Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Chương 1: Tình đồ Trong mộng

Chương Tiếp »
Thước gõ "cạch" một tiếng.

Người kể chuyện: ".... Vị đạo quân họ Thẩm nọ là tông chủ một tông, lạnh lùng khoan thai, nhất kiếm vạn quân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng mười năm nhất định sẽ đắc đạo phi thăng. Nhưng đại đạo cơ duyên xuất hiện, cao tăng chùa miếu bốn phương quan sát thiên cơ, tiên đoán nhân quả của Thẩm đạo quân vẫn còn thiếu một phần, không thể nào phi thăng."

Trong lầu các của người kể chuyện, Cung Ngô Đồng dựa trên giường mỹ nhân mềm mại, cà lơ phất phơ gác chân lên mặt bàn, thích thú lắng nghe.

Trên bàn đặt một núi nhỏ điểm tâm mứt hoa quả, trong góc còn có một cái đĩa lưu ly phát ra ánh sáng nhàn nhạt, phía trên vẽ một trận pháp nhỏ rườm rà bằng hỗn hợp chu sa và bụi vàng.

Người kể chuyện: "..... Trên đường đi tìm phần nhân quả còn thiếu, Thẩm đạo quân ghé ngang ma đạo "Quá Vân Giang", ra tay cứu một đứa nhỏ suýt bị ma tu cắn nuốt."

Cung Ngô Đồng không biết bản thân đã từng nghe bao nhiêu thoại bản có cốt truyện tương tự, vừa nghe đã biết hết kịch bản, nhưng y vẫn không biết mệt như cũ, vui vẻ lấy một nắm ngọc thạch ném lạch cạch lên đĩa lưu ly trước mặt.

Ngọc thạch rơi xuống đĩa, lập tức biến mất.

Ngay sau đó, trên đĩa lưu ly của người kể chuyện cách đó không xa xuất hiện một đống ngọc thạch.

Trong tam giới, tu sĩ có thể tạo ra tiểu thế giới bằng thần thức, tặng ngọc bài thần thức cho người khác, chỉ cần đưa thần thức vào trong ngọc bài, chẳng sợ xa cách vạn dặm cũng có thể gặp nhau ở tiểu thế giới.

Nơi Cung Ngô Đồng đang ở là tiểu thế giới "Sương Hạ Khách".

Y nhàn rỗi tới mức không có gì làm nên dùng thần thức nghe kể chuyện, khỏi mất công đi lại, còn có thể khen thưởng linh thạch bằng truyền tống trận.

Người kể chuyện được thưởng, càng kể hăng say.

"Đứa nhỏ ấy thân thể bán ma, Thẩm đạo quân mơ hồ nhận ra hắn chính là phần nhân quả còn thiếu, bèn mang người này về tông môn, thu làm đồ đệ."

"Nhưng đứa nhỏ đó không kiềm chế được sự hung ác nham hiểm của bản thân, dần dà sinh ra tâm tư đại nghịch bất đạo với Thẩm đạo quân!"

Khách nghe kể chuyện sôi nổi cảm thán.

"Đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ!"

"Xã hội suy đồi, kể nhanh lên đi!"

Cung Ngô Đồng mong đoạn đồ đệ "đại nghịch bất đạo" với sư tôn nhất, lập tức vung tiền như rác, đổ một nửa ngọc thạch trong vòng trữ vật vào đĩa lưu ly.

Âm thanh leng keng réo rắt, lại khiến cho người kể chuyện vui tới mức không khép miệng lại được.

Cung Ngô Đông càng thêm mong chờ nội dung đại nghịch bất đạo, nhưng người kể chuyện còn chưa kể đến, y liền cảm thấy bên ngoài có người đang gọi mình.

"Tiểu Thánh tôn?"

"...... Tiểu Thánh tôn?"

Phong cách của "Sương Hạ Khách" rất hợp khẩu vị Cung Ngô Đồng, nay còn đúng lúc kể đến đoạn y mong chờ nhất, vốn không muốn phản ứng, nhưng người nọ cứ gọi hết tiếng này tới tiếng khác, phiền muốn chết.

Cung Ngô Đồng đành phải cau mày thu thần thức về.

