-Phan Lương Ái Triêm.
Ái Triêm mang vẻ mặt ảm đạm nhìn lên. Vị cảnh sát bên ngoài vừa gọi tên cô:
-Ra ngoài đi. Người giám hộ đến rồi.
Ái Triêm nghe mấy chữ như thế, thiếu chút nữa còn tưởng nghe nhầm. Cô lấy đâu ra người giám hộ?
Bên ngoài phòng nghỉ là văn phòng cảnh sát, Trần Minh đưa lưng về phía Ái Triêm, mặc nguyên một bộ vest màu đen, đứng ở trước cửa.
Ái Triêm vừa mới bước ra khỏi phòng nghỉ, anh xoay người lại vừa vặn đối diện tầm mắt của cô. Trong khoảnh khắc đó, Ái Triêm có loại cảm giác tránh trời không khỏi nắng. Ở đâu không gặp, lại gặp nhau ở đây. Mà cảm giác cũng là không biết nói chuyện gì với anh. Từ khi cô quyết định chia tay đến bây giờ, hai người chưa từng gặp mặt, cho nên không có nói chuyện rõ ràng về vấn đề này.
Trần Minh sải bước đi đến, xa nhau lâu như thế, giờ lại gặp nhau trong tình huống khó xử. Tuy nhiên anh vẫn trước sau như một muốn chạm vào cô, lại bị Ái Triêm bất động thanh sắc mà tránh qua một bên rồi đi lướt qua anh ra bên ngoài.
Trần Minh bị hẫng hụt, cánh tay dừng giữa không trung nhẹ nhàng thả xuống, sau đó đi phía sau Ái Triêm, ánh mắt sáng quắc như muốn thiêu đốt nhìn cô, hơi có chút suy tư.
Lúc cô đi chỉ mặc có cái áo mỏng, khoác thêm áo cao bồi. Gần hai giờ sáng, lạnh đến nỗi da gà da vịt đều nổi hết lên. Đi chưa được mấy bước thì có một áo khoác dày được khoác lên vai cô, cô ôm cánh tay ngẩng đầu, lại bị Trần Minh kéo lấy bờ vai cô ôm vào trong ngực.
Một nửa bị ôm một nửa bị mang vào trong xe, từ đầu đến cuối Ái Triêm chưa từng mở miệng nói tiếng nào.
-Lái xe.
Chỉ hai từ, Vĩnh An yên lặng mở máy đạp ga. Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, hai người phía sau không ai nói với ai câu nào.
Xe chạy được một lúc, Trần Minh chậm chạp phát hiện Ái Triêm có chỗ không đúng. Không phải gần một năm nay hai nguời chưa gặp mặt sao? Cô hình như không vồ vập ôm chặt lấy anh như trước. Vào trong xe cũng lạnh nhạt chủ động ngồi cách anh một khuỷu tay.
Anh nhíu mày nhìn cô một lúc rồi mới mở miệng:
-Chơi vui không?
Ái Triêm cũng không ngờ được là Trần Minh sẽ hỏi như vậy. Cô cười nhẹ một tiếng. Anh không hề quan tâm nguyên nhân vì sao cô bị đưa vào đồn cảnh sát, cũng không hỏi vì sao cô lại đi đến quán bar.
-Không vui.
Hiển nhiên điều Trần Minh muốn cũng không phải là loại đáp án này, anh cũng không quan tâm đến câu trả lời đó. Cô biết như vậy nên chỉ là trả lời tùy tiện thôi.
-Lần sau không được đi nữa. Tôi không thích.
Trước kia, Trần Minh thích hay không thích, điều đó trở thành nguyên tắc để Ái Triêm làm mọi việc. Cô luôn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của anh.
Chẳng qua hiện tại đã khác trước. Cô không muốn bị bó buộc trên người anh. Khi Ái Triêm nghe thấy câu nói đó của Trần Minh, sâu trong thâm tâm cô có loại cảm giác muốn phản nghịch.
-Nhưng tôi thích.
Trần Minh nhíu nhẹ chân mày, tựa như đối với việc Ái Triêm bất ngờ chống đối như thế cảm thấy không vui:
-Những chỗ đó không thích hợp với em. Không có lần sau.
Nói xong anh nhắm mắt lại, đại khái là muốn kết thúc đề tài này. Tức khắc Ái Triêm cảm thấy không còn thú vị, cô cũng không muốn lãng phí thời gian tranh luận với anh. Giữa anh và cô hiện tại đã có một vách ngăn vô hình, nhưng gần như anh không quan tâm, hoặc là anh không muốn quan tâm.
Ái Triêm thì trơ mắt nhìn những ký ức của họ mờ dần từng chút từng chút một trong lòng cô. Cũng không muốn cứu vãn nữa.
