- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đã Nói Rõ, Hình Ảnh Không Rời
- Chương 5: Khóc
Đã Nói Rõ, Hình Ảnh Không Rời
Chương 5: Khóc
Mọi thứ cứ như Lương An nói, việc duy nhất phải làm khi đi làm là quẹt thẻ, sau đó ngồi một chỗ, làm chuyện mình muốn làm. Nhìn Gia Cát đang bận rộn ở đối diện, tôi bỗng nhiên có loại cảm giác bị bóc trần. Rõ ràng muốn bản thân trở nên bận rộn hơn một chút, bận đến không có bất kỳ thời gian nào để hồi tưởng, nghĩ đến những chuyện kia, tôi nghĩ mình hẳn sẽ quên được.
"Tiểu Lương, nếu cậu cảm thấy buồn chán, ở đây có một ít bản vẽ sơ bộ, cậu có thể xem một chút, tìm hiểu một chút." Gia Cát nhìn tôi ngồi yên trước màn hình vi tính, có chút lúng túng đưa cho tôi một đống tài liệu.
"Được, cám ơn." Nhờ vào sự nâng đỡ của Lương An ngày hôm qua, người trong công ty rất tự giác không quấy rầy tôi, thậm chí khi nhìn thấy tôi ngẩn người trước quyển tạp trí tuyên truyền cả buổi sáng, liền trực tiếp chuyển chỗ tôi tới phòng làm việc của Gia Cát. Chẳng qua là, ngồi trước máy vi tính, tôi vẫn ngẩn người. Cũng không phải không có chuyện gì làm, mà là, một khi thử làm, liền sẽ không ngừng hồi tưởng lại cuộc sống đã từng trải qua cùng em. Năm năm, đối với em ấy có thể đã đủ dài, nhưng đối với tôi mà nói, lại chỉ vỏn vẹn như một giấc mơ ngắn ngủi mà thôi.
Thới quen, là một thứ rất đáng sợ, một khi cầm bút lên, tôi sẽ điên cuồng phác thảo hình dáng em ấy —— bất kể tôi có cố gắng vẽ gương mặt em mỉm cười ra sao, nhưng vẫn không thể khống chế nội tâm run rẫy, chỉ có thể lặp đi lặp lại những bức vẽ biểu tình kinh hoảng của em.
"Tiểu Lương, cậu sao thế, sắc mặt sao lại trắng như vậy? Bộ không thoải mái sao?" Trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt đầy lo lắng của Gia Cát, "Không bằng về nhà nghỉ ngơi một chút đi, dù sao bên này cũng không bận lắm."
"Về nhà?" Tôi có chút mờ mịt nhìn Gia Cát.
"Thôi chết. . .Ừm, đúng rồi, mới vừa nãy Từ đại tiểu thư gọi điện tới, bảo tôi nhắc nhở cậu tối nay về sớm một chút, hình như đi tham gia tiệc rượu thì phải." Gia Cát bị tôi nhìn có chút không được tự nhiên, giơ tay xoa xoa trán.
"Xin lỗi, mới vừa rồi tôi có hơi thất thần." Tôi cười khổ nhìn bức vẻ gương mặt đang khóc, khá tốt, sẽ không ai biết đây là em. Còn về Gia Cát, đại khái cho rằng tôi và Từ đại tiểu thư khó chịu gây gỗ nhau, cho nên mới có chút không vui đi. . . Như vậy, cũng tốt, không ai biết em ấy là Kỳ Hình, cũng không người nào biết tôi là Kỳ Ảnh.
"Kỳ tiên sinh mời bên này." Ngay khi tôi vừa đẩy cửa rời đi, lại nhìn thấy một bóng người vừa lạ vừa quen đi vào một phòng làm việc khác.
