Tôi biết Kỳ Hình vẫn còn đang chờ tôi, nhưng tôi không thể trờ về khu chung cư đó. Tôi tìm thấy công viên cũ nơi chúng tôi thường chơi đùa cùng nhau, ngồi an tĩnh ở một góc, nhìn những đứa bé nô đùa trong công viên. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, tôi hy vọng có thể trở về những năm tháng hồn nhiên đó —— cha không rời bỏ mẹ, tôi và Kỳ Hình cũng không hiểu cái gì gọi là yêu. . .
Tôi ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn thời gian trôi qua, cuối cùng nắng chiều cũng dần tắt, đêm tối dày đặc thậm chí khiến cho tôi không cảm nhận được sự tồn tại của mình. Người đi bộ trong công viên đều đã về nhà, sân chơi vốn náo nhiệt trong nháy mắt chỉ còn lại trống rỗng, trừ nhánh cây thỉnh thoảng bị gió thổi qua phát ra tiếng vang. . .
Kỳ Hình không thích những nơi đông người, trên đời này, các cặp song sinh cũng không nhiều, khó tránh khỏi sẽ bị người đi đường chú ý, nhất là trẻ con không có người lớn đi cùng. Cha vì công việc mà thường xuyên về trễ, cuộc sống của mẹ đều đặt hết lên người tôi và Kỳ Hình, Kỳ Hình dù ghét công viên, vẫn sẽ khăng khăng kéo tôi đến đây ngẩn ngơ một lúc, vì trốn tránh sự cưng chìu thái quá của mẹ.
Tôi vẫn còn nhớ, người làm chuyện điên rồ vào khi đó đều là Kỳ Hình, nhưng cuối cùng bị mẹ trách phát lại chính là tôi, đây là chăm sóc đặc biệt của anh trai dành cho em trai. Sát vách nhà chúng tôi từng có một hộ gia đình họ Tiền sống ở đó, nhà bọn họ có một đứa con, nhỏ hơn chúng tôi hai tuổi, mỗi lần nhìn thấy tôi và Kỳ Hình ra ngoài đều đi theo sau chúng tôi. Lúc đầu, đứa bé kia cũng chỉ đi cách xa xa, Kỳ Hình mặc dù có hơi mất hứng nhưng cũng không nói gì. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà quan hệ giữa mẹ và người nhà họ Tiền dần trở nên thân thiết hơn. Đứa bé kia sau khi được mẹ khích lệ, dần quên mất sợ hãi và ngại ngùng, ngược lại chân chính dính lấy tôi và Kỳ Hình.
Vì trốn đứa bé kia mà Kỳ Hình dứt khoác cả ngày cũng không ra cửa, khóa tôi ở trong phòng cùng em ấy, chơi trong ngôi nhà mà em vẫn luôn chán ghét. . .Chỉ là sau đó, chiêu này cũng không thể dùng tiếp, mẹ đứa bé đó vẫn luôn đưa nó qua nhà tôi, mẹ tôi và mẹ nó trò chuyện mãi không xong, đương nhiên trách nhiệm trong trẻ liền giao cho tôi và Kỳ Hình. Mỗi lần bởi vì Kỳ Hình đùa dai, đứa bé kia luôn mang theo thương tích nhẹ về nhà, vì chuyện này mà mẹ đã không ít lần dạy dỗ tôi. Cũng chính vì vậy, oán giận của Kỳ Hình với đứa bé đó càng ngày càng sâu. . .
Cũng may, người nhà họ Tiền vào lúc Kỳ Hình không thể nhịn được nữa mà dọn đi trước. Khi đó, Kỳ Hình nói em ấy nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ, đứa bé kia cứ luôn đi theo chúng tôi, chúng tôi nhân lúc không ai chú ý cố ý để nó đi theo, sau khi tới một nơi vắng vẻ thì bỏ lại nó, để nó không tìm được đường về nhà, làm vậy sẽ không có người tới quấy rầy chúng tôi nữa. Tôi cười hỏi Kỳ Hình nếu chúng ta lạc đường thì sao? Vẻ mặt Kỳ Hình thành thật nhìn tôi, cười nói, vậy chúng ta không về nhà nữa, chỉ cần đi theo anh, ở đâu cũng tốt hết. . .Khi đó tôi âm thầm thề trong lòng, tuyệt đối sẽ không buông cánh tay đang nắm chặt tay tôi ra.
