Chương 22

Cho nên, kỳ thi đại học sắp tới đối với họ mà nói đó chỉ là cơ hội để chứng minh bản thân. Trên thực tế đã không còn tính quyết định.

Bây giờ bọn họ đang vô cùng vui vẻ vì bữa tiệc liên hoan sau 1 tiếng nữa

Chỉ có một người bình tĩnh đến mức lạc lõng.

Chờ lúc giáo viên chủ nhiệm nói xong lời tạm biệt cuối cùng, Giang Tẫn đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Hắn vội vàng muốn đi xếp hàng ở tiệm bánh kem, trễ thêm tí nữa e là không mua được.

Giang Tẫn vừa đứng dậy, một bạn cùng lớp ngượng ngùng tiến đến bên cạnh, mở miệng gọi hắn: “Giang…”, nhưng chưa kịp gọi xong.

Bởi vì Giang Tẫn đã trực tiếp lướt qua cô ấy, không quay đầu lại mà đi ra.

Các bạn học cùng quanh thấy cảnh này đều bày ra biểu cảm “đúng như dự đoán”, an ủi bạn học nữ: “May mà cậu chưa kịp gọi tên, nếu không có lẽ Giang Tẫn sẽ hỏi lại “cậu là ai vậy?”.”

Lời này chẳng thể ăn ủi được cô ấy: “Dù gì cũng học cùng lớp với nhau lâu như vậy rồi, cậu ấy ghét tớ sao?”

“Cậu đừng buồn, tuy bây giờ Giang Tẫn ghét cậu, nhưng thật ra…” Lớp trưởng vỗ vai cô, nói đúng trọng tâm: “Ra trường cậu sẽ thấy. Người như Giang Tẫn không hợp để yêu đương. Ăn cơm ở trường cậu ấy còn tiếc ăn hai món.”

Ở trường này, Giang Tẫn cũng có thể coi là người nổi tiếng.

Ngoại hình của hắn rất dễ để thu hút người khác, cùng với điểm thi lúc nào cũng dẫn đầu. Khiến cho các bạn học từng lén gọi hắn là “nam thần hoàn hảo” của trường.

Nhưng cái danh hiệu nổi da gà này đã bị chính Giang Tẫn tự tay xé xuống

Bởi vì mọi người phát hiện một mặt không hoàn hảo của hắn - nghèo.

Giang Tẫn không tham gia bất cứ hoạt động nào ngoài giờ học, không nộp tiền đi du xuân, đạp thu, không tham gia trại hè. Một cái cặp từ năm nhất đến năm ba không đổi. Ở căn tin chỉ ăn một món một canh, chưa từng nghe đồn hắn tặng quà cho ai, cũng chưa thấy hắn tiêu tiền cho bất cứ hàng quán nào ngoài học tập.

Lúc mới vào học, thậm chí ngay cả điện thoại đi động hắn cũng không có. Cuối cùng là giáo viên chủ nhiệm tận tình khuyên bảo, đề nghị hắn mua điện thoại để có thể thông báo một số việc quan trọng. Giang Tẫn mới miễn cưỡng mua một cái, thậm chí nó còn không phải là điện thoại thông minh mà chỉ là một cái điện thoại kiểu cũ second hand. Có lẽ nó còn chưa tới 70 tệ.

Nói thật, ở tuổi này, nghèo không phải là một khuyết điểm

Nhưng khi đặt trên người Giang Tẫn, mọi người có cảm giác chênh lệch rất lớn.

Vì các phương diện khác của Giang Tẫn đều rất xuất sắc, cho người khác ảo tưởng rằng hắn phải là công tử nhà thế gia, là con của nhà giàu nào đó, như vậy mới hợp lý.

Bước đầu tiên Giang Tẫn đánh vỡ ảo tưởng của họ đó là chủ động xin học bổng dành cho học sinh nghèo.

Bởi vì lớp có 3 bạn cùng xin học bổng mà Giang Tẫn kì nào cũng có tiền thưởng điểm cao nhất, từ đầu chủ nhiệm muốn khuyên Giang Tẫn từ bỏ nhưng Giang Tẫn không chịu.

Hai nghìn tệ mỗi học kỳ, đối với nhiều gia đình có lẽ chẳng là bao nhiêu, nhưng Giang Tẫn đã nỗ lực rất nhiều vì điều này.

Thậm chí hắn còn viết vào đơn xin học bổng việc mình sau khi bị nhận nuôi từ viện mồ côi rồi lại bị cha mẹ nuôi vứt bỏ. Cuối cùng lấy được sự đồng ý của toàn thể giáo viên và 2000 tệ tiền trợ cấp.

Mọi người vừa tiếc nuối vì Giang Tẫn không hoàn hảo, vừa đau lòng cho số phận của hắn.

“Nhưng kì thi này Giang Tẫn lại đứng nhất, các trường đại học danh tiếng tranh nhau muốn cậu ấy vào học, tương lai sáng lạn. Bây giờ nghèo không thể nói lên điều gì.”

“Cậu không nhìn thấy bản chất vấn đề.” Lớp trưởng nói: “Quan trọng không phải là tương lai Giang Tẫn thế nào, quan trọng là bây giờ chỉ để nuôi sống một người cậu ấy đã rất mệt mỏi rồi, sao có dư năng lượng để thích người khác chứ?”

Mọi người nghe đều cảm thấy có lý.

Mà bên trong tiệm bánh kem, vẻ mặt Giang Tẫn rất nghiêm trọng.