Hắn nói giống như hắn tin Lộ Nhĩ thật sự có thể đưa cho hắn 800 tỷ vậy.
Lộ Nhĩ lại cảm thấy đây là cơ hội tuyệt vời để Giang Tẫn mở miệng ước nguyện. Nếu Giang Tẫn thiếu tiền thì cậu sẽ đưa tiền cho hắn. Đây chính là nguyên tắc của Đại Ma Vương!
Vì thế cậu lại quấn lấy Giang Tẫn rất lâu.
Giang Tẫn đến tủ lạnh lấy đồ ăn sáng nay đã mua, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Lộ Nhĩ thì thầm bên tai hắn: “Có tiền rồi ngươi có thể thuê 10 người bảo mẫu, bọn họ sẽ lấy đồ ăn tươi ngon nhất vào sáng sớm, thay phiên nhau nấu cho ngươi các món ăn sơn hào hải vị, thậm chí đút thức ăn tận miệng cho ngươi.”
Bật bếp hầm canh, Giang Tẫn ra bạn công đem quần áo đã phơi khô xuống.
Lộ Nhĩ nhìn quần áo đã bị giặt đến phai màu, thừa thắng xông lên nói: “ Khi có tiền. Ngươi có thể mua một phòng quần áo, quần áo treo đầy tủ, một ngày thay 8 bộ. Ngươi còn có thể đeo nhẫn kim cương lên đủ mười ngón tay giống như các công tước quý tộc hay chiếu trên phim truyền hình. “
Giang Tẫn dừng lại một chút ngẩng đầu nhìn cậu.
Lộ Nhĩ chờ rằng hắn đã dao động: “Quả nhiên, mấy cậu nhóc trẻ tuổi đều rất thích cái đẹp. Thích quần áo mới với nhẫn kim cương đúng không? Vậy thì…”
“Mấy ngày nay cậu đều không thay đồ à?” Giang Tẫn bất chợt hỏi.
“...” Biểu cảm Lộ Nhĩ thấy đổi với cùng đặc sắc.
Đầu tiên cậu cảm thấy uất ức, sau đó tức giận, cuối cùng cậu giải thích: “Ta rất sạch sẽ!”
“Xin lỗi, tôi không có ý đó.” Giang Tẫn nhìn đôi tai đỏ bừng của cậu đã biết mình nói sai, lập tức xin lỗi, nói lại: “Ý tôi muốn hỏi là quần áo bẩn của cậu đâu? Có cần tôi dọn dẹp không? Tôi thấy ở đây không có quần áo của cậu.”
Giang Tẫn tưởng đây là nhà của Lộ Nhĩ, hắn rất biết ơn Lộ Nhĩ cho hắn ở nhờ. Nói thật, hắn rất sợ Lộ Nhĩ bỏ hắn một mình ở tại đây. Thật sự hắn không phải người mặt dày ở một căn biệt thự cao cấp của người khác.
Nếu có thể giúp đỡ, Giang Tẫn rất vui.
Nhưng Lộ Nhĩ lại thở phì phì rồi trừng mắt nhìn hắn: “Ta không thay quần áo.” Quay đầu đi mất.
Lộ Nhĩ tức giận là có đạo lý.
Nếu không vì Giang Tẫn không tán thành nguyện vọng thứ hai, Lộ Nhĩ đã sớm có thể dùng mà lực để biến ra cho mình vô số bộ quần áo xinh đẹp. Giờ mà lực của câu lúc có lúc không, cơ bản không thể làm bất cứ chuyện gì.
Tất cả đều do Giang Tẫn, không giận hắn thì giận ai?
Cậu tức giận quay trở về phòng, đóng cửa một cái thật mạnh, quyết tâm ko để ý tới Giang Tẫn
Nhưng cậu không ngờ, người trước nay luôn thể hiện mong muốn lấy lòng cậu Giang Tẫn thế mà lúc này không tiến lên xin lỗi cậu. Đừng nói gõ cửa, ngày cả tiếng bước chân tiến lại đây cũng không có.
Lộ Nhĩ dán tai vào cửa phòng ngủ lắng nghe một lát, cuối cùng sau vài phút đã nghe âm thanh Giang Tẫn đang tới gần.
Hừ, mau xin lỗi. Chờ lúc ngươi xin lỗi, nhân cơ hội bắt ngươi ước nguyện!
“Lộ Nhĩ, canh chưa được nhưng tôi phải đi rồi. Nửa tiếng sau cậu nhớ ra tắt bếp.”
“?”
Lộ Nhĩ không dám tin, cậu đợi một chút, đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, không thể không đối mặt với sự thật - Giang Tẫn đi rồi!
Nhìn đi, đây mới là bộ mặt thật của con người. Mọi sự chăm sóc đều là giả vờ, mới qua mấy ngày đã hiện nguyên hình!
Giang Tẫn đã đi rồi, lúc này căn biệt thự 300 mét vuông như rộng ra, cảm giác vô cùng trống trải.
Cậu đã ở đây ba ngày, mỗi ngày chỉ làm một việc duy nhất đó là tìm cách để Giang Tẫn đồng ý ước nguyện. Nhưng chẳng những không thấy bất cứ tiến triển gì mà hiện tại Giang Tẫn còn có thể dùng những lời nói ngon ngọt để ứng phó với cậu! Quả thực nhàm chán vô cùng!
Lộ Nhĩ quyết định ra ngoài.
Nhưng cậu cũng có mục tiêu.
Cậu muốn đến xem Giang Tẫn làm công việc gì, sao hắn dám từ chối 800 tỷ của cậu?
“Cậu vác xong xe hàng này thì đi nghỉ đi, tôi thấy cậu chưa nghỉ ngơi chút nào đâu.”