Phiên ngoại: Một kết thúc khác (2)

Nằm mơ, chung quy rồi cũng phải tỉnh lại. . .Linh hồn tựa như bị thứ gì đó hút lấy, tôi muốn kéo tay Kỳ Hình, nhưng vô lực chạm đến, chỉ có thể lại một lần nữa nhìn khuôn mặt kinh hoảng của em. Tôi vốn dĩ cho rằng, chỉ cần cho em ấy một ngôi nhà ấm áp, cho dù nó chỉ là hồi ức, em ấy cũng có thể sống thật tốt —— sau đó, rốt cuộc tôi cũng hiểu được, rời xa đối phương, ai trong chúng tôi cũng không thể có được hạnh phúc. . .Đáng tiếc, trời cao ban cho thời gian quá ngắn ngủi, mà tôi, lại hy vọng xa vời quá nhiều. . .

"Anh! Mau tỉnh lại! Hôm này còn phải đi phỏng vấn, anh đã đồng ý với em!" Bên tai vang lên âm thanh của Kỳ Hình, giống như ngày hôm đó của năm năm về trước, em ấy đánh thức tôi. . .

"Kỳ Hình?" Tôi mở mắt ra, có chút nghi ngờ nhìn Kỳ Hình đang cười rất xán lạn trước mắt.

"Anh, chào buổi sáng!" Kỳ Hình bất mãn dùng tay kéo mặt tôi, "Kêu anh lâu vậy mà anh cũng không để ý em, bữa sáng sắp nguội lạnh rồi! Anh nhanh lên đi, để em đi hâm nóng lại cho anh. . ."

"Chào buổi sáng. . ." Tôi mê mang nhìn Kỳ Hình của năm năm trước, không biết phải trưng ra biểu tình như thế nào. Mọi thứ mới vừa xảy ra thật sự là một giấc mơ sao? Hay là, tôi bây giờ đang sống trong mộng? Gương mặt bị Kỳ Hình bóp mơ hồ cảm thấy đau, đại khái, tôi bây giờ là thực sự còn sống. . .

"Biểu tình này của anh thật là ngốc! Hì hì. . ." cuối cùng Kỳ Hình cũng buông lỏng tay, "Anh, em thích anh!" Kỳ Hình thừa dịp tôi còn đang ngây ngốc lặng lẽ nghiêng đầu qua, hôn một cái lên trán tôi, xoay người muốn đi.

"Kỳ Hình. . ." Tôi kéo tay Kỳ Hình lại, kéo em ấy vào lòng mình, trở người, đặt lên môi em một nụ hôn, "Kỳ Hình, anh cũng thích em." Nói xong, tôi lại chặn môi Kỳ Hình, đem những việc rõ ràng đã từng xảy ra nuốt vào lòng.

"Kỳ Hình. . .Đừng ngẩn người, không phải em muốn hâm bữa sáng cho anh sao." Tay trái tôi chống đầu, tay phải véo mặt Kỳ Hình, nhìn biểu tình đầy si ngốc trên mặt em ấy.

"Bữa sáng! Không đúng. . .Anh! Anh mới vừa nói gì? Em còn chưa nghe! Không cho phép chơi xấu, lời nói ra không thể nuốt lại!" Kỳ Hình kéo vạt áo tôi, rụt rè nhìn tôi.

"Ừm. . .Mới vừa nói cái gì ấy nhỉ? Anh quên rồi. . ." Tôi làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của em, nghiêng người qua một bên.

"Hừ. . .Anh thật là xấu. . .Xấu xa, lúc nào cũng ức hϊếp em. . .Anh nói anh cũng thích em, em còn muốn nghe nữa mà! Anh là số một!" Kỳ Hình đi theo, nhào tới lấy lòng cọ cọ mặt tôi.

"Không phải mới nãy em còn nói anh xấu sao, sao giờ lại biến thành anh tốt nhất rồi!" Tôi nâng mặt Kỳ Hình lên, cười nói.

"Không có, mới không có. . .Anh thương em như vậy, sao em lại nói anh xấu xa được! Nè, anh. . .Anh nói lại lần nữa đi mà, có được không?" Kỳ Hình tựa lên trán tôi, làm nũng với tôi như khi còn bé.

"Kỳ Hình. . ."

"Ừ!" Kỳ Hình ngẩng đầu lên, vô cùng mong đợi nhìn tôi.

"Anh không muốn đi phỏng vấn, công việc như vậy thật là phiền phức."

