Lộ Nhĩ hiếm khi cảm thấy luống cuống - cậu biết mình không thích hợp với bộ áo choàng tắm này.
Ngay cả một thiếu niên chưa phát triển về mặt thẩm mỹ như Giang tẫn còn cảm thấy cậu khó coi!
Lộ Nhĩ kìm nén cơn muốn xé rách bộ áo choàng tắm, thở hắt ra một hơi, nói: “Ngươi tốt nhất trở lại ghế sofa, ngồi xuống, rồi cùng ta thương thảo về điều ước cuối cùng.”
Thành thật mà nói, Giang Tẫn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong tình huống bình thường, chỉ việc đối mặt với sự tàn nhẫn của cha mẹ nuôi cũng đã tiêu tốn không ít sức lực. Nhưng giờ đây, trong đầu hắn ngoại trừ Lộ Nhĩ ra, không còn nghĩ được gì khác.
Lộ Nhĩ rốt cuộc là ai? Vì sao người này lại cứu mình? Căn hộ này có phải của Lộ Nhĩ không? Tại sao Lộ Nhĩ lại đưa mình về nhà? Điều ước cuối cùng là có ý gì? Lộ Nhĩ còn chưa từ bỏ trung nhị bệnh* của mình sao?
* Dùng để miêu tả những người có xu hướng hành động hoặc nghĩ rằng họ là nhân vật chính trong một câu chuyện hư cấu hoặc có một số đặc điểm khác biệt và kỳ quặc.
Vì có quá nhiều vấn đề đang đè nặng trong đầu, Giang Tẫn thậm chí không có thời gian để chú ý đến bông hoa mẫu đơn kia.
“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ sống ở đây. Tất cả mọi thứ trong này đều thuộc về ngươi, không cần lo lắng về tiền điện nước, phí quản lý cũng đã trả trước một trăm năm, ta nghĩ không có bất kỳ sự sơ suất nào.” Lộ Nhĩ nhắc nhở hắn: “Đây có phải là điều ngươi muốn, một ngôi nhà?”
Lộ Nhĩ còn chưa nói xong, ánh mắt lập tức sáng lên: Thành!
Khi Giang Tẫn nghe xong lời của cậu, Lộ Nhĩ bỗng nhiên cảm thấy một nguồn ma lực lớn dâng lên! Điều này chứng tỏ Giang Tẫn đã chấp nhận “ngôi nhà” này, điều ước đã đạt được, khế ước có hiệu lực, ma lực của cậu đã được giải phóng!
Điều khiến Lộ Nhĩ bất ngờ là cậu tưởng rằng căn hộ trị giá 20 tỷ chắc chắn không thể so với những tài sản khổng lồ như núi vàng núi bạc, nhưng không ngờ rằng ma lực được khôi phục lần này còn ấn tượng hơn cả khi cậu phong tên ăn mày làm vua!
Không hổ danh là người được Thiên Đạo ban phước.
Lộ Nhĩ một lần nữa cảm thấy tự hào về năng lực chọn lựa đối tượng lập khế ước của mình.
Dường như cậu hoàn toàn quên mất chuyện không lâu trước đây cậu còn phàn nàn rằng Giang Tẫn không biết ước, là một kẻ cứng đầu.
Dẫu sao đi nữa, tâm trạng của Lộ Nhĩ hiện tại đang rất tốt.
Có Giang Tẫn ở đây, một điều ước của hắn tương đương với ba điều ước của người bình thường.
Kế tiếp, chỉ còn một điều ước cuối cùng. Chỉ cần Giang Tẫn thực hiện một điều ước tương tự như lần này, thì Lộ Nhĩ cần gì lo lắng về việc thiếu ma lực nữa?
Cậu càng cười càng vui vẻ, rồi tung mái tóc dài màu vàng kim, vén áo choàng tắm và nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng đáp xuống trước mặt Giang Tẫn, khen ngợi, vỗ đầu Giang Tẫn: “Đúng là đứa trẻ ngoan của vương.”
“...Á!” Giang Tẫn đột nhiên hét lên, cả khuôn mặt nóng bừng. Hắn lùi lại, tránh khỏi tay của Lộ Nhĩ, ánh mắt nhìn quanh mà không dám nhìn thẳng vào Lộ Nhĩ: “Tôi, cậu… không phải, ngài… rốt cuộc là…!”
Lộ Nhĩ nhìn hắn một cách mờ mịt: “Bình tĩnh một chút, giờ nhìn ngươi giống như nước trong nồi đang sôi sùng sục vậy.”
“Ngài…” Giang Tẫn run rẩy, từ trong thăng trầm tìm lại chút lý trí, hỏi: “Thật sự muốn tôi… sống ở nhà của ngài sao?”
Hắn chỉ có thể hiểu như vậy - Lộ Nhĩ đưa hắn về nhà mình, hơn nữa còn muốn sống cùng hắn.
Lộ Nhĩ hẳn là một người giàu có và đầy lòng từ bi, mặc dù cậu có chút ảo tưởng, nhưng nếu một người vừa có tiền vừa có thể chịu trách nhiệm cho những lời hứa của mình, thì chứng ảo tưởng của cậu cũng có thể thông cảm được.
Bằng không, Giang Tẫn không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Nhưng tại sao Lộ Nhĩ lại giúp hắn? Trên thế giới này có rất nhiều người cần sự giúp đỡ hơn, phải chăng chỉ vì hắn may mắn?
“Không, không, không.” Lộ Nhĩ sợ hắn hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Căn hộ nhỏ như vậy sao có thể là nhà của ta được chứ? Đây chỉ là món quà ta tặng cho ngươi, từ giờ nó sẽ là nhà của ngươi.”
“...” Giang Tẫn càng thêm bối rối.