Trước lúc tan học, phu tử nhiều lần dặn dò nhưng vẫn có học sinh báo việc này về gia đình.
Thế là ngày hôm sau khi ta vui vẻ theo Đỗ Sân đến trường trong trấn, thì lại thấy có rất nhiều nhân loại vây xung quanh, chỉ trích phu tử một cách hung thần ác sát.
Bọn họ mắng phu tử không có đức làm thầy, thế mà dám dạy dỗ yêu tà!
Phu tử giải thích là bản thân hiền lành lương thiện, lại chỉ như đổ thêm dầu vào lửa.
Tình thế tồi tệ đến mức Đỗ Sân theo bản năng ôm lấy ta bỏ chạy.
Nhưng còn nhỏ nên không chạy nhanh được, ta bị giật lấy, bị ném mạnh xuống đất.
Ta cũng còn nhỏ, xương thịt cốt cách chưa phát triển đầy đủ nên bị ném mạnh đến mức nội tạng bị vỡ nát và nôn ra ma/u.
Đau quá.
Hu hu hu hu.
Ta sợ đến mức bật khóc.
Có người giơ cái cuốc vung cao lên.
Mắt thấy ta khó giữ được cái mạng nhỏ này, thì đột nhiên xuất hiện một ông lão mặc áo choàng màu vàng.
Bóng dáng ông ấy uyển chuyển nhanh nhẹn như đang bay. Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình đang nằm trong vòng tay ông ấy.
Theo bản năng ta muốn giãy giụa, nhưng ông ấy lại móc ra một vật hình tròn có mùi hôi nhét vào miệng ta, lập tức làm giảm bớt cơn đau nhức trên người ta rất nhiều.
Rồi ai đó hét lên: "Đạo trưởng! Mau g.iê/t yêu tà này đi!"
Đạo trưởng lắc đầu: “Trương phu tử nói đúng, nó không phải yêu tà, ngược lại là linh khí trong trẻo, là trời cao rủ lòng thương, không nên tuyệt mệnh.”
Phu tử chật vật chui ra khỏi đám người, vội vàng sửa sang lại vẻ ngoài, chắp tay hành lễ: “Đa tạ đạo trưởng.”
“Không cần.” Đạo trưởng lắc đầu, sau đó cao giọng nói: “Chư vị, con hồ ly này có duyên với bần đạo, nên bần đạo sẽ mang nó đi, nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, dạy nó biết làm việc thiện."
Ông ấy dường như rất được mọi người tôn kính. Một số người rõ ràng nhìn thì không tình nguyện nhưng lại không lên tiếng phản đối.
Đỗ Sân rất không đành lòng bỏ cuộc, nó nhẹ nhàng vuốt ve ta, trong mắt rưng rưng nước mắt: "Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn ngoan, mày đi đi. Mày đi theo đạo trưởng phải chăm chỉ luyện tập, đừng ham chơi nhé."
Ta biết.
Ta nức nở, liếʍ đầu ngón tay của nó.
Ta rất thích nó, ta luyến tiếc nó.
Nó chính là đứa nhỏ nhân loại đầu tiên của ta.
Nhưng ta muốn làm những gì cha mẹ ta mong muốn.
Ta muốn học bản lĩnh, ta muốn tu luyện.
A tỷ còn nói khi ta thành tiên, có thể lập miếu xây tượng để thu hương khói, có thể phù hộ con cháu Hồ tộc.
Mà bây giờ, cơ duyên của ta đã đến.
Đạo trưởng dỗ dành nó: "Tiểu hữu, cuộc đời còn dài, cuối cùng cũng sẽ phải từ biệt. Đừng quá lo lắng. Nếu là có duyên, sẽ tự gặp lại nhau."
Đỗ Sân gật đầu, nhưng lại không nhịn được nhào vào lòng phu tử khóc.
Đạo trưởng đưa ta đi.
Ông ấy nói từ giờ trở đi ta sẽ là đồ đệ của ông ấy.