"Được, không đi thì không đi! Anh nói mau!"

"Kỳ Hình. . ."

"Ừ!"

"Anh chưa từng nói sao?"

"Hửm?"

"Tô Oánh nói con mèo của chúng ta quá quậy phá, bảo chúng ta tìm chủ mới nhận nuôi nó."

"Anh. . ." Kỳ Hình đầy ai oán nhìn tôi, tựa như một giây sau tôi mà không nói, em ấy sẽ lập tức khóc lên. . .

"Mỗi ngày chỉ nói một lần. . ." Tôi xoa đầu Kỳ Hình, thở dài nói, "Có điều, hôm nay nhìn Kỳ Hình biểu hiện tốt như vậy, nói thêm một lần nữa cũng được! Kỳ Hình, anh thích em. . ."

"Anh. . ." Đây là lần đầu tiên tôi chịu trả lời em ấy, tôi biết, em ấy vẫn luôn đợi tôi trả lời, chờ đợi có một ngày tôi có thể hạ một dấu cam kết cho tương lai của cả hai. . .

Có H ( tác giả để cho vui vậy thôi chứ chả có gì gọi là H-ờ đâu mọi người

"Kỳ Hình. . ." Tôi kéo tay Kỳ Hình, kéo em ấy vào lòng mình, trở người, đặt lên môi em một nụ hôn, "Kỳ Hình, anh cũng thích em. . ." Nói xong, tôi lại chặn môi em, đem những chuyện rõ ràng đã từng xảy ra nuốt vào trong lòng.

Thật ra thì, tôi thích Kỳ Hình lúc động tình, mỗi lần nhìn thấy em bởi vì được tôi hôn mà căng thẳng đến quên cả hít thở, trong lòng luôn cảm thấy được sự thỏa mãn dị thường. Tôi si mê nhìn biểu tình rụt rè thẹn thùng của Kỳ Hình, nhẹ nhàng vuốt trái cổ của em, cảm nhận em ấy từ từ hô hấp bình thường trở lại. "Kỳ Hình. . ."

"Ừ. . ." Kỳ Hình vễnh môi, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười.

"Hôm nay không đi phỏng vấn. . ."

"Hả?" Kỳ Hình vô cùng kinh ngạc nhìn tôi.

"Anh nhớ em. . ." Tôi cúi đầu, cọ cọ chóp mũi em.

"Sao, anh. . .Anh. . ."

"Kỳ Hình. . ." Tôi đưa miệng đến bên tai Kỳ Hình, thở dài nói, "Đột nhiên cực kỳ muốn em, làm sao bây giờ?" Thân thể Kỳ Hình ngay lập tức trở nên cứng đờ, dường như đã bị lời nói của tôi kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhẹ.

"Hóa ra Kỳ Hình không muốn. . ." Tôi vỗ về hôn lên mặt em ấy, trở người bước đi, đứa nhỏ này, quả thật bị tôi dọa sợ —— thỉnh thoảng suy nghĩ một chút, thật ra thì tính cách của tôi đúng là xấu xa. . .

"Không phải, không phải mà. . ." Kỳ Hình lập tức hồi thần, cả người nằm lên người tôi, đôi tay run run kéo cái áo ba lỗ của tôi, "Thật xin lỗi, anh. . .Chỉ là em. . .Chỉ là. . .Chỉ là, anh đã nói rồi cũng không cho phép chơi xấu!"

"Anh nghĩ hay là mình đi phỏng vấn đi. . ." Tôi kéo vai áo bị tuột lên, tận lực không nhìn tới gương mặt đỏ bừng vì mắc cỡ của Kỳ Hình.

"Không muốn. . .Không muốn. . .Anh lại ức hϊếp em, em đều đã. . .Đã. . ." Kỳ Hình giống như bạch tuột quấn trên người tôi, không để cho tôi đứng dậy, "Cho dù hôm nay anh không. . .Không làm chuyện này em cũng không để anh. . .Tô Oánh nói anh lãnh đạm, em mới không tin đâu, mỗi lần anh cũng. . .Cũng. . .Hừ! Hôm nay nếu để anh đơn giản xuống giường như vậy, em đây theo tên anh!" Nói xong, Kỳ Hình vô cùng phóng khoáng ngồi lên người tôi, cởϊ qυầи áo của tôi.