-Cho tôi về 41 Trần Khánh Dư đi.
Cô vốn định trở về căn hộ của mình, đáng tiếc Trần Minh nhắm mắt không lên tiếng, tài xế lại căn bản không nghe lời cô, ý kiến của cô bị lơ làm cô có chút bất đắc dĩ. Nhưng cô vẫn sẽ giữ nguyên ý định rời đi của mình. Nếu ở lại đây cô nghĩ chắc chắn mình sẽ tiếp tục bị người khác khinh thường như cũ.
Biệt thự nhà họ Trần đèn đuốc sáng choang. Cửa xe mở ra, cô nhẹ nhàng bỏ áo khoác của anh lại trên xe, trước sau như một không nhìn bất cứ ai mà đi vào.
Nguyệt Anh thấy cô trở về, sắc mặt khó nén vẻ kinh ngạc. Đương nhiên còn có Ngọc Minh đứng một bên bà ta nữa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Minh không thể nhẫn nhịn, nhỏ giọng hỏi một câu:
-Anh Trần Minh, sao chị Ái Triêm lại trở về thế? Không phải nói chuyển đi rồi sao?
Trần Minh nghe vậy ngẩng đầu, lạnh như băng hỏi lại:
-Đây là nhà cô ấy. Sao phải chuyển?
Anh liếc mắt nhìn Ngọc Minh không chút lưu tình nào hỏi:
-Đã trễ như vậy sao cô còn ở đây?
Ngọc Minh nghe thế mặt đỏ lên:
-Em... em...
Đương nhiên cô ta khó mà mở lời nói rằng cô ta đã ở đây hơn một tháng rồi. Ngày hôm nay vì đi chơi cùng anh trai mà bỏ lỡ không đón được Trần Minh về nhà.
Nguyệt Anh bên cạnh nói đỡ:
-Là mẹ bảo Ngọc Minh dọn đến đây ở đó, thân thể của con bé không tốt mà bên nhà kia lại ít có người ở nhà thường xuyên chăm sóc con bé.
Trần Minh cũng không để ý đến nguyên nhân là gì, rất trực tiếp chấm dứt đoạn sống nhờ này:
-Ngài mai bảo anh cô đến đón đi.
Nói xong đầu cũng không quay lại mà đi thẳng lên lầu, bỏ lại Ngọc Minh hai mắt bắt đầu đỏ hoe:
-Anh Trần Minh có phải muốn đuổi con đi không?
Nguyệt Anh vỗ nhè nhẹ lên tay cô ta:
-Sẽ không đâu, có bác ở đây. Con đừng lo.
Phòng ngủ trên lầu hai, Trần Minh vừa đẩy cửa tiến vào thì điệện thoại trong túi cũng reo lên. Anh chỉ nhìn lướt qua cô đang ngồi trên giường rồi xoay người ra ban công nghe điện thoại.
Ái Triêm bất đắc dĩ nuốt lại lời đang muốn nói. Cô định chờ anh nói chuyện điện thoại xong sẽ nói rõ ràng chuyện chia tay một lần.
Khi cô ở trong phòng chờ đợi, Trần Minh đẩy cửa tiến vào, điện thoại vẫn đang kẹp ở bả vai, vơi tay lấy áo vest treo trên giá mặc vào.
Đây là muốn đi ra ngoài sao? Cô liền đứng dậy:
-Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Chuyện của cô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng cô muốn thẳng thắn nói chuyện rõ ràng với anh. Nhưng hiển nhiên, bây giờ Trần Minh không có thời gian cho chuyện này.
Anh đặt điện thoại xuống, thắt lại caravat, rồi thuận tay ôm cô vào lòng, ở bên tai cô khẽ hôn một cái:
-Tôi đi ra ngoài một chuyến, chờ tôi về.
Ái Triêm mặt không cảm xúc nhìn bóng lưng anh, không nói gì. Bao năm nay, đây là trạng thái ở chung của hai người bọn họ. Anh rất bận, anh không thể tách khỏi công việc của anh, anh không có thời gian dành cho cô.
Dưới lầu truyền đến âm thanh động cơ, vài giây sau chiếc xe chuyển bánh, nhanh chóng lao ra ngoài. Ái Triêm rất bình tĩnh, không hề tức giận chút nào. Nhưng trái tim cô không hề bình lặng. Nụ hôn đó của anh, làm cho nơi ngực cô nhói đau. Nhưng không có ý nghĩa. Địa vị của cô trong cảm nhận của Trần Minh đã rõ ràng từ lâu. Chỉ là do cô không chịu chấp nhận mà thôi.