Hơn hai nghìn sáu trăm tân binh lính phụ cần mặc quân phục bắt đầu chạy bộ trong tiết trời lạnh giá.
Huấn luyện viên phụ trách đứng trên một thiết bị giống như xe thăng bằng bay giữa không trung, bay vòng quanh đầu bọn họ, trên tai còn đeo một chiếc micro, không ngừng suy nghĩ cho bọn họ.
“Dù chúng ta không phải đối mặt với tinh thú nhưng nếu chẳng may gặp thì sao?”
“Trên chiến trường, từng phút từng giây đều quan trọng, nếu không có đủ thể lực thì làm sao chịu nổi cường độ làm việc cao?”
“Chạy đi, từng đứa một to như hùng thú, mới chạy vài bước đã thở hổn hển rồi?”
“Đừng nghĩ chỉ vì mình là kỹ sư thanh lý cơ giáp mà không cần thể lực. Một ngày dọn một chiếc thì không mệt, một ngày dọn mười chiếc cơ giáp thì sao? Hoặc hai mươi chiếc thì sao?”
...
“Thưa trưởng quan! Có người té xỉu!!”
...
Một lần chạy chính là ba giờ đồng hồ.
Khi kết thúc, Kỷ Vân Đình cũng giống như mọi người, ngã phịch xuống đất thở hổn hển.
Người đàn ông bên cạnh vừa thở hổn hển vừa cười cậu: “Không ngờ cậu có thể chạy xong đấy, tôi còn tưởng cậu là người ngất xỉu đầu tiên cơ.”
Kỷ Vân Đình không nói nổi lời nào, chỉ yếu ớt vẫy tay.
Một đội phi hành khí bay tới, đậu ở quảng trường bên cạnh.
Huấn luyện viên vỗ tay: “Được rồi, nghỉ đủ rồi thì dậy nhận dịch dinh dưỡng đi, uống xong lại tiếp tục tập luyện.”
Mọi người kêu gào thảm thiết.
Kỷ Vân Đình: “...”
Tại sao lại là dịch dinh dưỡng?!!
Không chỉ mình cậu nghĩ vậy, có người cũng lên tiếng phản đối.
“Giáo quan, chúng tôi vất vả thế này, sao vẫn là dịch dinh dưỡng?!”
“Tôi muốn ăn, tôi muốn thịt!!”
“Còn muốn uống, tôi khát chết rồi!!”
Huấn luyện viên đáp: “Không có, chẳng có đồ ăn thức uống gì cả! Thể lực của các cậu chỉ có thế thôi! Cả ngày đêm không ngừng luyện tập trong một tháng, các cậu mới miễn cưỡng theo kịp đại đội, vậy mà còn muốn có thời gian ăn uống à? Các cậu nghĩ gì vậy?”
Một huấn luyện viên khác tiếp lời: “Dịch dinh dưỡng tiện lợi thế cơ mà, vừa bổ sung nước vừa bổ sung năng lượng, một hơi là xong, tiết kiệm thời gian sức lực biết bao! Tháng tới các cậu phải sống nhờ vào nó đấy!”
Mọi người lại than thở kêu rên.
Kỷ Vân Đình cũng nằm trong số đó. Cậu chỉ muốn ăn một miếng đồ ăn thôi, tại sao lại khó thế!!
Huấn luyện viên cười, an ủi họ: “Yên tâm, mỗi ngày sẽ thay đổi hương vị cho các cậu!”
Sau đó nghiêm mặt, anh ta giữ micro hô lớn: “Tất cả đứng dậy! Xếp hàng!”
Mọi người: “…”
Không còn cách nào khác, không muốn chết đói thì bọn họ chỉ có thể lồm cồm bò dậy xếp hàng nhận dịch dinh dưỡng.
Chất lượng dịch dinh dưỡng của quân khu chắc hẳn cao hơn loại mà Kỷ Vân Đình từng uống ở quặng tinh nhưng về hương vị và mùi thì...
Kỷ Vân Đình đã chạy ba giờ đồng hồ vẫn không cảm thấy tuyệt vọng nhưng uống một ngụm dịch dinh dưỡng này, nước mắt cậu suýt nữa thì trào ra.
Vừa mới uống xong, bọn họ lại phải tiếp tục luyện tập.
Thời gian chiếu sáng ở Phổ Nhĩ Tinh không giống như ở tinh cầu trung tâm cho nên tất cả mọi người đều tuân theo thời gian trên đồng hồ mà hành động, kể cả việc luyện tập.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không có thời gian để lo lắng về độ dài ngày đêm ở Phổ Nhĩ Tinh, từ lúc mở mắt ra đã bắt đầu luyện tập đến khi nhắm mắt lại vẫn đang luyện tập.
Lúc mở mắt trời sáng, lúc nhắm mắt trời vẫn sáng.
Thậm chí Kỷ Vân Đình còn không biết bên ngoài cửa sổ ký túc xá có phong cảnh như thế nào, mỗi ngày cậu cố gắng bò về phòng, cởi đồ ra là lăn ra ngủ ngay, thậm chí không tắm rửa.
Chỉ khi thật sự không chịu nổi nữa, cậu mới đi tắm.