- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đã Nói Rõ, Hình Ảnh Không Rời
- Chương 4: Muốn sống
Đã Nói Rõ, Hình Ảnh Không Rời
Chương 4: Muốn sống
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định chấp nhận lời đề nghị của Từ Dĩnh, chung quy , tôi bây giờ là một Lương Thần còn sống —— có thể được sống cùng một bầu trời, được hít thở cùng một loại không khí, đối với tôi mà nói, đã coi như một loại hạnh phúc. Tôi chưa từng nghĩ sẽ bước qua ranh giới đó, cho dù chỉ có thể yên lặng bầu bạn bên cạnh em, nhìn em hạnh cũng đủ rồi. Làm một cái bóng, bất cứ khi nào cũng có thể ở bên em, nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ là một cái bóng mà thôi. . .
Nhìn gương mặt xa lạ trong gương, biểu tình kinh ngạc mà mờ mịt trên gương mặt đó, lại khiến cho tôi sau nhiều ngày tỉnh lại thật tâm mỉm cười. Tôi và Kỳ Hình vốn là anh em sinh đôi, khi đó ngay cả mẹ cũng thỉnh thoảng không phận biệt được hai chúng tôi, bởi vì em ấy rất thích bắt chước cử động của tôi. Chúng tôi khi đó, chỉ đơn giản cảm thấy, có thể cùng chung sống với một mình khác trên đời, là chuyện thú vị đến nhường nào. Nhưng về sau, tình cảm đó lại bất giác biến chất. . .
Tôi vốn tưởng rằng, ràng buộc như vậy là thứ bền chặt nhất trên thế gian này, cho nên càng muốn ỷ lại vào nhau, muốn trở thành người quan trọng nhất với em. Cho tới nay, sợ em cô đơn là tôi, sợ mất đi em cũng là tôi, là em ấy bao dung cho sự tùy hứng của tôi —— Tình cảm gắn bó giữa hai chúng tôi, vẫn luôn thuần khiết như vậy: mà bây giờ, đột nhiên cảm giác có thể sống cuộc sống của riêng mình cũng tốt, nếu là vậy, có lẽ tôi có thể tháo bỏ gông xiềng trong lòng mình, cho em tự do. Rất lâu về trước tôi đã hiểu, sẽ tạo thành cục diện không thể thay đổi này, nhưng vẫn mỉm cười nhìn em từng bước từng bước hãm sâu vào đó. . . .Đầu sỏ của tất cả, là tôi. . .
"Lương Thần, cái tên đàn ông muộn tao kia, cậu còn tính ở trong đó sửa soạn đến bao giờ, Tiểu An còn đang chờ bổn tiểu thư đến gặp cậu ấy kia kìa."
Ngoài cửa vang lên tiếng rống giận của Từ Dĩnh, đem tôi từ một thế giới khác kéo về —— gương mặt trong gương đang cười, nụ cười châm chọc. . .Hứng một nắm nước, giội lên mặt, nhìn giọt nước đọng dưới khóe mắt, giống như nước mắt của chính mình vậy.
"A a a! Lương Thần, cậu cố ý muốn tôi tức chết phải không, này là áo sơ mi bổn tiêu thư tốt bụng chọn cho cậu, cậu làm nó ướt đẫm như vậy, cậu cho là mình đi chụp ảnh quảng cáo hay gì?" Từ Dĩnh ngồi trên ghế salon nhìn thấy tôi, lập tức nhảy cẫng lên, giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, trước ôm bụng, không có như thường ngày vọt tới, "Được rồi, vì cậu mà một xác hai mạng thì không có lợi cho lắm."
"Đi thôi." Đối với việc ra ngoài phỏng vấn, khó tránh khỏi sẽ gặp chút mâu thuẫn, nếu không phải muốn trốn khỏi vận khổ chăm con, thì việc thỉnh thoảng vẽ bài cho tạp chí cũng đủ nuôi sống mình.
"Nhìn cậu hôm nay coi như có chút giống con người, tôi tạm thời tha cho cậu." Từ Dĩnh đưa một tay ra, "Còn không mau đỡ bổn tiểu thư ra ngoài! Mới vừa rồi hoạt động mạnh, thiếu chút nữa là trật eo."
"Từ Dĩnh." Tôi có chút bất đắc dĩ đỡ Từ đại tiểu thư đang mỉm cười vô cùng nguy hiểm, "Cô thật sự biết bản thân là phụ nữ mang thai sao?"
"Nếu không cậu chạm vào bụng tôi thử xem? Hình tượng cả đời của bổn tiểu thư coi như bị hủy rồi!" mặc dù Từ Dĩnh nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng cuối cùng vẫn cười. Lúc em ấy có con, cũng sẽ có loại biểu tình này chứ? Hạnh phúc, thỏa mãn. . .
"Tiểu An thỉnh an Từ đại tiểu thư." Người đàn ông mặc âu phục trắng mỉm cười đi tới chào Từ Dĩnh một tiếng.