Một sợi thần thức chui ra từ trong ngọc bài khắc "Sương Hạ Khách", Cung Ngô Đồng ngáp ngắn ngáp dài mở to mắt, lười biếng nói: "Đừng gọi -- nơi này là Ma tộc, ngươi gọi lớn như thế là ước gì ta bại lộ thân phận, bị ma tu qua đường bắt đi làm móng heo gặm sao?"

Cảnh đêm ở đây như ban ngày.

Trong Hoang Châu điện toạ lạc ở chủ vực Ma tộc, vô số ma tu tụ thành tốp năm tốp ba ăn uống linh đình, mùi hoa thực cốt xen lẫn với hương rượu mê người, mị ma chỉ khoác một lớp voan mỏng chân trần nhảy múa chính giữa ngọc đài.

Cung Ngô Đồng là một đạo tu không hơn không kém, ẩn giấu tung tích lẻn vào Ma tộc, ngay cả mặt thật cũng không dám quang minh chính đại mà dùng, lớp voan châu ngọc che hơn non nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tím ngụy trang thành ma tu.

- - nếu phô trương quá sẽ bị người khác phát hiện thân phận, chỉ sợ phải rước lấy phiền toái.

"Ta sợ ngài ngủ quên." Người đánh thức Cung Ngô Đồng là một thiếu niên vận thanh y, thần sắc hờ hững, "Đã đến giờ."

"Nhiều chuyện." Cung Ngô Đồng bất mãn thì thầm.

Y khẽ nâng cổ tay, nhẹ nhàng vuốt ve đoá quỳnh còn chưa nở rộ trên tóc, chuỗi Phật châu xanh ngọc trên tay rũ xuống, đung đưa theo động tác của y phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Rượu."

Thanh y thiếu niên gọi Minh Đăng, cung kính rót rượu cho Cung Ngô Đồng.

Cung Ngô Đồng mất hết hứng thú nhìn mị ma nhan sắc tuyệt diễm đang nhảy múa trên đài, ánh mắt quét qua đám ma tu trong điện một lần.

Người y muốn tìm, vẫn như cũ không thấy bóng dáng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Rượt rót đầy chén, y tiện tay nâng lên một hơi cạn sạch.

Mùi thuốc đậm đặc cùng hương rượu yếu ớt xộc lên cổ họng, y nuốt hết theo thói quen, một giọt rượu trượt xuống theo khoé môi của y, xẹt qua cần cổ quấn đầy tơ hồng lung tung rối loạn.

Cung Ngô Đồng luôn mang bộ dạng ốm yếu lười biếng, ngón tay khớp xương rõ ràng tùy ý vuốt ve chuỗi Phật châu trên cổ tay, thuận miệng nói: "Chẳng phải hôm nay Lưu Bình Vực sẽ mang một lô đỉnh* thượng đẳng tới ư? Sao tới giờ còn chưa thấy mặt?"

*Lô đỉnh: tu sĩ có thể chất tốt bị bắt đi giao hoan để tăng tu vi, bổ dương thải âm.

Sau khi uống rượu, vẻ mệt mỏi bệnh tật trong đáy mắt y thuyên giảm không ít.

Minh Đăng yên tâm dẹp rượu, đáp: "Có lẽ là lát nữa sẽ tới."

Cung Ngô Đồng lười biếng hừ một tiếng.

Cung Ngô Đồng thân phận đặc thù, là con trai duy nhất của Thánh tôn Cung Xác trên đỉnh tam giới, dù tu vi của y chỉ mới Hoá Thần kỳ cũng được tất cả mọi người tôn xưng một tiếng "Tiểu Thánh tôn".

"Tiểu Thánh tôn rất ít tới Ma tộc Quá Vân Giang." Minh Đăng dọn dẹp xong, "Rốt cuộc mấy ngày trước bế quan ngài thấy gì trong thiên cơ, có liên quan tới Quá Vân Giang?"

Ngón tay vuốt ve chuỗi Phật châu của Cung Ngô Đồng dừng lại: "À, đúng vậy, ta quan sát thiên cơ thấy có ba tên ranh con mỗi đứa cắn ta một cái, cho nên cố tình đến Quá Vân Giang báo thù."

Minh Đăng: "......"

Nếu ngài không đến Quá Vân Giang tìm chúng, thì chúng làm sao mà cắn ngài?

