Giang Tẫn nhìn cậu, chậm rãi chớp mắt.
Lộ Nhĩ đẩy đầu ngón tay hắn, thúc giục: “Mau lên, ta không chờ nổi nữa.”
Chỉ cần hoàn thành nguyện vọng này, tiếp theo Lộ Nhĩ chỉ cần nghĩ cách để Giang Tẫn cảm nhận được sự ấm áp của “gia đình”, sau đó chờ lúc hắn chưa kịp phản ứng, tìm một ngày nắng đẹp nào đó rời khỏi thế giới này!
Lộ Nhĩ càng nghĩ, càng thấy ngày trở về của mình gần ngay trước mắt.
Sau đó, cậu nghe nguyện vọng của Giang Tẫn: “ Nguyện vọng của tôi là…”
Lộ Nhĩ nhìn không chớp mắt, cười tươi nhìn hắn.
“Mong chứng hoang tưởng của cậu mau…á”
Giang Tẫn còn chưa nói hết câu, Lộ Nhĩ đã nhanh tay lẹ mắt rút ngón tay ra, sau đó xoay người đốn ngã Giang Tẫn, nhanh chóng bịt kín miệng hắn.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ hốc mắt Lộ Nhĩ đỏ bừng, có lẽ do tức giận. Cậu bực mình nói: “Suýt nữa ngươi lại lãng phí một điều ước!”
Giang Tẫn không có phủ nhận, bởi vì hắn quả thực đã muốn lãng phí nguyện vọng.
Hắn sợ nếu hắn ước muốn có tiền, Lộ Nhĩ thật sự sẽ cho hắn. Cũng sợ khi hắn ước xong ba điều ước, Lộ Nhĩ sẽ… hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi.
Tóm lại mặc kệ vì điều gì, Giang Tẫn đúng thật đã cố ý.
Lộ Nhĩ thả lỏng tay, trên khuôn mặt vẫn đầy vẻ tức giận. Cậu không muốn nói chuyện với Giang Tẫn, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng.
Giang Tẫn gọi với theo cậu: “Lộ Nhĩ.”
“Tốt nhất ngươi nên giữ im lặng.” Lộ Nhĩ không thèm quay đầu lại.
Giang Tẫn thật sự nghe lời mà giữ im lặng. Nhưng lại cầm theo túi giấy chầm chậm chạy theo.
Hắn đưa túi giấy cho Lộ Nhĩ, hơi cúi người xin lỗi. Sau đó im lặng tránh khỏi tầm mắt của Lộ Nhĩ, tránh chọc cậu không vui.
Lộ Nhĩ dù đang tức giận nhưng lại tò mò, Giang Tẫn đưa cái gì cho cậu đây?
Quay trở về phòng, cậu lập tức đổ đồ trong túi giấy ra.
Bên trong là hai cái áo sơ mi trắng với một thứ nhìn kiểu nào cũng là một cái quần giá rẻ, Lộ Nhĩ bất chợt không biết phải phản ứng ra sao.
Nhưng suy nghĩ nhỏ của Giang Tẫn rất rõ ràng - hắn bắt chước kiểu quần áo mà Lộ Nhĩ đang mặc để mua, kích cỡ cũng là mua đại khái. Bên ngoài giống hay không, hợp hay không hợp không nói, nhưng chất liệu vải khẳng định không thể so với quần áo mà Lộ Nhĩ đang mặc trên người.
Với tính cách của Lộ Nhĩ, có lẽ cậu sẽ cầm mớ quần áo trong mắt cậu như giẻ lau này ném vào mặt Giang Tẫn, kiêu ngạo cảnh cáo hắn: Vương tuyệt đói sẽ không mặc thử vải rẻ tiền này!
Giang Tẫn cũng nghĩ sẽ như vậy.
Hắn đã tiêu mất một nửa tiền sinh hoạt mua cho Lộ Nhĩ bộ quần áo đắt nhất trong tiệm ở phố buôn bán kia. Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý Lộ Nhĩ không cần chúng.
Gần mười phút sau, Giang Tẫn nghe thấy tiếng bước chân thật nhẹ gần đó.
Ngay sau đó, Lộ Nhĩ mở cửa phòng ngủ, cầm đống quần áo trên tay.
Cậu đi thẳng đến trước mặt Giang Tẫn, trên mặt mang vẻ khinh thương nhàn nhạt, ném quần áo trước mặt Giang Tẫn.
Được rồi, quả nhiên cậu ấy sẽ không muốn. Giang Tẫn nghĩ.
Cũng không biết có thể trả lại hay không? Mấy thứ này đã làm hắn tiêu mất mấy trăm tệ, đây là bộ quần áo đắt nhất mà Giang Tẫn có thể mua nổi.
“Loại quần áo rẻ tiền này còn có mùi của vô số người đã thử trước đó.”
lời Lộ Nhĩ nói giống như trong dự kiến của Giang Tẫn.
Giang Tẫn im lặng thở dài.
Nhưng ngay sau đó lại nghe Lộ Nhĩ quanh co nói: “Ngươi không giặt chúng sạch sẽ, ta mặc như thế nào?”
Giang Tẫn chớp mắt: “Cậu sẽ mặc sao?”
“Có ý gì?” Lộ Nhĩ hỏi lại hắn: “Ngươi mua về cho ta ngắm à?”
“Không… tôi mua về để cậu mặc.”
Nét u ám trên mặt Giang Tẫn bị thổi bay, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, ôm quần áo chạy vào phòng giặt: “Bây giờ tôi giặt, ngày mai là cậu có thể mặc được rồi.”
Từ đầu khi Lộ Nhĩ tìm Giang Tẫn để làm đối tượng ký khế ước, bởi vì khi cậu vào thế giới này, người đầu tiên cậu thấy là Giang Tẫn.