay vào với nhau và cười thầm trong bụng.
Ngôn Thiên Hạ à Ngôn Thiên Hạ, biện pháp độc ác như thế mà cô cũng nghĩ ra được!
Thế nhưng Châu Cẩn Du à, ai bảo anh lại có nhiều tiền, có quyền có thế như vậy, chỉ cần anh cho em một chút ánh sáng huy hoàng là cũng đủ chống đỡ cho nhà họ Ngôn rồi.
Ngoài việc giở thủ đoạn với anh ra, còn có ai nữa đây? Em không còn sự lựa chọn nào khác.
Phần 3: Tỉ thí tâm kế
Ngày mười chin tháng mười một cách kì hạn cuối cùng phải bồi thường hợp đồng cho bên Nga chỉ còn mười bảy ngày.
Ráng chiều giăng kín trên trời, ánh chiều màu cam đỏ xuyên qua bức rèm cửa nơi phòng ngủ của Thiên Hạ.
Thiên Hạ ngồi trước bàn trang điểm, cô xác định mình phải trang điểm thật hoàn mỹ, cô cài lên đầu một chiếc cặp đá kim cương nhỏ, rất hợp với bộ lễ phục hiệu Chanel màu hồng.
Màu hồng, cô cho rằng đó là màu cô không bao giờ mặc nữa. Thế mà bây giờ bộ váy áo liền màu hồng cùng với áo khoác ngoài caro màu hồng đang được khoác trên người cô, mái tóc màu nâu được xõa đều, giống như từng lớp sóng đang xô trên l*иg ngực. Xịt thêm chút nước hoa nữa, cô cầm lấy chiếc nhẫn kim cương trên bàn chiếc nhẫn đính hôn mà cô tìm lại từ bụi cỏ trước cửa. Ngập ngừng một lúc, cô mới đeo nó lên tay sau đó cầm túi và chìa khóa xe ra ngoài.
Hôm nay đại gia đức cao vọng trọng trong giới bất động sản là nhà họ Từ bày tiệc rượu mừng con gái đầy tháng, nhà họ Từ không chỉ có tiềm lực lớn mà còn tâm huyết với các hoạt động xã hội, rất được lòng giới thượng lưu.
Thiên Hạ lái xe một mình về hướng nhà họ Từ.
Dưới ánh điện màu cam ngôi biệt thự lớn nhà họ Từ càng thể hiện sự quý phái, khác thường. Từ trong cửa lớn cho đến một trăm mét phía ngoài đều đậu kín các loại xe. Thiên Hạ kiếm chỗ đậu xe xong từ từ tiến vào nhà họ Từ.
Người nhà họ Từ đứng dưới đón khách khi thấy Thiên Hạ đến liền vội vã xuống dưới đón cô, bỏ lại đám khách phía sau.
“Thiên Hạ, cô đến rồi!”
“Vừa nãy Cẩn Du nói cô không được khỏe, bây giờ đỡ chút nào chưa?”
“Thật là, Cẩn Du nhất định cưng em lắm phải không, nhìn da em này, thật là nõn nà”.
Cô cảm thấy cái tên “cô Châu” thật là có duyên.
Thiên Hạ cúi đầu cười rồi đi theo mấy người nhà họ Từ vào phòng khách. Cô nhìn khắp một lượt, tất cả đều là những người có máu mặt, lúc này Châu Cẩn Du đã bị vây quanh bởi rất nhiều các tiểu thư cành vàng lá ngọc khác.
“Cẩn Du, Thiên Hạ đến rồi”. Không biết ai hét lên như thế khiến cho tất cả mọi người chú ý đến cô. Mọi người đều biết Châu Cẩn Du và Thiên Hạ đã ba tháng rồi chưa hề cùng nhau xuất hiện, vì thế sự xuất hiện của cô ngày hôm nay không thể không nói là việc ngoài ý muốn.
Châu Cẩn Du tay phải đang nâng chiếc ly thủy tinh, rượu trong cốc chòng chành một hồi, anh lướt mắt nhìn bộ đồ màu hồng của cô một lượt sau đó đón lấy tay Thiên Hạ rồi quay sang nói với người nhà họ Từ: “Làm phiền rồi”.
Xem ra, anh ấy quả nhiên chưa hề công khai cái tin hai người đã hủy hôn.
