Chương 11

Vậy mà Giang Tẫn này, giống một con lừa bướng bỉnh.

Không biết bị gì nữa.

Không có gì lạ khi hắn là đại nhân vật phản diện trong sách, thật sự là một người không dễ chịu.

Camera bị phá vỡ, điều đó có nghĩa là chắc chắn có ai đó đang chực chờ quanh nhà. Chu Phàm Đông không dám đánh cược, lập tức cùng Thang Lệ đưa Giang Tẫn lên xe.

Lộ Nhĩ đi theo họ suốt chặng đường, hoàn toàn không vội. Thay vào đó, cậu bắt đầu trở nên tò mò.

Giang Tẫn sẽ tự cứu mình bằng cách nào?

Rất nhanh, Lộ Nhĩ đã bị sốc.

Giang Tẫn đã sử dụng một phương pháp ngu ngốc nhất.

Hắn nhảy ra khỏi xe.

Con đường quanh co không đủ an toàn để hắn tiếp đất an toàn, cú nhảy của hắn đã khiến hắn lăn thẳng xuống núi.

Chu Phàm Đông và Thang Lệ ngồi ở ghế trước đều hết sức kinh hãi, vội vàng đạp phanh, nhưng đã quá muộn. Khi họ chạy đến xem, cơ thể Giang Tẫn đã biến khỏi tầm mắt, ngay cả tiếng rơi xuống mặt hồ của hắn cũng không nghe rõ.

Thang Lệ và Chu Phàm Đông cùng thở dài: “Ôi trời!”

Họ dĩ nhiên không cảm thấy tiếc vì cái chết của Giang Tẫn, chỉ là tiếc cho một túi máu quý giá như vậy.

“Tôi vốn còn định cho nó chút tiền sau khi thay máu xong, để nó không phải lo lắng về cuộc sống sau này. Bây giờ nó tự nhảy khỏi xe, nên không thể trách chúng ta được.” Thang Lệ nhanh chóng chấp nhận, quay lại xe.

Chu Phàm Đông chỉ nói: “Đêm khuya thế này, bất cứ tai nạn nào cũng có thể xảy ra.”

Ông ta quay lại ghế lái, khởi động xe, nhưng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Chẳng bao lâu sau, Thang Lệ nói: “Ông lái chậm lại, dù con đường núi không có xe, cũng phải cẩn thận.”

Chu Phàm Đông đổ mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt nói: “Phanh... bị hỏng rồi.”

Ngay lập tức, một tiếng nổ lớn…

Lộ Nhĩ đứng từ trên cao nhìn xuống chiếc xe mất kiểm soát lao xuống nước, rồi lạc mất khỏi con đường.

Dù không chết được, nhưng hai vợ chồng này chắc chắn sẽ bị gãy một vài cái xương.

Đêm tối chính là như vậy.

Lộ Nhĩ nghĩ, bất cứ tai nạn gì cũng có thể xảy ra.



Vào ban đêm, bên bờ hồ luôn mang lại cho người ta cảm giác u ám, như thể có vô số linh hồn oan khuất lảng vảng quanh đây.

Trên đời này, điều thứ ba mà Lộ Nhĩ ghét nhất chính là ma quỷ.

Cậu cảm thấy chúng thật nhầy nhụa.

Cũng may, đây là thế giới không có quỷ.

Cậu ngồi xếp bằng bên bờ hồ, nhặt một viên đá nhỏ và nhẹ nhàng vứt ra tạo ra từng vòng gợn sóng.

Khoảng thời gian Giang Tẫn rơi xuống đã trôi qua một lúc lâu.

Để tránh việc trì hoãn quá lâu làm mất nhiều thời gian và khiến cho Giang Tẫn chết đuối ở đáy hồ, Lộ Nhĩ chỉ còn cách đứng dậy, phủi bụi trên tay, thở dài và nghiến răng nghiến lợi bước về phía trước.

“Tốt nhất là lần này ngươi nên ước một điều gì đó thật lớn.”

Lõm bõm.

Cậu nhảy xuống.

Thứ mà Lộ Nhĩ ghét thứ hai trong đời chính là nước.