Năm năm, đủ cho một hỗn thế ma vương trưởng thành thành một người đàn ông chững chạc. Dung mạo mặc dù không có gì thay đổi, nhưng khí chất lại khác hẳn trước kia. Ít nhất em ấy vẫn sống tốt, cho dù chỉ có thể thấy được gò má, cũng có thể biết nụ cười trên môi em là thật. Tốt quá, tôi nắm chặt tay nắm cửa, không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, thật may, em ấy cũng không nhận ra được, chỉ ung dung đi vào. Nếu em ấy phát giác thấy tầm mắt của tôi, cũng chỉ có thể thấy tôi là Lương Thần. . .
"Tiểu Lương cũng bị giật mình đúng không? Mấy ngày trước Kỳ tiên sinh tới cũng đã dọa Lương An sợ một phen —— khi đó còn khiến không ít người cười nhạo. Ngày hôm qua nếu không phải thấy Từ tiểu thư đến, tôi còn không dám tin, trên đời này lại có chuyện người giống người như vậy." Gia Cát lại giúp tôi thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu mình.
"Đúng vậy. . .Thật giống." Tôi cố gắng tỏ vẻ bình thường, không nhanh không chậm bước đi, ra khỏi phòng.
Không có tôi, em ấy vẫn sống tốt, tôi có thể yên tâm, cũng nên thấy thỏa mãn. Lý do duy nhất để Kỳ Hình tới đây, chính là mua nhà mới. Những chuyện xảy ra trong căn nhà trọ cũ nát kia, là hồi ức giữa hai chúng tôi, nếu không phải vì nguyên nhân đặc biệt, Kỳ Hình sẽ không lựa chọn từ bỏ. Hôm nay chỉ nhìn thấy mỗi em ấy đến, không biết vợ, hoặc là vợ tương lai của em sẽ có bộ dáng như thế nào nhỉ, cũng may mắt nhìn người của đứa nhỏ này cũng không tệ, chắc hẳn người kia rất tốt. Ánh mặt trời có chút nhức mắt, bầu trời rõ ràng không có mưa, vì sao tôi lại cảm thấy khóe mắt có chút ẩm ướt. . .
Bất chợt bừng tỉnh, mới vô tình phát hiện, bản thân đã đi rất xa. Bên cạnh, không còn là những hình ảnh —— của năm năm trước, thứ không thay đổi chỉ có mỗi lòng người.
"Mỗi đoạn tình yêu cũng sẽ có lúc yêu lầm người, thất tình, làm sao còn có thể có được may mắn như vậy. . ." Nhịp điệu xa lạ không ngừng vang lên, người đi đường mặt đầy kinh ngạc nhìn tôi vẫn ngẩn người nhìn bầu trời, sau đó vội vả đi qua.
"Chú, điện thoại của chú reo sao?" Một đứa bé đi ngang qua nghe được tiếng nhạc lặp lại lần thứ ba rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
"Cám ơn." Tôi móc điện thoại không biết tồn tại ở trong túi từ khi nào ra, nhấn nút trả lời, tôi cúp điện thoại di động trong tiếng gào thét oanh tạc. Tôi chỉ muốn dành chút thời gian, để bản thân được yên tĩnh. Chuyện duy nhất tôi có thể làm cho em bây giờ, chính là lợi dụng thân phận của Lương Thần giúp em chuẩn bị một ngôi nhà ấm áp. Sau đó, có lẽ tôi sẽ lòng tham không đáy mà dùng thân phân còn sống của Lương Thần, trở thành bạn thân với em, thỉnh thoảng còn có thể chính mắt nhìn thấy em hạnh phúc. Tôi cũng từng, từng có hy vọng xa vời. . .
Ràng buộc giữa anh em sinh đôi đã biến mất, cho dù giờ đây tôi phải đối mặt với cái chết lần nữa, em ấy cũng sẽ không nhận ra. . .Thân thể này rõ ràng còn có nhiệt độ của một cơ thể sống, thế nhưng lòng, đã lạnh rồi. . .
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đã Nói Rõ, Hình Ảnh Không Rời
- Chương 5: Khóc