Minh Đăng không dám hỏi đến chuyện của y, nhưng nơi này chung quy là địa bàn của ma tu, vẫn là khuyên một câu: "Hai lô đỉnh ngài mang đi mấy ngày trước đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Tiểu thánh tôn vẫn nên hành sự cẩn thận."

Cung Ngô Đồng qua loa đáp: "Ừm ừm."

Nửa tháng trước, Cung Ngô Đồng bế quan đột phá, khám phá thiên cơ, biết được bản thân mười năm sau sẽ tẩu hoả nhập ma, chết vì khô cạn linh lực.

Thứ duy nhất có thể cứu y trong toàn bộ tam giới là "Giải dược", là ma tức của ma tu Tôn chủ tam vực.

Cung Ngô Đồng vừa sợ đau vừa sợ chết, sau khi xuất quan ngựa không dừng vó đi đến Ma tộc.

Hai vị Tôn chủ tương lai lúc này vẫn còn là những thiếu niên non nớt bé nhỏ, bị đại ma Ma tộc tra tấn sắp chết, Cung Ngô Đồng tốn chút sức lực, thành công cứu được "Tôn chủ tương lai", thu xếp ổn thoả.

Bây giờ chỉ còn một người.....

Minh Đăng tính tình nhẫn nại: "Lô đỉnh hôm nay là con trai của Thủ tôn chính đạo Minh Tu Nghệ. Thân phận đặc thù, ngay cả Ma Tôn cũng thấy rất hứng thú, sợ là Tiểu Thánh tôn không thể dễ dàng mang hắn đi."

Cung Ngô Đồng lớn lên trong yêu thương nuông chiều, tính tình xảo trá ngoan cố phô trương, nghe vậy vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Từ nhỏ tới lớn, thứ ta muốn chỉ cần ngoắc ngoắc tay, tự nhiên sẽ có người dâng đến cho ta."

Minh Đăng nghẹn họng, đành phải thuận theo đứng sang bên cạnh, ngậm miệng không đáp.

Cung Ngô Đồng vừa thưởng thức điệu múa của mị ma, vừa không để ý dùng khớp ngón tay gõ lên ngọc án ba cái.

Minh, Tu, Nghệ.

Minh Tu Nghệ vốn là con trai của Thủ tôn chính đạo, thủy mộc song linh căn, thiên phú dị bẩm nổi tiếng tam giới, mười sáu tuổi kết đan, là thiên chi kiêu tử xứng đáng được người người khen ngợi.

Một tháng trước, Thủ tôn chính đạo Minh Tịch phi thăng thất bại, hồn phi phách tán dưới bầu trời lôi kiếp.

Cũng không biết thiên chi kiêu tử Minh Tu Nghệ gặp phải cái gì, trong một tháng ngắn ngủn biến thành lô đỉnh được ma tu tam vực ao ước, như một món hàng được giao dịch bằng linh thạch.

Với linh căn của Minh Tu Nghệ, mang đi song tu hấp thu một chút linh lực cũng bị xem là phung phí của trời, càng nhiều ma tu tính toán thôn phệ linh căn linh cốt thượng đẳng của Minh Tu Nghệ, tu vi một bước lên trời.

Nói ngắn gọn, Minh Tu Nghệ đã trở thành một món ngon đắt hàng được người người săn đón ở Ma tộc.

Cung Ngô Đồng đợi một lát lại chán muốn chết, vuốt ve ngọc bài "Sương Hạ Khách", tính toán không biết có nên đi nghe thoại bản "thầy trò tình thâm" để gϊếŧ thời gian hay không.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến mùi rượu nồng nặc, còn có ma tức hoa thực cốt phảng phất như che trời lấp đất.

Cung Ngô Đồng không chút để ý ngẩng đầu, chỉ thấy một đại ma say khướt đang nhìn y chằm chằm, thân hình cao lớn đứng cách ngọc án, vươn bàn tay dính đầy men rượu muốn gỡ khăn che mặt của Cung Ngô Đồng xuống.

Con ngươi của Minh Đăng loé lên như kiếm quang lạnh lẽo sắc bén, lạnh lùng nhìn đại ma, tay đã đặt sẵn trên chuôi kiếm bên hông.

Cung Ngô Đồng tránh cũng không tránh, nghiêng đầu dùng ngón tay quấn quanh linh vũ khổng tước trên hoa tai, như đang xem kịch vui, cười đến cong mắt, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

"Tôn giả, có việc gì sao?"

