Đây là mục đích của cậu, cậu muốn cho Giang Tẫn biết cảm giác lo lắng, nếu không ngoan ngoãn hứa nguyện, cậu không thèm ở với hắn.
Kết quả buổi tối hôm đó, Giang Tẫn cũng chỉ làm xong bữa tối thịnh soạn cho mình và cậu. Yên lặng ăn xong rồi lại yên lặng rửa chén.
Lộ Nhĩ cảm thấy sởn tóc gáy.
Kỳ thực cậu cũng không nhất quyết muốn thấy Giang Tẫn khóc, nhưng phản ứng của Giang Tẫn cũng quá kì lạ.
Cuối cùng Lộ Nhĩ biết được, Giang Tẫn tìm cậu mười ngày, không ngủ không nghỉ. Hắn đến đồn công an báo án, mỗi ngày ở ngã tư đường túm từng người phát tờ rơi tìm cậu, thậm chí chạy đến cãi ngõ cụt lần đầu gặp nhau canh chừng.
Những việc này Giang Tẫn đều không nói.
Lộ Nhĩ nghi ngờ hắn tức giận, nhưng không có bằng chứng.
Bởi vì tối hôm đó, Giang Tẫn đối xử với cậu rất tốt, làm một mâm thức ăn rất phong phú, mua bánh kem dâu tây, điều khiển điều hòa xuống 16 độ, lại lau sàn nhà căn biệt thự rộng 300 mét vuông đến phát sáng chỉ đề cho Lộ Nhĩ thỏa thích đi không cần dép.
Lộ Nhĩ thử nhắc lại chuyện ước nguyện, nhưng bất ngờ là lần này Giang Tẫn không làm lơ hoặc nói qua loa cho có lệ.
Hắn thực sự nghiêm túc gật đầu, nói: “Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ, chở suy nghĩ ra mình muốn gì thì sẽ nói cho cậu ngay.”
Lộ Nhĩ vui vẻ mà ôm hắn: “Ngươi nên làm vậy từ sớm rồi.”
Từ sau lần đó, Lộ Nhĩ cảm thấy giao tiếp với Giang Tẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cậu cũng không ý thức được, Giang Tẫn chỉ đang dỗ cậu.
Đương nhiên Giang Tẫn không tin cậu là Đại Ma Vương, hắn chỉ sợ nếu hắn từ chối Lộ Nhĩ lần nữa, cậu sẽ lại trốn nhà đi.
“Lần sau ước nguyện ngươi phải nhớ ước thứ gì đó thật lớn.” Lộ Nhĩ nhắc nhở: “Điều gì thật lớn ấy.”
Mấy ngày nay cậu cũng không có ý định đi ra ngoài. Trong thời gian 10 ngày, Lộ Nhĩ dùng di chuyển tức thời đi vòng quanh thế giới này.
Tin tốt là, tuy đây chỉ là thế giới trong sách, nhưng cấp bậc cũng không quá thấp, có dấu vết liên hệ với thế giới cấp cao.
Tin xấu là, ít nhất Lộ Nhĩ phải giúp Giang Tẫn thắng một cuộc thi triệu người hoặc cứu mạng của một triệu người, mới có thể có đủ ma lực đảm bảo cho việc trở về.
Đương nhiên, xét thấy Giang Tẫn có ánh sáng Thiên Đạo bao quanh, có lẽ khi hắn ước nguyện có thể làm ít công to.
“Tôi thiếu kiến thức rất nhiều.” Giang Tẫn không trả lời trực tiếp, mà nói: “Trong một lúc không thể nghĩ ra điều ước gì thật lớn cả.”
“Nhất định phải cẩn thận, cứ nghĩ thật kỹ.”
“Cậu đang… sốt ruột à?” điều Giang Tẫn muốn hỏi là cậu sẽ mất kiên nhẫn rồi rời đi sao?
Lộ Nhĩ chẳng hề để ý nói: “Chỉ cần nguyện vọng của ngươi có thể cung cấp cho ta đủ ma lực, chờ lâu một chút cũng không có việc gì.”
Tuổi thọ của Đại Ma Vương dài như vậy, không cần để ý chút thời gian này.
Lộ Nhĩ cảm thấy đã thống nhất ý kiến với Giang Tẫn, coi như một bước tiến rất lớn, cho nên thả lỏng mà vươn vai. Bởi vậy cậu không thấy ngay khi cậu nói xong, Giang Tẫn nhìn cậu mỉm cười
Kỳ thực nụ cười đó rất ngắn. Cho dù Lộ Nhĩ có thấy, cũng sợ không biết hắn vì sao lại vui vẻ.
-----------------
“Tớ đã xin phép bố mẹ tối này không về ăn cơm, tiệc liên hoan tốt nghiệp là quan trọng nhất!”
“Tốt quá! Lẩu, lẩu, tớ muốn ăn lẩu!”
“Lớp trưởng, câu hỏi… cậu ấy đi không?”
“Ai dà, không cần hỏi, Giang Tẫn chả bao giờ tham gia bữa tiệc nào cả.”
“Nhưng đây là bữa tiệc tốt nghiệp cuối cùng…”
“Vậy thì tự cậu đi hỏi đi?”
Thông thường, sau khi kì thi đại học kết thúc sẽ có người vui kẻ buồn, nhưng trong phòng học này, tất cả mọi người đầu rất vui vẻ.
Họ là lớp chọn đặc biệt của toàn khối, tập hợp tất cả các học sinh ưu tú nhất thông minh nhất Thành phố Phong. Được dạy bởi các giáo viên ưu tú nhất, điều kiện học tập tốt nhất, học bổng cao đến kinh người. Trước kì thi đại học 1 tháng, cả lớp bọn họ đã tham gia một cuộc thi. Chỉ cần đạt được một số điểm nhất định là có thể được thành phố cử đi học 3 trường đại học tốt nhất Thành phố Phong. Và cả lớp bọn họ, tất cả đều đậu.