Anh cầm tay cô cùng bước tới trước các bậc trưởng bối người nhà họ Từ, hai người vừa đi vừa nói chuyện, giọng nhỏ nhẹ.
“Em tới đây làm gì?” Anh hỏi.
“Em không thể đến sao?”
“Anh nói rồi, chúng ta không nên gặp nhau nữa”.
“Nhưng em muốn gặp anh”.
Anh bóp mạnh tay cô, cảm giác như xương lòng bàn tay cô muốn tan ra từng mảnh. Cô ngước nhìn cơn giận dữ trong mắt anh, cô khẽ cười: “Vui vẻ đi anh, Châu Cẩn Du, lẽ nào anh không muốn gặp em?”
Hai người cùng nói chuyện một lúc với trưởng bối nhà họ Từ, Thiên Hạ còn trêu đùa cô con gái của họ một lúc, Châu Cẩn Du cũng cười nhưng lực xiết bàn tay cô dường như không hề giảm đi.
Buổi tiệc đã bắt đầu. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Nhân lúc mọi người đang vui vẻ huyên náo, Châu Cẩn Du kéo Thiên Hạ ra ngoài ban công có buông rèm trắng để nói chuyện, tránh không khí ồn ào bên trong.
“Tối nay rốt cuộc em muốn làm cái gì?” Anh hất tay cô ra rồi nói, ánh mắt tràn đầy sự giận giữ.
“Ha ha…” Thiên Hạ cúi đầu cười, hai tay chắp ra đằng sau. Ánh trăng như đang bao bọc lấy cô, gương mặt cô lúc này giống như một đóa sen trắng dưới trăng, thanh tú, dịu dàng, cô nói giọng chắc nịch: “Châu Cẩn Du, anh cưới em đi!”
Ánh mắt anh dội lên đầy sự căm ghét: “Ngôn Thiên Hạ, cô nghĩ tôi là ai? Có thể bị cô đá qua đá lại sao? Cô nghĩ cô là ai?”
“Cẩn Du”. Cô ngắt lời anh, “Cưới em đi”. Cô cười, giống như ngày đầu tiên hai người gặp nhau, khoảnh khắc yên lặng mà đẹp đẽ.
“Tôi đã từ bỏ cô rồi, tại sao cô lại đến quấy nhiễu tôi?” Anh ngập ngừng nói.
“Đúng thế, tại sao nhỉ…” Ánh mắt cô chùng xuống, “Anh thật sự không thể cho em cơ hội cuối cùng sao? Cẩn Du, không có anh em không sống được…”
“Cảnh Thụy” nếu như không sống được thì cô có muốn cũng không sống được. Cô cười thầm, làm thế này cũng đâu phải là lừa dối anh, trong lòng cô nghĩ như thế nhưng gương mặt lại tràn đầy sự đau đớn.
Châu Cẩn Du cuối cùng cũng không chống cự được tình cảm của cô, anh đưa tay ôm cô vào lòng.
“Lần này, em có rời xa anh nữa không?” Có thể là do gió đêm thổi to quá cho nên những gì anh nói đã bị gió thổi đi tứ phương. Rất lâu rồi, Thiên Hạ chưa được cảm nhận sự ấm áp như thế khi ở trong vòng tay anh. Hương thơm từ tóc cô đã khiến cho lý trí của anh bị tan chảy.
Thiên Hạ ôm lại anh, cô kề má vào phía cổ anh và nói: “Em chỉ muốn ngày mai anh sẽ cưới em ngay. Trên thế giới này không có ai tốt với em hơn anh nữa!”
Châu Cẩn Du, cái tin em và anh cưới nhau chính là tấm kim bài miễn tội chết cho “Cảnh Thụy”. Xin lỗi anh, đây là cách duy nhất, nếu như trước khi cưới ngân hàng đồng ý cho rút tiền hàng thì vết thương em mang lại cho anh sẽ giảm xuống mức nhỏ nhất. Trả tiền bồi thường cho Nga trong thời gian quy định thì bên Nga chẳng có lý do gì để chèn ép họ Ngôn cả.
Hãy nhìn xem, ánh sáng rạng rỡ của tin kết hôn sẽ cứu cả nhà họ Ngôn.
