Chương 7

Mạnh Thời Yến vừa dứt lời, cô liền quay đầu lại im lặng nhìn hắn, khuôn mặt cô lạnh lùng tới cực điểm, sâu trong đáy mắt là hàn ý.

Đôi chân thon dài của Mạnh Thời Yến giãn ra, tư thái nhàn nhã, bộ dạng chính là một vị công tử phong lưu hào hoa.

“Mạnh Thời Yến, hai chúng ta đã kết thúc rồi, anh đừng quấn lấy tôi nữa.”

“Kết thúc rồi? A Ngu à, em đang nói đến kết thúc là trên chuyện tình cảm hay trên chuyện thân thể vậy?’ Mạnh Thời Yến nói chuyện với ngữ khí khinh thường.

Hắn vươn chân bước ra khỏi giường, từ phía sau ôm chầm lấy cô, say mê hít lấy hơi thở mê người của cô.

Tay hắn mơn trớn trên từng đường da tấc thịt của cô, ngón tay thon dài mang theo một cảm giác không thể giải thích thành lời, chậm rãi từng chút một dạo chơi trên da thịt mềm mại của cô.

Mạnh Ngu không nhịn được mà run lên, Mạnh Thời Yến thân mật hôn lên vùng cổ cô, sự âu yếm của hắn tựa như một con rắn nhỏ quấn quanh cần cổ cô, như muốn uống máu huyết cô.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạnh Thời Yến hơi hơi nhíu mày, hắn nhìn làn da đã ửng hồng của Mạnh Ngu, cười khẽ một tiếng, “Khẩn trương vậy sao? Sợ anh đến thế à? Mới vừa rồi còn hút chặt lấy anh thế mà.”

Hắn ôm Mạnh Ngu trở lại giường, Mạnh Ngu ra sức tránh thoát cái ôm của hắn, nhưng sức lực Mạnh Thời Yến lớn, hắn giam cầm hai tay đang vùng vẫy của cô, không cho cô lộn xộn, cô tức giận vung tay đấm hắn.

Mạnh Thời Yến chỉ xem đây là vài động tác trêu chọc mang tính tình thú, hắn cúi đầu hôn xuống môi cô, “Ngoan, đừng lộn xộn.”

Di động đặt ở đầu giường vẫn reo vang không ngừng, sự kiên nhẫn của Mạnh Thời Yến đã không còn nữa, câu đầu tiên hắn nói sau khi bấm nghe đó là,

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Nữ nhân trong l*иg ngực hắn đang lộn xộn không ngừng, Mạnh Thời Yến bắt lấy một bên bầu ngực cô, nhằm muốn cô không giãy dụa nữa, Mạnh Ngu như bị điểm huyệt, lập tức không nhúc nhích thêm nữa.

Phía bên kia điện thoại, Mạnh Hạ Lệnh đang nói về việc muốn cho ái nữ tiếp xúc với người trong giới thượng lưu, nhận thức thêm một vài thanh niên tài tuấn, chỉ là ông không thể tìm thấy cô ở đâu cả.

Trước nay ông và Mạnh Thời Yến không nói chuyện nhiều với nhau, Mạnh Ngu nghe được âm thanh của bố mình, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô không tránh khỏi chột dạ.

Chính là tên Mạnh Thời Yến cầm thú này lột đi quần áo cô, bẻ hai chân cô ra để thao lộng.

Mạnh Hạ Lệnh nâng cao giọng, âm thanh nói chuyện dường như rất lớn, cứ như muốn xuyên thấu qua điện thoại mà bay đến đây, “Em gái con đi đâu rồi? Mau đi tìm em nó về đây.”

Mạnh Hạ Lệnh biết Mạnh Ngu thích sự thanh tịnh vì thế không thích các loại hình tiệc tùng như thế này, tình cảm anh em giữa cô và Mạnh Thời Yến lại không tệ, nên ông mới gọi điện thoại hỏi hắn.

Mạnh Thời Yến lười biếng nói, “Em ấy à, đang ở đây với con ạ.”

Mạnh Thời Yến vừa nói vừa tăng lực đạo xoa bóρ ѵú cô, ngực cô hơi nhỏ đều bị hắn nắm hoàn toàn trong tay.

Học múa, thân thể đúng là mềm thật, nhưng vυ" cũng không to ra được.

Mạnh Ngu bị đau đến mức phải hít một hơi, cô vỗ vỗ tay hắn, ý muốn hắn buông tay ra.

“Em gái ở chỗ con làm gì?” Mạnh Hạ Lệnh biết mối quan hệ giữa hai người là không tệ, Mạnh Thời Yến cũng không bài xích Mạnh Ngu, lúc trước khi Mạnh Ngu bước vào tuổi thành niên, ông còn đưa Mạnh Thời Yến đến M quốc để gặp Mạnh Ngu.

Hai người tuy là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm lại không có khúc mắc, điều này khiến cho Mạnh Hạ Lệnh cảm thấy rất vui vẻ.

Mạnh Thời Yến ý vị thâm trường mà nói, “Em ấy ạ, đang cùng con giao lưu tình cảm.” Nói xong còn đưa mắt nhìn cô, thấy rõ nơi đáy mắt cô chính là sự hậm hực tức giận, Mạnh Thời Yến tức khắc cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Mạnh Hạ Lệnh không chút mảy may nghi ngờ, ông bảo hai người nhanh chóng quay trở lại sảnh tiệc.

Trong mắt người ngoài, quan hệ anh em của hai người là không tệ, mọi người đều cảm thấy Mạnh Thời Yến chính là một người khoan dung độ lượng, có thể chấp nhận tiểu tam mang theo con gái trở về Mạnh gia là một điều không dễ dàng…Nhưng ai biết được sự thật sau đó, thực là nực cười.