Lúc Giang Tẫn kết thúc công việc thì trời đã tối. Hắn đoán Lộ Nhĩ cũng sẽ không chờ hắn nên khi ra ngoài không thấy Lộ Nhĩ hắn cũng không thất vọng.
Giang Tẫn không quay về luôn mà đi qua phố thương mại bên cạnh dạo một vòng, sau đó cầm theo một túi giấy trở về.
Thực tế, tiền lương của Giang Tẫn hôm nay không đủ 150 tệ
Công việc này chỉ là tạm thời bên hắn không ký hợp đồng, các phương diện đều không chính quy. Ông chủ đồng ý cho hắn làm việc bởi vì hắn chủ động giảm một nửa tiền lương.
Nói cách khác, tiền lương hôm nay của Giang Tẫn không đủ để hắn mua miếng bánh kem mà Lộ Nhĩ thích kia.
Cũng may hắn không phải là không còn một xu dính túi. Lúc trước để dành được một ít, hôm nay đi ra ngoài cũng cầm theo. Chỉ vì muốn mua thứ đang cầm trên tay.
Rất nhanh đã đến 10 giờ, Giang Tẫn về nhà. Nghĩ là Lộ Nhĩ đã ngủ, hắn nhẹ nhàng đi vào phòng khách.
Ai ngờ vừa đặt túi giấy xuống, đèn trong phòng bỗng dưng bật sáng.
Lộ Nhĩ ngồi trên sô pha, tay chống cằm nhìn Giang Tẫn, nhìn đã thấy cậu đợi rất lâu.
Giang Tẫn có hơi được cưng mà sợ.
Nói cách khác, đơn giản là sợ hãi.
“Sao vậy…?” Tuổi Giang Tẫn còn quá nhỏ, tuy hắn đã rất giỏi trong việc khống chế biểu cảm nhưng lúc nói chuyện vẫn hơi lắp bắp.
Lộ Nhĩ lại khác, thoạt nhìn rất uy nghiêm, vỗ vỗ lên vị trí trống bên cạnh nói: “Lại đây.”
Giang Tẫn ngoan ngoãn đi qua, trong tay còn cầm theo túi giấy.
Lộ Nhĩ hoàn toàn không chú ý hắn đã mua gì, chờ Giang Tẫn tới gần trực tiếp duỗi tay ôm lấy cổ Giang Tẫn, kéo người vào trong ngực.
Nháy mắt cả cơ thể Giang Tẫn cứng đờ, mở tô hai mắt ngừng thở: “!”
“Thả lỏng đi, giờ ngươi giống như một cây căng cứng lúc nào cũng có thể bị đứt.” Lộ Nhĩ vỗ cỗ đầu Giang Tẫn, nói: “Đứa nhỏ tội nghiệp, trước đây ta đối xử với ngươi quá khắc nghiệt, nể mặt cái bánh kem dâu tây chiều nay, bây giờ chúng ta bàn bạc lại chuyện 800 tỷ nào.”
Lộ Nhĩ nói rất nghiêm túc.
Vì mua cho cậu một miếng bánh mà Giang Tẫn vứt nguyên một ngày công, chuyện này từ một mức độ nào đó đã lấy lòng Đại Ma Vương đại nhân. Cậu không thể không nhớ đến cuộc đời bấp bênh của Giang Tẫn, với kết cục là bị nhóm người được gọi là “vai chính” cùng nhau đánh bại, bị nghìn người phỉ nhổ cuối cùng chết không toàn thây.
Đứa nhỏ đáng thương như vậy, bây giờ hắn đã đủ khổ rồi, Lộ Nhĩ nên đối xử với hắn tốt một chút, nhưng chính Lộ Nhĩ cũng không biết, với Giang Tẫn lời cậu nói không phải là lời động viên an ủi gì cả.
800 tỷ kia như cố tình cười nhạo và châm biếm Giang Tẫn nghèo kiết xác
Mặt Giang Tẫn vô cảm, ngồi ngay ngắn nói: “Tôi không cần cậu cho tiền.”
Hắn muốn lui người ra, nhưng bị Lộ Nhĩ đè chân lại: “Ngươi nghe ta nói, Giang Tẫn. Ngươi quá nghèo, cần phải ước nguyện.”
Giang Tẫn càng hồi hộp.
Kiểu hồi hộp này không phải bị tiền tài kí©h thí©ɧ mà đơn giản là do người hắn với Lộ Nhĩ quá sát nhau.
Trong nháy mắt, Giang Tẫn có suy nghĩ: hay là tùy tiện nói đại một điều ước nào đó để ứng phó cho xong?
Nhưng Lộ Nhĩ rất nghiêm túc, không chỉ muốn hắn ước nguyện, còn một hai phải có cảm giác nghi thức nên đưa ngón tay ra.
Cảm xúc hồi hộp vừa rồi của Giang Tẫn ngay lập tức bị thay thế bởi cảm giác bất lực. Hắn rất muốn tìm bác sĩ chữa khỏi chứng hoang tưởng tuổi dậy thì cho Lộ Nhĩ.
“Ngươi thật sự muốn ước nguyện?!” Lộ Nhĩ thấy hắn chậm chạp đưa tay ra, trong lòng vui vẻ.
Giang Tẫn bất đắc dĩ gật đầu.
“Nào, ước đi!” Lộ Nhĩ vui vẻ đặt đầu ngón tay mình lên đầu ngón tay Giang Tẫn, nói tiếp: “Ngươi đừng run, không chạm trúng.”
“...” Giang Tẫn cũng không muốn run.
Nhưng trong nháy mắt chạm ngón tay với Lộ Nhĩ, ngón tay như bị rút gân, theo bản năng run rẩy.
Vì để chuyển đề tài, Giang Tẫn hỏi: “Cho dù tôi ước điều gì, cậu đều sẽ đáp ứng phải không?”
“Ừm, cho dù hiện giờ ta nghĩ ngươi cần nhất là tiền bạc, nhưng nếu ngươi thích ước cái khác thì vẫn được.” Vì để Giang Tẫn hài lòng, Lộ Nhĩ nhấn mạnh: “Đừng có ngại, ước cái gì càng lớn càng tốt. Nói chung không kể đó là gì ta nhất định thỏa mãn ngươi.”