Chương 11: Đường về nhà

Lòng người, vĩnh viễn cũng không thể thấy thỏa mãn. Một thoáng ngẩn ngơ, dường như tôi đã tìm được đường về nhà. . .

Trước mắt tôi, vẫn là căn nhà trọ cũ nát cổ xưa kia, chính tại nơi này, tôi và Kỳ Hình đã được sinh ra. Chúng tôi cũng từng có một gia đình hoàn chỉnh —— chỉ là sau đó, cha rời đi, sang nước ngoài, mẹ vì buồn bực mà sinh bệnh, sau đó cũng rời khỏi nhân gian, năm năm trước tôi gặp tai nạn, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình em. Tôi vốn tưởng rằng, mình sẽ là người ở lại đến cuối cùng. Người còn sống là người thống khổ nhất, tôi không thể nào tưởng tượng nổi năm năm qua Kỳ Hình đã phải sống với tâm trạng như thế nào. Chỉ mong sau khi tôi đi, người có thể cứu em ấy ra khỏi cơn ác mộng sẽ lập tức xuất hiện, như vậy, em ấy sẽ không cần phải chịu đựng quá nhiều đau khổ.

Kể từ khi tôi tỉnh lại trong thân thể này, đã qua một thời gian rất dài. Nhưng dù có vậy, tôi vẫn chỉ mới tập quen dần với cuộc sống không có em. Sáng sớm, sau khi mở mắt tôi vẫn buộc miệng nói câu chào buổi sáng, nhưng nhìn thấy cũng chỉ có căn phòng trống trơn, bữa ăn sáng vẫn mua hai phần, một phần dành cho mấy chú cho hoang trong công viên, lúc ra cửa tôi vẫn dừng lại không bước đi, tựa như giây kế tiếp em ấy sẽ xuất hiện nắm lấy tay tôi, thời điểm về nhà tôi vẫn nhìn ghế salon đến ngây ngẩn, sau đó nói với chính mình, rằng mày lại trải qua một ngày không có em ấy. . .

"Tiểu tử, có phải cậu muốn tìm người không?" Lão đây ở nơi này đã nửa đời người rồi, nhà cửa xung quanh đây khống có căn nào mà lão không biết. " Vai bỗng nhiên bị vỗ một cái, tôi quay đầu, kinh ngạc nhìn ông lão trước mắt.

"Lần trước cháu nghe bạn nói khu chung cư này sắp bị dỡ bỏ, cho nên mới tới xem một chút." Ông lão này chính là bảo vệ khu chung cư, sau khi mẹ chết, ông ấy đã chăm sóc tôi và Kỳ Hình không ít, tôi rất cảm kích ông ấy.

"Haiz. . ." Ông lão nặng nề thở dài, "Nơi này vào tháng trước vẫn còn náo nhiệt lắm, bây giờ lại trở nên vắng lặng như vậy. Người trong đây đều gần như dọn đi hết, trừ lão đây vì công việc nên không thể không ở lại, cũng chỉ còn nhà của thằng bé Kỳ Hình kia là còn ở."

"Nơi này không phải sắp bị dỡ bỏ hay sao, vì sao vẫn còn người ở?" Trên đường đi, một vài ngôi nhà đã bắt đầu thi công, mặt bên của những căn nhà này đều có đề dòng chữ " tháo dỡ " đỏ tươi, định trước nó không thể nào chạy khỏi số phận của mình.

"Ở nhiều thêm một ngày có thể được nhiều thêm một phần hồi ức, đứa bé kia, là một đứa bé mệnh khổ." Khóe mắt ông lão có chút ươn ướt, "Nếu không vì kế hoạch của nhà nước, ai lại muốn từ bỏ ngôi nhà mình đã ở cả đời chứ. Haiz, tiểu tử? Cậu có phải nhà báo không vậy? Lão đây cũng không phải đang oán trách chính quyền, cậu trăm phần trăm đừng hiểu lầm. Chẳng qua là tôi, có hơi xúc động mà thôi. . ."

"Ông yên tâm đi, cháu không phải nhà báo." Nhìn ông lão bỗng nhiên đổi sắc mặt, tôi không khỏi cười nói.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Ông lão vỗ ngực một cái, "Đúng rồi, tiểu tử, cậu còn chưa nói cho tôi biết, cậu tới tìm ai."

"Thật ra là bạn của cháu nhờ cháu tới xem Kỳ Hình, mấy ngày nay cô ấy tương đối bận rộn, lo lắng Kỳ Hình ở đây sẽ gặp khó khăn." Tôi cố gắng duy trì nụ cười tự nhiên, cũng may, gương mặt này của Lương Thần, cười lên sẽ không khiến người ta cảm thấy dữ tợn.

"À, hóa ra là cậu là bạn của cô y ta kia hả, cô y tá đó là một cô gái tốt, ai cưới được cô ấy thì người đó có phúc." Ông lão thân thiết vỗ vai tôi một lần nữa. "Nói với lão sớm một chút không phải là được rồi sao, đi, đứa bé Kỳ Hinh kia giờ này hẳn là đang ở nhà, lão đây dẫn cậu đi tìm nó."

