Ái Triêm nằm trên giường bệnh mê man đã hai ngày, một cử động nhỏ cũng làm cả cơ thể cô rã rời, trên trán không ngừng tiết ra mồ hôi lạnh.
Bác Sỹ nói với Trâm Chi là vì tâm trạng Ái Triêm không ổn định, lại lao lực quá mức, ăn uống không điều độ dẫn đến bị kiệt sức. Trâm Chi đã vì vậy mà mắng cô không tiếc lời. Cô hại cô ấy bị dọa sợ chết khϊếp. Ngay cả chị Nguyên Trâm cũng vì vậy mà cuống lên.
Hôm nay mới đỡ hơn một chút, nhưng lớp trưởng báo có bài tiểu luận phải nộp gấp nên Trâm Chi đã đi học, còn phải làm bài giúp cô. Chị Nguyên Trâm cũng đã trở về quân khu. Vì thế mà cô phải ở lại bệnh viện một mình.
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra khiến Ái Triêm nhất thời tỉnh táo. Cô vừa nâng tầm mắt thì một bóng hình cao lớn đập vào mắt, cô giương khóe môi nở nụ cười bất đắt dĩ. Không nghĩ là anh tìm được cô nhanh vậy.
Trần Minh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, có lẽ bộ dáng bây giờ của Ái Triêm quá mức chật vật nên khuôn mặt bình tĩnh của anh đanh lại, biểu cảm khó hiểu, còn chất chứa cảm giác chạm vào là bùng nổ ngay.
Trong lòng Trần Minh hiện tại thật phức tạp. Anh kìm nén lửa giận trong lòng, muốn suy nghĩ một chút, vì sao Ái Triêm lại không hề hào hứng khi thấy anh. Anh ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, duỗi tay, sờ lên gương mặt gầy gò tái xanh của cô:
-Vì sao không nghe lời?
Ái Triêm quay mặt đi chỗ khác, mỉa mai hỏi:
-Nghe lời sao? Vì sao phải nghe lời anh?
Câu nói này như muốn dẫm nát sự kiêu ngạo của Trần Minh. Anh nhíu nhíu mày, đại khái không thể hiểu nổi vì sao Ái Triêm bất thình lình trở nên phản nghịch như thế.
-Dù náo loạn đến cỡ nào, em vẫn không rời khỏi được tôi.
Môi Ái Triêm tái nhợt vẫn nhếch lên một nụ cười chua xót:
-Biết rõ chạy không thoát nổi anh, nhưng tôi vẫn muốn thử. Trần Minh, anh không biết là tại sao ư?
-Tại sao?
Ái Triêm cảm thấy Trần Minh quả thật tàn nhẫn, những người bên cạnh anh một bên làm ra những chuyện làm cô không còn đường lui, anh ở một bên lại hoàn toàn không biết cái gì cả hỏi cô tại sao phải đi.
-Trần Minh, thuyết phục bản thân tin tưởng... chuyện tôi không yêu anh, khó đến vậy sao?
Trần Minh nghe xong, giơ tay, nhẹ nhàng xoa môi của cô. Giọng nói của anh run rẩy mà thậm chí bản thân anh không nhận ra. Anh cực lực kiềm chế, khống chế những cảm xúc lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua đó.
-Ái Triêm, chuyện gạt người đó, nói ra ai sẽ tin?
Vừa nói anh ngón tay anh nặng nề nghiền áp cánh môi của cô. Ái Triêm hất tay anh ra, cố gắng ngồi dậy không muốn anh chạm vào người:
-Rốt cuộc là anh muốn thế nào mới chịu tin? Tôi dám thề từ đây về sau sẽ không còn yêu anh nữa, anh còn không chết tâm đi?
Trần Minh trầm mặc, không nói một lời. Lại nghe cô tiếp tục nói, lời nói cay nghiệt như muốn xé nát trái tim non nớt của anh:
-Trần Minh, loại người như anh, bá đạo không nói lý, ích kỷ tự mãn. Dựa vào cái gì anh chắc chắn tôi sẽ yêu anh cả đời?
Chút nhẫn nại cuối cùng của Trần Minh bị một câu này của Ái Triêm mà xóa hết đi tất cả. Anh đứng lên, chặn ngang cả người cô, một tay nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của Ái Triêm, ấn cô vào thành giường, cúi đầu ép sát mặt cô, sức lực của anh lớn đến kinh người. Dưới cơn thịnh nộ, mỗi một câu nói đều là phát tiết sự phẫn nộ:
-Trước kia ai đã nói, đời này của em tuyệt đối sẽ không rời khỏi tôi nửa bước? Là ai nói yêu tôi đến mạng cũng không cần? Bây giờ bộ dáng xù lông giương vuốt của em, lại là cho ai xem, hả?
Trước mắt Ái Triêm đen kịt, mỗi một cái hít thở đều cảm thấy đau, tựa hồ muốn nghẹt thở. Nhưng cô kiên trì không mở miệng thở dốc.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến, trước kia cô nói những lời âu yếm với Trần Minh, hôm nay sẽ bị anh dùng để trào phúng chế nhạo lại cô.
Cô thổ lộ tình yêu với anh đúng là thật sự, nhưng chuyện trái tim cô đã thay đổi vì quá đau đớn cũng là sự thật. Anh không biết cách trân trọng tình cảm của cô, anh chỉ muốn hiểu những điều anh muốn hiểu, nghe những lời anh muốn nghe.
Lúc trước cô hứa hẹn với anh ngay cả khi cô chết, cũng muốn tiếp tục ở bên anh, tiếp tục yêu anh. Bây giờ thì thế nào? Có phải lời nói đó đã trở thành lời nguyền muốn cô chết bên cạnh anh không?
Lỗ tai ùng ùng, cô cảm thấy có lẽ chết đi cũng là một giải pháp để tự mình giải thoát. Há miệng muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó cô mất đi ý thức, ngã xụi lơ trong ngực Trần Minh.
Đột nhiên Ái Triêm ngất xỉu, cuối cùng cũng kéo lại một tia lý trí cuối cùng của Trần Minh, anh ôm người vào trong ngực, lớn tiếng kêu gào:
-Ái Triêm, Ái Triêm... gọi bác sỹ. nhanh chóng gọi bác sỹ...
Cơn giận của Trần Minh trong phút chốc biến mất vô tung vô ảnh, anh duỗi tay vỗ vỗ lên má cô, miệng lẩm bẩm như là đang nói cho chính mình nghe:
-Em phải tỉnh lại, có nghe không? Cho dù chết, cũng không thể tách khỏi tôi. Tôi chưa cho em chết, em không được chết.