Nếu như anh đã ghét em rồi, thì từ nay về sau anh càng hận em, căm thù em vậy!
Gió đêm thổi bay làn tóc cô, chẳng có ai nhìn thấy đôi bông tai Hạc Huyết Hồng đang đung đưa của cô, đôi bông tai hình giọt máu đỏ giống như một vụ mưu sát tình yêu hoa lệ đến tột cùng…
Quả nhiên cô không dự đoán sai. Tin hai người kết hôn giống như một thánh dụ, ngân hàng không chỉ đồng ý cho vay tiền mà thậm chí còn bỏ qua việc xác định khối tài sản nhà cô. Họ nói: “Tài sản nhà họ Châu làm sao mà tính được chứ!”
Tuy nhiên, cô không ngờ được đó là chiều ngày mùng bốn tháng 12 hai ngân hàng đồng loạt cho nhà họ Ngôn vay tiền, thì sáng hôm sau chính là hôn lễ của cô và Cẩn Du.
“Thiên Hạ, quả nhiên con có cách cứu “Cảnh Thụy””. Ông Ngôn Khởi Thước và bà Lâm Hề Nhị sung sướиɠ ôm lấy nhau. Sau đó quay sang hỏi Thiên Hạ: “Con định gọi cho ai thế?”
“Châu Cẩn Du”. Cô nói và bấm số của anh.
“Lúc này con gọi cho Châu Cẩn Du để làm gì?” Bà Lâm Hề Nhị cảnh giác hỏi.
“Hủy bỏ đám cưới”. Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho dù Châu Cẩn Du mắng mỏ cô thế nào, hận cô thế nào, châm biếm cô thế nào thậm chí giày vò cô thế nào cô cũng không quan tâm. Chỉ cần hủy bỏ hôn lễ trước khi nó chính thức diễn ra là có thể giảm được nỗi đau trong lòng anh đến mức thấp nhấp.
“Con điên rồi”. Ngôn Khởi Thước quát lớn, rồi ông bước sấn tới chỗ cô định giằng lấy cái điện thoại, nhưng cô tránh được. Ông nói: “Lần này “Cảnh Thụy” qua được không phải là nhờ thế lực của họ Châu hay sao? Ngân hàng khó khăn lắm mới cho rút tiền, con lại dám hủy đám cưới với Châu Cẩn Du, lẽ nào lấy cậu ấy con thiệt thòi lắm sao?”
“Cho dù con có tội với Cẩn Du thì anh ấy cũng không nói chuyện “Cảnh Thụy” ra ngoài, ba lo lắng điều gì? Làm người không nên quá tham lam, nếu không thế thì lần này làm gì có chuyện chất nhiều đá quý đến mức hại “Cảnh Thụy”! Hơn nữa, cho dù con có tham lam, có lấy Châu Cẩn Du thật thì “Cảnh Thụy” thuận buồm xuôi gió rồi nhưng Cẩn Du không vui, bởi vì con không yêu anh ấy!”
Những lời của Thiên Hạ khiến ông Khỏi Thước đứng lặng.
Thiên Hạ vội vàng gọi cho Cẩn Du, điện thoại tắt máy, cô lại gọi tới máy bàn người nhà nói đêm nay Cẩn Du làm thêm. Cô vẫn không từ bỏ, cô gọi tiếp đến công ty, thư ký nói Cẩn Du đang họp, hôm nay hội đồng quản trị họp, bàn chuyện quan trọng, e rằng sẽ bận đến đêm khuya.
Nếu kéo dài đến ngày mai, e rằng… Lẽ nào phải bỏ giữa buổi hôn lễ? Nếu mà như thế thì Cẩn Du sẽ hận cô cả đời mất.
Thiên Hạ nhắn lại với thư ký rằng cho dù muộn thế nào cũng nhắn Cẩn Du gọi lại cho cô. Cô nắm chặt cái điện thoại, đợi đến một giờ đêm mà không có tin tức gì. Cô lại gọi đến nhà họ Châu, chú Tần nói anh đã ngủ rồi.
Ông trời đang trêu đùa cô hay sao?
Cô chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng bực bội, chán nản sáng sớm hôm sau nửa tỉnh nửa mê đã có người lôi dậy chải đầu, trang điểm, cô choàng mắt, bao nhiêu người vây quanh.