Ngày lại sáng, thân thể căng thẳng dường như không có tri giác. Lương An tìm được tôi, hắn nói Từ Dĩnh kiểm tra vị trí trên điện thoại của tôi, chuyện hôm nay cho dù tôi không muốn, hắn cũng sẽ trói tôi mang đi. Tôi lắc đầu, cũng không phải muốn cự tuyệt —— bởi vì mỗi lần thông qua ánh mắt của Từ Dĩnh, tôi luôn có thể thấy tình cảm cô ấy dành cho Lương Thần, là tình yêu đã lụi tàn chỉ còn dư lại oán hận.
Thay xong lễ phục, bị Lương An kéo đi khắp nơi biểu diễn, tôi liên tục cong môi mỉm cười, cố gắng hoàn thành cam kết của mình. Cuối cùng an toàn đi tới điểm cuối, chỉ cần tôi nói ra câu nguyện ý giả tạo kia, thay thế Lương Thần trao nhẫn, sứ mạng cuối cùng của tôi, cũng coi như hoàn thành.
"Lương Thần!" Cửa nhà thờ đột nhiên bị đẩy ra, có người đi vào, thế mà lại là người phụ nữ nói chuyện với Kỳ Hình vào hôm đó.
"Đậu Nhan cô im miệng cho tôi, nơi này không có việc của cô, có lời muốn nói cũng phải chờ bà đây nói xong cô mới được nói!"Từ Dĩnh tháo đồ trang sức trên đầu, ném xuống đất, thấy Lương An nhanh chóng đưa người phụ nữ kia ra ngoài, mặt rất nghiêm túc nhìn về phía tôi, "Lương Thần, cậu ghi nhớ cho bổn tiểu thư, người đá cậu hai lần là tôi, những chuyện hư hỏng kia tự các người xử lý, bớt làm trò ở trước mặt tôi, còn không mau cút ra ngoài cho tôi, cha của đứa bé vẫn đang đợi lên sân khấu đó!"
"Xin lỗi, và, cám ơn." Câu trước là thay Lương Thần nói, câu sau, là vì chính mình.
"Lương Thần!" Ra ngoài nhà thờ, người phụ nữ lập tức vọt tới, bắt lấy cổ áo của tôi, khóc thét, "Có phải là anh hay không? Người trong miệng Kỳ Hình có phải là anh hay không? Người đơn phương là tôi, không liên quan gì đến cậu ấy, cậu ấy đã đáng thương đến vậy, tại sao anh còn muốn hành hạ cậu ấy!"
"Đậu Nhan cô nói năng cho cẩn thận, tôi tin tưởng Lương Thần không phải người như vậy!" Lương An lại kéo người phụ nữ đang nổi giận mà đánh tôi ra.
"Kỳ Hình làm sao?"
Đậu Nhan oán hận nhìn tôi, khóc không thành tiếng.
"Có phải cậu ấy vẫn còn ở đó, không chịu rời đi?" Thật ra tôi đã sớm đoán được kết quả này.
"Từ tối hôm qua đến giờ Kỳ Hình vẫn luôn sốt cao, không ăn không uống, sống chết không chịu rời đi. Lần này, vừa lòng anh chưa?" Đậu Nhan thấy tôi có chút nóng nảy, trái lại bình tĩnh lại, "Hai giờ chiều đội thi công sẽ tiến hành đập nhà, nếu Kỳ Hình làm chuyện ngu xuẩn gì, đều do anh làm hại!"
"Xem ra người bạn kia của cậu gặp phải chút phiền phức." Lương An nhét Đậu Nhan vào tay Gia Cát đứng bên cạnh, cánh tay hắn hung hăng siết cổ tôi, "Lần này để anh giúp chú một chuyến đi."
"Cám ơn cô, Đậu Nhan." Cám ơn cô đã chăm sóc Kỳ Hình lâu như vậy, cám ơn cô đến cuối cùng cũng không bỏ rơi em ấy, "Còn nữa, tôi không phải Lương Thần mà cô muốn tìm."
Lời nói của tôi còn chưa dứt, Lương An đã kéo tôi đi tới xe hoa đậu trước cửa. Thay tôi đưa ra quyết định là Đậu Nhan, nếu như ngày hôm nay cô ấy không tới tìm tôi, có lẽ, cô ấy vẫn có thể bước vào trái tim của Kỳ Hình. . .