"Còn ảnh chụp khu vực này nữa không?" Kỷ Vân Đình đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào một bãi cỏ xám xịt trên màn hình, hỏi Phàn Lâm Đào.
Phàn Lâm Đào sững sờ một chút, vội nói: "Chờ chút, tôi sẽ điều chỉnh lại ảnh vệ tinh." Sau đó y đi sang một bên, bắt đầu điều khiển trí não.
Kỷ Vân Đình cũng không đứng chờ, cậu phóng to tấm ảnh đó lên, cẩn thận xem từng vị trí một.
Mục Cảnh Dư: "Có dấu vết của tinh thú?"
"Chưa chắc." Kỷ Vân Đình ngẩng đầu lên hỏi anh: "Có số liệu khí hậu của tinh cầu này không? Bản kiểm tra thời tiết gần đây cũng được."
Mục Cảnh Dư: "… Hả?"
Kỷ Vân Đình hiểu ý, quay sang nhìn người đàn ông tóc bạc: "Vị này…" Cậu nhìn vào quân hàm trên vai ông ta: "Thiếu úy, ngài có dữ liệu kiểm tra thời tiết của tinh cầu này không?"
Người đàn ông tóc bạc: "Không…" Gặp phải ánh mắt của Mục Cảnh Dư, ông ta sửa giọng: "Chỉ có dữ liệu mấy ngày gần đây, trước khi đến tinh cầu, chúng tôi đã sớm thả vệ tinh dò đường."
Kỷ Vân Đình: "Tốt quá, có thể cho tôi xem không?"
Người đàn ông tóc bạc cau mày: "Quặng sư không có quyền nhận thông tin này..."
"Gửi cho tôi." Mục Cảnh Dư nói.
Người đàn ông tóc bạc: "…"
Để đảm bảo tính riêng tư của mỗi người, màn hình cá nhân dưới công nghệ cao, chỉ cần góc độ, khoảng cách hơi có chút chênh lệch sẽ thấy không rõ lắm.
Cho nên sau khi Mục Cảnh Dư nhận dữ liệu, anh mở ra, ra hiệu cho Kỷ Vân Đình tiến lại gần.
Kỷ Vân Đình không nghĩ nhiều, tiến lại gần. phát hiện vẫn không thấy rõ lắm nên phải bước lại gần hơn, gần đến mức vai cậu chạm vào cánh tay của Mục Cảnh Dư.
Nhìn vài lần, còn vươn tay chọc tới chọc lui, nhảy qua xem số liệu chi tiết.
Những người còn lại liếc nhìn nhau, có người còn định lên tiếng nhưng rồi lại thôi.
Phàn Lâm Đào quay lại thấy cảnh này, y kinh ngạc hỏi: "Kỷ Vân Đình đang xem gì vậy?"
Người đàn ông tóc bạc nhếch mép: "Dữ liệu thời tiết của tinh cầu, trí não cá nhân của cậu ta không có quyền truy cập."
Phàn Lâm Đào: "… Ông không thể cho cậu ấy xem sao? Hoặc gửi lên bảng điều khiển? Trí não của thượng tướng có thể để cho người khác xem dễ dàng thế à?"
Mọi người mới sực tỉnh, đúng rồi, sao bọn họ có thể quên mất điều đó chứ?
Mục Cảnh Dư không để tâm đến những lời đó, anh cúi đầu nhìn màn hình, cũng không rõ là đang xem dữ liệu hay đang ngắm mái tóc của người thanh niên bên cạnh.
"Quả nhiên là vậy!" Kỷ Vân Đình phấn khích, vung tay vỗ vào cánh tay bên cạnh: "Tôi đại khái biết phương hướng rồi."
Mọi người: "…"
Mục Cảnh Dư: "…"
Kỷ Vân Đình đứng thẳng dậy, quay sang Phàn Lâm Đào: "Thượng tá, ảnh đã có chưa? Tôi cần đối chiếu với suy nghĩ của mình."
Phàn Lâm Đào: "Ảnh đã truyền vào màn hình trong tay cậu rồi, chỉ cần nhấn vào để nhận."
Kỷ Vân Đình vội vàng nhận dữ liệu, bắt đầu kiểm tra.
Một loạt các bức ảnh hiện ra, từ cận cảnh đến toàn cảnh, đủ mọi góc độ kèm theo các ghi chú về phạm vi, số liệu đo lường về kích thước thực vật.
Sau khi xem hết tất cả, Kỷ Vân Đình thở phào, ngẩng đầu lên tự tin mỉm cười: "Tôi biết những con côn trùng này đi đâu rồi."
Có phương hướng rồi, dĩ nhiên phải đi kiểm tra để xác nhận.
Mục Cảnh Dư dẫn một đội nhỏ, công thêm vài nhân viên trinh sát chuẩn bị xuất phát.
Kỷ Vân Đình ngồi cùng nhân viên trinh sát trên phi hành khí.
Trước khi đi, cậu muốn xin phép và báo cáo với Khúc Chi Phong một chút.
Phàn Lâm Đào: “...”