“Đợi đã, tôi phải gọi điện cho Cẩn Du”. Ngôn Thiên Hạ nói.
“Không được, cô dâu làm sao có thể gọi cho chú rể lúc này chứ? Thôi nào, mau trang điểm nào, sớm muộn chả gặp được anh ấy!” Một đám người quây lại ấn cô vào bàn trang điểm, trong tim cô thực sự đã vô cùng tuyệt vọng.
Khi gặp Châu Cẩn Du đã là lúc hai người ở trong nhà thờ nghiêm trang rồi. Họ hàng của hai nhà Châu, Ngôn đã đến đầy đủ. Bà Châu do sức khỏe không tốt, lại ở Pháp xa xôi cho nên không có mặt tại nhà thờ. Tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị chúc phúc cho hai người.
Ba cầm tay cô, từ từ dẫn cô vào lễ đường trên tấm thảm đỏ trải dài. Đầu kia là Châu Cẩn Du đẹp trai, nho nhã và thanh lịch trong bộ vest trắng. Anh cười và đón tay cô từ tay ông Khởi Thước, cả hai hướng mặt về phía cha sứ.
Bức tượng thánh mẫu Maria trang nghiêm đứng đằng sau cha sứ, ánh mắt ông vô cùng hiền từ, bắt đầu hỏi: “Trước khi buổi lễ được bắt đầu, xin hỏi mọi người có ai có việc gì cần hỏi thì hỏi ngay, nếu không có xin mọi người giữ yên lặng”.
Lễ đường im phăng phắc, Thiên Hạ cảm thấy mình như bị rơi xuống đáy biển.
“Vậy thì, Châu Cẩn Du, con có muốn lấy cô Ngôn Thiên Hạ làm vợ con không? Con có hứa sẽ yêu thương, chăm sóc cô ấy, cho dù vui buồn, sướиɠ khổ, giàu nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh, luôn yêu thương nhau, mãi mãi không rời, chỉ có cái chết mới có thể chia rẽ được hai con không?”
Châu Cẩn Du cười nhạt, anh buông tay Thiên Hạ và nói to: “Con không đồng ý!”
Lễ đường dường như nổ tung, đâu đâu cũng rào rào bàn tán: Anh ấy nói không đồng ý, sao lại nói không đồng ý chứ!
Thiên Hạ sững người nhìn Châu Cẩn Du, cô nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu hổ phách sâu thẳm của anh, không dám nói gì. Anh lại cười, cười như ong tìm thấy hoa có mật: “Ngôn Thiên Hạ, cô nhớ lấy, đây là bài học dành cho cô”.
Cô hiểu rồi.
Với thế lực lớn mạnh nhà họ Châu, cho dù nhà họ Ngôn có bưng bít tin tức thế nào đi nữa thì Cẩn Du cũng có cách để biết “Cảnh Thụy” xảy ra chuyện, vì thế, việc cô có dã tâm khi nói muốn lấy anh, anh đã biết từ sớm.
“Đừng nghĩ rằng tôi là một quân cờ dễ điều khiển!” Nói xong, anh quay người bước đi.
Cô đứng ngây người trong giây lát rồi bật cười.
Anh khiến cho cả nhà họ Ngôn không còn chỗ mà giấu mặt, nhưng đêm trước anh vẫn để cho họ rút được tiền từ ngân hàng. Châu Cẩn Du, anh đúng là chàng trai vừa nhẫn tâm vừa mềm lòng!
Thiên Hạ cười nhìn theo bóng Cẩn Du, ánh mắt cô lướt qua chàng trai mặc áo vest trắng ấy, cô nhìn thấy một chiếc bóng dài mặc áo choàng đen, đang dựa lưng vào cửa nhà thờ. Đầu gối phải chàng trai hơi co lại, và bắt chéo lên chân trái, hai tay đút túi quần. Gió thổi tung mái tóc đen của anh, chiếc cà vạt dài như cùng bay theo vũ điệu của gió vậy.
Lúc này, dường như cô nhìn thấy bờ môi cong cong của anh, nhìn thấy ánh sáng của ngọc lục bảo trong đáy mắt của anh.
Cuối cùng anh ấy cũng đã trở về.
Trò chơi chính thức bắt đầu.