"Ta nhớ ngươi." Đại ma kiêng kỵ liếc nhìn Minh Đăng một cái, nghe lời rút tay về, nhìn thẳng vào Cung Ngô Đồng, "Mấy ngày trước ngươi mang hai lô đỉnh đặc biệt của ta đi."

Ngón tay thon dài của Cung Ngô Đồng cuộn một vòng rồi lại một vòng trên hoa tai linh vũ: "Ừ? Đấy không phải là chuyện ngươi tình ta nguyện ư, ngọc thạch của ta cũng đều đã thanh toán cả rồi, chẳng lẽ bây giờ tôn giả muốn đổi ý?"

Đại ma lạnh lùng nhìn y, đáy mắt đã không còn men say.

"Làm vậy xấu lắm." Cung Ngô Đồng như không thấy được ánh mắt đang dần hiện lên sát ý của hắn, nhẹ nhàng ngả người ra phía trước, cười nhẹ nói, "Hai lô đỉnh đó tư vị không tồi, nếu tôn giả muốn lấy lại, chỉ có thể đi đến bãi tha ma Quá Vân Giang xem còn cái xương nào không mà mang về gặm."

Đại ma: "......"

Bị sỉ nhục tới mức này, nếu là bình thường đại ma đã sớm rút đao ra chém.

Nhưng chẳng biết tại sao, cặp mắt tím đa tình kiều diễm phảng phất như phủ một tầng hơi nước của Cung Ngô Đồng chỉ cần nhìn một cái, hô hấp của hắn đã cứng lại, đôi đồng tử vẩn đυ.c màu đỏ đậm căng thành sợi dây nhỏ.

Rõ ràng Cung Ngô Đồng không hề làm ra bất kỳ cử chỉ phóng đãng nào -- y thậm chí ngay cả mặt cũng không lộ, chỉ vỏn vẹn là một ánh mắt một tiếng cười khẽ, còn khiến người khác thần hồn điên đảo hơn cả mị ma đang nhảy múa trên đài.

"Ngươi nhanh mồm dẻo miệng lắm." Đại ma vẫn chưa tức giận, thẳng tắp nhìn chằm chằm y, thấp giọng lạnh lùng nói, "Ma tu thuộc Ma tộc Quá Vân Giang đều phải đăng ký danh sách, hôm đó sau khi ngươi rời đi ta đã phái người điều tra, Quá Vân Giang căn bản chưa từng có nhân vật này."

Ngón tay đang quấn quanh hoa tai linh vũ của Cung Ngô Đồng thoáng chốc dừng lại.

"Ngươi không phải Ma tộc, mà là đạo tu." Đại ma thấy dáng vẻ này của y, càng thêm chắc chắn, hừ lạnh nói, "Minh Tu Nghệ là con trai của Thủ tôn tiền nhiệm, ngươi lựa lúc này ngụy trang thành mị ma trà trộn vào Quá Vân Giang, chẳng lẽ là tới cứu hắn?"

Cung Ngô Đồng: "......"

Cung Ngô Đồng rất là kính nể, không ngờ trong đám ma tu vẫn còn người có thể động não.

Cung Ngô Đồng trong lúc nhàn rỗi nhàm chán đã nghe quá nhiều thoại bản chửi bới Ma tộc thâm sơn cùng cốc đều là đám điêu dân ngu dốt, thật sự tin là thật, cho nên chỉ tùy tiện che giấu hơi thở rồi lăn lộn vào đây.

Không ngờ lại trực tiếp bị vạch trần.

"Nếu ngươi đã biết ta là đạo tu, thì sao lại không đi tìm Ma tôn đại nhân cáo trạng đi?" Cung Ngô Đồng bị vạch trần cũng không sợ hãi, nói chuyện ẩn thương giấu côn, không có lấy một câu tiếng người, "Ma tôn oán hận đạo tu không phải là chuyện ngày một ngày mai, nếu ngươi khai báo thân phận của ta, không chừng Ma tôn sẽ thưởng cho ngươi vài cái lô đỉnh gặm chơi đó."

Đại ma nhìn chằm chằm Cung Ngô Đồng, không hề che giấu du͙© vọиɠ trong đôi mắt đỏ thẫm.

Hắn muốn mình, viết hết trên mặt rồi.

