- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Đa Phùng Thu
- Chương 8
Đa Phùng Thu
Chương 8
Ta chưa từng thấy nơi nào như thế này.
Núi đen, hồ trắng, cát và lá xám bạc, phủ đầy sương mù dày đặc.
Xà Tiên đột nhiên xuất hiện, hắn đứng chắp tay sau lưng, biến thành khuôn mặt người, đôi mắt và đôi môi thon dài, nhưng vẻ mặt ôn hòa, không có vẻ yêu dị.
Hắn mở miệng, nghe thấy tiếng trả lời mơ hồ: "Nơi này là Kỳ Hề. Từ giờ trở đi, ngươi ở lại đây tu luyện với ta."
Kỳ Hề?
Ta nghĩ ta đã nghe sư phụ nói qua rồi.
Ông ấy nói rằng Kỳ Hề là nơi sinh ra của vị thần đầu tiên cùng với vị ma đầu tiên trên thế gian. Linh khí dồi dào nhưng âm dương lẫn lộn, không ngày nào không có trăng lại có ánh sáng, không có gió không có mưa lại vạn vật đều bất tử. Những tà niệm ở đây sẽ phóng đại vô hạn, cho đến khi tự nuốt chửng mình; nhưng nếu Đạo ý kiên định, thì có thể tiến xa ngàn dặm trong một ngày.
Ông ấy tuổi trẻ đã có cơ duyên đi vào đó, nhưng lỗ mãng và thiếu khôn ngoan, bị tâm ma quấy nhiễu, cảm giác thất bại vô cùng.
Chia tay trong nước mắt với người bạn tốt đã kết bạn được khi cứu nhau lúc nguy hiểm, từ đó không bao giờ dám đặt chân đến đây nữa.
Ta không khỏi thuật lại nguyên xi lời nói, cũng hỏi thêm: "Tiên nhân, người có biết sư phụ của ta không? Người chính là vị bạn tốt kia của ông ấy sao?"
Xà Tiên lắc đầu: “Ta chưa từng gặp qua.”
Ta lại hỏi: “Vậy tại sao ngài biết về quá khứ của ta, nguyện giúp ta tu hành?”
Xà Tiên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ta, cười đáp: “Ta chỉ là một vị tiên nhỏ bé ở tận cùng Tiên giới, làm sao có thể thần thông như thế được? Là thời vận của ngươi đã đến, may mắn được Thiên Đạo che chở, cho nên chỉ dẫn ta đến giúp ngươi."
Thiên Đạo?
Ta lại nghe thấy từ này.
Chính xác thì Thiên Đạo rốt cuộc là gì?
Tại sao lại che chở cho ta?
Xà Tiên nhẹ nhàng nhìn thấu được nghi hoặc của ta: "Thiên Đạo, tức là quy luật và nguyên lý của thế gian. Sự thay đổi của các mùa và ngày đêm, sự tồn tại và tồn vong của vạn vật, tất cả đều có quy luật tự nhiên."
“Thiện và ác cùng tồn tại, chúng cân bằng lẫn nhau. Nếu một trong hai bên cực đoan, nó sẽ giống như một bát canh đổ, sẽ sinh ra tai họa và bất hạnh. Vì vậy, khi cái ác xuất hiện, tất nhiên cái thiện cũng sẽ xuất hiện.”
"Ngươi được thương xót mới có được vận may như vậy. Tuy nhiên cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần kiềm chế bản thân, giữ tâm an định và cố gắng tu hành là được."
Lời nói cao thâm như vậy, từ trước đến nay ta đều cái hiểu cái không, nhưng ta không hỏi nữa.
Dù sao đi nữa, chủ ý là muốn ta tu hành thật tốt.
Ta đang muốn hỏi nên bắt đầu thế nào, thì mở miệng lại ngáp một cái thật to.
Buồn ngủ và chóng mặt quá.
Ta rất muốn ngủ.
Đột nhiên ta bị Xà Tiên bế lên, ta giật mình.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Mới khỏi bệnh nặng, không cần vội luyện tập, chúng ta hãy nghỉ ngơi trước đã.”
Nghe vậy, ta thả lỏng người, ngoan ngoãn cọ vào ngực hắn, rồi sau đó an tâm gối lên khuỷu tay hắn. Một lúc sau, thì chìm vào một giấc mơ đen tối và ngọt ngào.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Đa Phùng Thu
- Chương 8