"Không được, ông ơi, hôm nay cháu tới đây để đánh giá nơi này." Tôi tránh cánh tay vươn tới muốn kéo mình của ông lão, vội vàng nói. "Hôm nay cô ấy gọi nói với cháu Kỳ Hình vì chuyện nhà ở nên tâm trạng không được tốt cho lắm, kêu cháu thỉnh thoảng tới xem giùm cô ấy một chút. Hôm qua cô ấy đã đến không thể lại đến nữa, bây giờ cháu lên đó tìm cậu ấy, chả khác nào cố ý làm cho cậu ấy ấm ức." Kỳ Hình, quả thật đã tìm được người có thể bầu bạn bên cạnh em ấy cả đời rồi. . .

"Điều này cũng đúng." Ông lão có chút lúng túng gãi đầu, "Cậu xem tôi đã già rồi, nghĩ chuyện cũng không được chu toàn như trước, vẫn là tiểu tử cậu thận trọng. Có điều, nhìn thấy có người đến tìm đứa nhỏ Kỳ Hình kia, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rất vui vẻ! Thời điểm anh nó vẫn còn, ngày nào cũng thấy đứa nhỏ đó vui sướиɠ, người ồn ào nhất khu chung cư này chính là nó. Từ sau khi anh nó đi, không còn thấy nó nói nhiều nữa, trừ cô y tá thỉnh thoáng tới thăm nó, liền không còn ai tới tìm nó. Một người rầu rĩ ở trong nhà, đứa trẻ có tốt hơn nữa cũng sẽ vì buồn phiền mà sinh bệnh."

"Chẳng phải còn có ông sao, có ông giúp đỡ, Kỳ Hình sẽ không cảm thấy cô độc."

"Thôi thôi, lão đây có gì tốt chứ." Ông lão thoải mái mỉm cười, "Người trẻ các cậu có đề tài để nói chuyện với nhau. Còn lão đây đã già rồi, đứa bé Kỳ Hình kia còn trẻ, tiểu tử cậu nếu có rãnh thì tới chơi với nó. Lão luôn cảm thấy, đứa nhỏ này thật giống như đang chờ người nào đó trở về, mỗi lần tôi gõ cửa nhà nó, nó đã đợi sẵn ở cửa. Haiz, người chết làm sao có thể sống lại được, thật là tạo nghiệt, một đứa trẻ khôn khéo như Kỳ Hình tại sao cứ phải như vậy chứ. . ." Vừa nói, giọng ông lão có chút nghẹn ngào, ông ấy nhìn tôi, sau đó chán nản đi vào khu chung cư.

Nếu là lão Ngô của năm năm về trước, tôi tuyệt đối không thể nào hù dọa ông ấy thành như vậy. Không biết đến tột cùng là vì ông ấy đã già thật rồi, hay vì chuyện của Kỳ Hình đã để lại cho ông quá nhiều cảm xúc, hôm nay, lại dễ dàng rơi lệ trước mặt một người ngoài như vậy. Nếu như, tôi chỉ nói là nếu như, Kỳ Hình em ấy, vẫn còn đang chờ tôi trở về. . .

Cô y tá là người con gái tốt, ai cưới được cô ấy thì người đó có phúc. . .

Trừ cô y tá ra, không có người khác. . .

Người chết làm sao có thể sống lại được nữa. . .

Lời ông nói không ngừng vang lên trong đầu tôi. Rõ ràng, giữa tôi và em chỉ cách một cánh cửa, việc tôi cần làm, chỉ đơn giản là tìm chìa khóa dự phòng đặt dưới thảm, rồi mở cửa nhà mà thôi. . .Nhưng tôi không tìm được bất cứ lý do gì để thuyết phục bản thân. Tôi tìm được đường về nhà, ở nhà có người tôi muốn gặp, nhưng tôi lại sợ về nhà.

Lời nguyền rủa lúc sắp chết của mẹ, cuối cùng cũng ứng nghiệm trên người hai chúng tôi. . .Tình cảm này khiến tôi quá ác lực, cho nên tôi buông tay em trước, tôi lựa chọn buông tay. Kỳ Hình đã từng nói, cho dù tôi đi đâu em ấy cũng sẽ đi theo, vĩnh viễn không rời xa nhau. Hiện tại, đối diện với sự thật Kỳ Hình vẫn còn sống, tôi không biết mình nên cảm thấy vui vẻ, hay khổ sở. Cho dù hiện tại em ấy vẫn còn chờ tôi, chỉ cần còn sống, một ngày nào đó tôi sẽ bị lãng quên, sẽ luôn có một người có thể thay thế vị trí của tôi trong lòng em ấy —— cô y tá trong miệng ông lão là người tốt nhất để chọn.

Tôi vốn dĩ là một người đã chết, mặc dù sống lại, nhưng không biết khi nào trời cao sẽ để tôi nhắm mắt lần nữa. Có một số việc, có lẽ từ khoảnh khắc tôi sinh ra đã được quyết định, tôi có thể mang đến hạnh phúc cho em ấy, nhưng cuối cùng lại không thể cho em hạnh phúc cả đời. . .Nhìn chìa khóa trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động giòn giã, tôi mới hiểu được, mình đã sớm mất đi tất cả sức lực để có thể nhặt nó lên. . .

Thật xin lỗi, Kỳ Hình, anh dường như đã quên nói, anh yêu em. . .