Chương 10: Đừng có dọa thằng bé trước mặt tôi

Chưa ổn định? Mục Cảnh Dư quay đầu nhìn chằm chằm Kỷ Vân Đình, hỏi: "Cậu thật sự đã trưởng thành rồi?"

Kỷ Vân Đình nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh kia: "Đương nhiên."

Mục Cảnh Dư nhìn chằm chằm vào cậu.

Chị gái tóc đỏ quát: "Đừng có dọa thằng bé trước mặt tôi!"

Mục Cảnh Dư dừng lại, rời mắt đi, nói: "Không có… Cậu ấy cũng không sợ đúng không?"

Chị gái tóc đỏ sửng sốt, nhìn về phía Kỷ Vân Đình.

Kỷ Vân Đình bình tĩnh nhìn lại chị.

Chị gái tóc đỏ bật cười: "Thằng nhóc này gan cũng to đấy chứ..."

"Đã trưởng thành rồi." Mục Cảnh Dư cắt ngang: "Tại sao tinh thần lực lại không ổn định?"

Chị gái tóc đỏ bị kéo lại sự chú ý, giải thích: "Tiêu chuẩn là chết, người là sống, hai mươi tuổi chỉ là cột mốc của hầu hết mọi người, vẫn có người đến sớm hoặc đến muộn một chút."

Mục Cảnh Dư hiểu ra: "Tinh thần lực ở mức nào?"

Chị gái tóc đỏ: "Cấp B, chưa ổn định, có vẻ sẽ đột phá, là một hạt giống tốt, giao cho Khúc Khúc không lãng phí đâu."

Mục Cảnh Dư thẳng thừng từ chối: "Không được, quá nguy hiểm."

Chị gái tóc đỏ: "... Anh có biết mình đang nói gì không? Chỗ nào mà không nguy hiểm?"

Mục Cảnh Dư: "..."

Anh hắng giọng: "Nhìn cậu ấy trắng trẻo như thế, trên người không có mấy lạng thịt, trông có vẻ rất yếu ớt, gặp phải tinh thú..."

"Thượng tướng."

Kỷ Vân Đình có chút tức giận.

"Lúc quân Liên Minh tuyển quặng sư, điều kiện tuyển dụng đã ghi rõ, chỉ cần tinh thần lực đạt tiêu chuẩn là có thể nhận chức. Khi nào mà ngoại hình trở thành tiêu chuẩn của quặng sư rồi? Hay là Mục thượng tướng cho rằng quân Tây Cảnh không đủ năng lực, không thể bảo đảm an toàn cho quặng sư trong công việc?"

Mục Cảnh Dư: "..."

Mọi người trong phòng: "..."

Kỷ Vân Đình lạnh mặt, đối diện với ánh mắt của mọi người.

Chị gái tóc đỏ bật cười trước: "Ồ, thằng nhóc này gan to ghê, biết anh ta là thượng tướng mà còn dám cãi à? Không sợ không được nhận vào sao?"

Kỷ Vân Đình: "Tôi tưởng các người thiếu quặng sư."

Chị gái tóc đỏ: "..."

"Xin lỗi."

Kỷ Vân Đình: "...!"

Mọi người trong phòng: "!!"

Mục Cảnh Dư bước lên một bước, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào Kỷ Vân Đình, giọng nghiêm túc: "Tôi không có ý coi thường cậu, nhưng đúng là tôi lỡ lời, tôi xin lỗi vì điều đó."

Kỷ Vân Đình thoáng chốc hết giận, cậu mím môi: "Vừa rồi tôi cũng hơi kích động... Xin lỗi."

Mục Cảnh Dư nở nụ cười.

Anh đưa tay ra: "Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Mục Cảnh Dư, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn."

Kỷ Vân Đình do dự một chút, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy: "Kỷ Vân Đình, sau này mong được giúp đỡ." Buông tay...

Buông không ra.

Người đang nắm tay cậu là Mục Cảnh Dư còn siết chặt thêm một chút: "Vân Đình? Tên con gái?"

Kỷ Vân Đình: "... Đình trong dừng lại."

Mục Cảnh Dư: "Ồ, nghe cũng hay đấy."

Buông tay ra.

Kỷ Vân Đình: "..."

Lặng lẽ xoa ngón tay.

Ngón tay thô ráp của thanh niên ép vào mu bàn tay cậu, có chút ngứa.

Chị gái tóc đỏ vẫy tay: "Đã đạt được thỏa thuận rồi, vậy người có thể để Khúc Khúc chăm sóc chứ?"

Mục Cảnh Dư: "Ừ, tôi tin vào chuyên môn của cô."

Chị gái tóc đỏ khó hiểu: "Lúc nãy là ai phản đối nhỉ?"

Mục Cảnh Dư nhẹ ho một tiếng.

Chị gái tóc đỏ thấy vậy cũng thôi, quay sang người đàn ông tóc nâu: "Cậu đưa cậu ta về nhập hệ thống đi, lát nữa tôi sẽ liên hệ với Khúc Khúc, bảo cậu ta kiểm tra kỹ hơn."

"Vâng."

"Để tôi đưa đi."

Mọi người: "?"

Mục Cảnh Dư nói: "Vừa lúc tôi muốn đi xuống, không phải cậu ấy phải đến chỗ Khúc Khúc sao?"

Chị gái tóc đỏ: "... Tôi nói là ở phía trước."