Chương 8: Đúng vậy, tôi là Kỷ Vân Đình

Giọng nói trầm ổn giống như một lời tuyên thệ.

Chỉ hai câu nói đã kéo tâm tình của mọi người lên đến đỉnh điểm, không ít người hô to:

“Thượng tướng, tôi tin tưởng ngài!”

“Thượng tướng, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức!”

“Thượng tướng…”

Tim Kỷ Vân Đình cũng đập loạn nhịp, cậu nhìn chăm chú vào thanh niên có mái tóc đen đứng trên bục cao, thầm nghĩ đây chính là Đại Bàng của biên giới!

Mục Cảnh Dư lại cúi chào sau đó nhảy lên, chỉ mượn lực trên người cơ giáp một lần, trực tiếp nhảy lên vai cơ giáp cao hơn mười mét.

Đến khi cơ giáp bay đi, mọi người mới luyến tiếc thu lại ánh mắt.

Một nhóm thanh niên mặc quân phục màu xám sắt bước ra, cúi chào mọi người, nhảy xuống bục cao bắt đầu kết nối với thượng tá phụ trách triệu tập.

Kỷ Vân Đình tò mò quan sát.

Mấy ngày hôm trước cậu vừa tròn hai mươi tuổi, mặc dù chưa được ghi danh vào hệ thống nhưng giờ cậu đã đứng đây, chắc chắn người của Liên Minh sẽ không thể hao phí ba tháng kéo cậu đi rồi lại trả cậu về.

Cho nên cậu rất bình tĩnh.

Người đàn ông lực lưỡng bên trái cậu thấy cậu đang chăm chú nhìn về phía trước, vỗ vai cậu nói nhỏ: “Đừng lo lắng, phân đội rất đơn giản, lát nữa đi theo chúng tôi.”

Người đàn ông râu quai nón bên phải nghe thấy, quay lại cười: “Cứ yên tâm, có chúng tôi đây.”

Mấy người anh em bên cạnh cũng đồng thanh hưởng ứng.

Kỷ Vân Đình không khỏi mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Những người này đều là quặng sư đến từ quặng tinh với cậu, suốt mấy tháng qua cùng ăn cùng ngủ, bọn họ rất quan tâm đến cậu. Vì vậy mặc dù bọn họ cho rằng cậu gầy yếu không đảm đương nổi trọng trách, cậu cũng ghét không nổi, chỉ cảm thấy những người anh em này rất tính tình rất thẳng thắng.

Có vẻ như quá trình giao tiếp phía trước đã kết thúc, mấy thanh niên mặc quân phục lấy thiết bị ra bắt đầu quét trí não cho nhóm người này.

Quét đủ ba mươi người sẽ có một người lính dẫn đội ra khỏi hàng.

Cách phân nhóm rất đơn giản thô sơ.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lần lượt bước vào vị trí.

“Đến đây, chúng ta đợi một tổ!”

“Đừng chen lấn!”

“Anh bạn, nhóm của anh còn bao nhiêu người? Thêm tôi vào với!”

“Nhóm 5178 còn thiếu hai người, ai vào?”



“Kỷ Vân Đình!” Tiếng radio đột nhiên vang lên, vang vọng trên đầu hàng ngàn người: “Ai là Kỷ Vân Đình?”

Mọi người ngạc nhiên tò mò nhìn quanh.

Người đàn ông bên cạnh đẩy cậu: “Có phải gọi cậu không?”

Kỷ Vân Đình vội giơ tay đáp lời: “Trưởng quan, ở đây.”

“Lại đây, lên bục này.” Giọng nói chỉ dẫn.

“Đến ngay!” Kỷ Vân Đình gật đầu chào mấy người anh em rồi bước nhanh qua đám đông, đi đến dưới bục.

Một người đàn ông tóc nâu đứng đó, trên tay cầm một thiết bị giống như máy tính bảng, khi thấy Kỷ Vân Đình bước ra khỏi hàng, anh ta hỏi: “Cậu là Kỷ Vân Đình?”

“Đúng vậy, tôi là Kỷ Vân Đình.”

Người đàn ông nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Đi theo tôi.”

Kỷ Vân Đình lập tức bước theo.

Người đàn ông tóc nâu dẫn cậu rời khỏi đám đông, đi vòng ra phía sau bục cao, xuyên qua những dãy nhà vuông vức, rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng đứng trước một căn phòng có treo bảng hiệu “Phòng kiểm tra”.

Anh ta nhấn một nút trên cửa, thấp giọng nói vài câu.

Cửa mở ra.

Người đàn ông tóc nâu bước vào trước, Kỷ Vân Đình theo sau.

Phòng rất rộng, ước chừng phải dài khoảng hai ba mươi mét. Ba bức tường bên trong đều được trang bị màn hình hiển thị, trước các màn hình là một bàn điều khiển đầy nút bấm. Một số nam nữ mặc quân phục đang chăm chú nhìn vào dữ liệu trên màn hình.