Cung Ngô Đồng chăm chú đối diện với ánh mắt của hắn, hơi nghiêng đầu, khăn che mặt đung đưa khiến châu ngọc khẽ chạm vào nhau, phút chốc phát ra tiếng kêu thanh thúy như rung chuông: "Ngươi muốn dùng việc này để ép ta song tu?"

Đại ma thế mà lại gật đầu: "Đúng vậy."

Thần sắc Minh Đăng lãnh lệ, tay nắm chuôi kiếm hung hăng dùng lực, suýt chút nữa rút kiếm chém chết tên ma tu si tâm vọng tưởng này.

"Làm càn --"

Cung Ngô Đồng thất vọng nhìn đại ma.

Vừa rồi y còn khen ngợi đại ma này có đầu óc, sao bây giờ lại bắt đầu ngu xuẩn, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện giao hợp rồi.

"Không được đâu, ta không thích người vừa xấu vừa ngu, sẽ gặp ác mộng đó."

Cung Ngô Đồng thong thả ung dung lấy một tấm thủy kính từ trong tay áo ra, đánh giá khăn che mặt của mình, thở dài nói: "Tuy tam giới cũng có người yêu thích thoại bản nam nhân hèn hạ lôi thôi làm nhục đại mỹ nhân thanh lãnh nghèo túng cổ quái, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là bịa đặt mà thôi. Nếu tôn giả thật sự muốn ăn thịt thiên nga, có thể đi mua loại thoại bản ấy để thoả mãn tâm tư riêng của mình -- à đúng rồi, ngài biết chữ không?"

Đại ma: "......"

Minh Đăng: "......"

Tam giới đồn đại Tiểu Thánh tôn một thân Phật cốt thiền tịch, cơ thể được đúc nên từ băng tuyết lại vô tình có cái miệng không biết nói tiếng người, vô cùng đáng ghét.

Hiện tại vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.

Đại ma "hèn hạ lôi thôi" giận tím mặt, đang muốn gầm lên, bên ngoài đại điện đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo.

Tiếp đến là linh tức đậm đặc phảng phất như bị cuồng phong bao bọc, thẳng tắp xâm nhập vào trong đại điện.

Đại điện nháy mắt yên tĩnh, ngay cả Cung Ngô Đồng mê chơi cũng hiếm khi để lộ thần sắc lạnh lùng trên mặt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Đối với ma tu mà nói, linh căn tuyệt đỉnh của đạo tu tựa như một món ngon được bày biện đẹp mắt, tản ra hương thơm kỳ lạ khiến ma tu Hoang Châu Điện thần hồn điên đảo, hận không thể nhào lên phía trước nuốt cái người mang ngọn nguồn linh tức ấy vào bụng.

Cung Ngô Đồng ngửi mùi hương lạnh lẽo xung quanh, mày hơi cau lại, y thu gương nhỏ, đổi một tư thế thoải mái hơn.

- - cuối cùng Minh Tu Nghệ cũng tới.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó một hắc y thiếu niên liền bị người người xô đẩy đến trước Hoang Châu điện, cơ thể hắn như bị hạ dược, toàn thân toả ra mùi linh tức ngào ngạt, như cố tình khơi gợi cảm giác thèm ăn của ma tu.

Cung Ngô Đồng nâng cằm đánh giá "Giải dược" tương lai của y.

Thiếu niên Minh Tu Nghệ thân hình cao dong dỏng, bị Ma tộc tra tấn nửa tháng chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt không chút biểu cảm, mang theo sự tuyệt vọng đờ đẫn, linh lực trên người cũng không hề vận chuyển, chắc là bị phong bế linh mạch.

Đôi mắt ấy tan rã lại trống rỗng, tựa như tro tàn sau lửa cháy, mơ hồ mang theo sự lạnh lẽo và không cam lòng.

Trong đầu Cung Ngô Đồng đột nhiên nghĩ tới thoại bản "sư đồ" nghe suốt mấy năm nay.

Nếu đồ đệ tính tình hung ác nham hiểm không thể áp chế, chắc chắc mười phần mười sau này sẽ làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo khi sư diệt tổ.

Cung Ngô Đồng nhìn đôi mắt vô thần tâm như tro tàn của Minh Tu Nghệ, trong lòng chấn động.

Tốt, hung ác nham hiểm lắm!
Chương Tiếp »