Ý Tô Oánh muốn nói hẳn là tính tình tôi có vẻ lãnh đạm nhỉ. . .Tên nhóc Kỳ Hình này rất thích nghe thiếu chữ. "Kỳ Hình, đã có ai từng nói với em chưa, thật ra trông em rất buồn cười. . ." Tôi che miệng lại, cố gắng không đả kích dũng khí khó lắm mới tìm được của em. Trong giấc mơ đó, mặc dù tôi và Kỳ Hình chung sống với nhau vài tháng, nhưng vẫn không thể nào buông bỏ sự thật rằng đây là thân thể của Lương Thần, ngay cả môi của em tôi cũng chưa từng hôn, nhắc tới mới nhớ, giờ phút này, tôi thật có chút, khụ khụ, dục cầu bất mãn. . .Kỳ Hình ngốc ngếch, chỉ cần một thời gian nữa, tự nhiên sẽ rõ ràng.

"Anh. . ." Cơ thể Kỳ Hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thấy tôi vẫn còn đang che miệng cười, oán hận nhéo lên đùi mình một cái, sau đó nước mắt lưng tròng nhìn tôi, "Em lạnh. . ."

"Rốt cuộc thì em lạnh hay là đau vậy. . ." Tôi chồm người lên, một tay nâng đầu Kỳ Hình, một tay xoa xoa đùi phải bị nhéo đỏ, "Ngày mai không cho phép kêu đau, buổi chiều phải đến sân bay đón cha." Ai cũng muốn thận cận với người yêu của mình, mà tôi, mỗi lần đều cố gắng xem nhẹ đòi hỏi của Kỳ Hình, không chỉ vì nội tâm cảm thấy áy náy mà còn vì Kỳ Hình sợ đau, vô cùng sợ đau, dùng lời Tô Oánh nói thì người này quả thật đạt tới trình độ khiến người ta giận sôi người. Mỗi lần quan hệ sau này, Kỳ Hình dù gì cũng phải nằm trên giường hết mấy ngày, bảo em ấy lật người em ấy đều đau đến nhe răng trợn mắt. . .

"Được. . .Anh nói cái gì cũng được. . ." Hai tay Kỳ Hình vòng lên cổ tôi, em cong môi, nhìn thẳng tôi, sau đó từ từ nhắm hai mắt, rất thành kính nghênh đón nụ hôn của tôi.

"Kỳ Hình, hít thở. . ." Tôi nhẹ cắn lên cổ họng em, sau đó một đường đi xuống, hôn mỗi một tấc da thịt của em, lắng nghe tiếng hô hấp càng sâu của cả hai chúng tôi.

"Anh. . ." Kỳ Hình bất mãn uốn éo cơ thể, "Em khó chịu." Vừa nói, vừa kéo tay tôi, thăm dò xuống bắp đùi.

"Kỳ Hình. . ." Kỳ Hình sợ đau, nhưng trong chuyện này lại ngoài dự đoán của mọi người, em ấy là người chủ động, mỗi lần đều có thể đè ép toàn bộ lý trí của tôi, "Ngày mai, hay là chúng ta ở nhà chờ đi. . ."

"Ừ. . ."Kỳ Hình cắn môi, phát ra một tiếng kêu rên, hai chân quấn chặt ngang hông tôi, siết tôi thấy đau.

"Đau không?" Tôi nhẹ nhàng lau mô hồ trên trán em ấy, hôn đôi bị em cắn đến trắng bệch.

"Anh không ôm em em mới đau. . ." Kỳ Hình ngẩng đầu, hung ác đập đầu mình lên trán tôi, sau đó thành công đùa dai bật cười. . .

"Kỳ Hình. . ." Tôi đã không phân rõ mình đang tức giận, hay là đang thở dài. Tôi thích nhìn bộ dáng Kỳ Hình chịu đựng vì tôi, thích nhìn em ấy nhíu chặt chân mày vẫn nở nụ cười thỏa mãn như cũ. . .

"Kỳ Ảnh, em yêu anh. . .Kỳ Ảnh. . ." Chỉ có vào lúc này em ấy mới có thể không ngừng kêu tên tôi, cũng chỉ có trong chớp mắt này tôi mới có thể buông bỏ mọi thứ trong lòng, cùng em ấy trầm luân. . .

Từ lúc bắt đầu tôi đã biết, nguyên nhân thực sự khiến tôi nảy sinh ý niệm đó là bởi vì tôi oán hận mẹ, tôi không muốn chia sẽ tình cảm của Kỳ Hình cho bất kỳ người nào, cho dù là mẹ. . .

Hết