"Bình thân đi." Từ Dĩnh theo thói quen, rất tự nhiên mà trả lời.
"Lương Thần cậu giỏi lắm!" Người đàn ông nọ hung hăng đập lên vai tôi, "Ở nhà đại tiểu thư lâu như vậy mà vẫn trốn được? Nghe đại tiểu thư nói tiểu tử cậu không cẩn thận bỏ chạy, bị đập đầu, bây giờ hồn vía còn trên mây. Sao rồi? Còn nhớ người anh em như tôi không, nhớ năm đó. . ."
"Được rồi, Tiểu An, không nhìn thấy biểu tình muốn tránh mà tránh không kịp trên mặt Lương Thần sao? Tiểu tử cậu rốt cuộc là đột nhiên phát ngốc, hay là cố ý không nhìn ra?" Từ Dĩnh kịp thời giải cứu tôi đang trên bờ suy sụp.
Trừ Kỳ Hình ra, tôi chưa bao giờ để cho bất kì người nào tiếp xúc gần với mình như vậy.
"Chậc chậc, tôi không phải chỉ muốn kí©h thí©ɧ cậu ta một chút thôi sao, nói không chừng có thể khiến cậu ta mau tỉnh táo lại!" Tiểu An quan sát tôi hồi lâu nói "Nhưng như vậy cũng không tệ, còn đỡ hơn để cậu ta mới qua hai ba ngày đã ném đi chén cơm của mình. Chỉ là, Tiểu Thần đáng yêu thanh khiết quá đáng thương nha, sao lại một đi không trở lại như vậy chứ?"
"Phi phi phi, đúng là miệng chó không mọc ra ngà voi mà, Lương Thần vẫn còn rất tốt đứng trước mặt chúng ta đó thôi!" Từ Dĩnh nhéo lỗ tai Tiểu An, "Đi, đưa bà đây đi gặp bằng hữu heo chó gì đó của cậu."
Cho dù mất trí nhớ, bản tính con người vẫn sẽ không thay đổi, hai người này đều là người thân nhất với Lương Thần —— hẳn đã sớm phát hiện ra. Mặc dù để có thể chấp nhận cần một chút thời gian, bất quá, thân thể Lương Thần vẫn còn sống, đối với bọn họ mà nói đã coi như an ủi tốt nhất rồi nhỉ? Tôi không nói, bọn họ cũng sẽ không vạch trần, như vậy, mới là cuộc sống. . .Tôi và em, vẫn nên sớm tỉnh khỏi giấc mộng của mình, ít nhất, ở trong mắt người khác, chúng tôi phải nên là như vậy.
Tiểu An tên là Lương An, là anh họ của Lương Thần, công ty thiết kế này hắn cũng có cổ phần, để an bài công việc cho một kẻ chơi bời lêu lỏng vào làm không có gì là khó. Từ Dĩnh cảm thấy hoàn cảnh chỗ này không tệ, cho dù tôi không muốn làm việc cũng không sao, thỉnh thoảng giúp vẽ một ít bản thảo là được, trực tiếp ra mặt vì tôi. Lòng người vốn ích kỷ, bọn họ cho rằng, tôi nên đồng ý vào làm thì mới phải phép, dù sao cũng phải có người nào đó làm ấu trùng của xã hội, mới có thể làm nổi bật lên lòng người tốt đẹp.
Bạn Lương An là Chu Tử Hiên, mọi người gọi là Gia Cát, số khác gọi là Trư ca, ngược lại là một người chất phác thật thà, tương phản với Lương An, khiến cho người ta rất khó tin người này là bạn của Lương An. Từ Dĩnh nói Lương An này là một tên xấu xa, có thể sống sót dưới ma trảo của hắn cũng chỉ có người nhà của hắn —— dù thế nào thì Gia Cát này cũng được xem như một người không tầm thường.
"Được rồi, bà đây mệt mỏi. Tiểu An Tiểu Chu các cậu lui đi. Ngày mai trói người này đưa tới, đừng để cho cậu ta suốt ngày ở nhà tôi, tôi cũng không muốn con mình nhìn thấy hắn nhiều rồi sinh ra lại mang cái mặt poker." Từ Dĩnh thấy tôi hờ hững không quan tâm, vội vàng kết thúc buổi phỏng vấn.
Nếu Lương Thần còn sống, nơi này hết thảy sẽ không thú vị như vậy, tôi còn làm ra chuyện khiến cho ai nấy đều oan trách. . .Tôi chỉ muốn xem em sống có tốt hay không, mới đi vào thân thể này: nếu như em ấy sống tốt, tôi cũng nên an nghỉ rồi, nhưng mà, nếu như em ấy không thể vượt quá khứ thì sao? Tôi nên làm thế nào đây? Tôi không hiểu, thứ mình hy vọng, đến tột cùng là em ấy có thể sống tốt, hay là thứ gì khác. . .
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đã Nói Rõ, Hình Ảnh Không Rời
- Chương 4: Muốn sống