Chương 4. Học ngành ít được ưa chuộng nhất và kiếm được nhiều tiền nhất (1)

Trần Miêu Miêu nghĩ như vậy, lưng không khỏi thẳng lên: “Tiền Thất, trước kia cậu trộm đồ dùng của bọn mình còn chưa tính, nhưng hơn nửa đêm toàn thân cậu đầy máu dọa mình sợ, quá đáng quá rồi đấy?”

Tiền Thất quay đầu nhìn chằm chằm cô ta, không biết có phải Trần Miêu Miêu bị nhìn đến chột dạ không, mà giọng nói và ngữ khí của cô ta không khỏi yếu đi vài phần: “Cậu, sao cậu lại nhìn mình như vậy?”

Tiền Thất chớp chớp mắt, một lúc sau mới nghiêm túc sửa lại: “Bây giờ là sáng sớm, cũng không phải nửa đêm.”

"Hả?" Trần Miêu Miêu sửng sốt một lúc mà không nói nên lời, yếu ớt nói: "Đó không phải là trọng điểm! Không phải trọng điểm là cậu cố tình hù dọa tớ sao?"

“Tớ không phải muốn dọa cậu” Tiền Thất vặn cổ: “Tớ bị thương, rất đau, vốn định tìm cậu trò chuyện một chút, không ngờ cậu lại sợ hãi đến vậy.”

Cũng vào lúc này, mấy người bạn cùng phòng khác nhìn sang, nhìn thấy cổ của Tiền Thất đầy máu, bọn họ hoảng sợ hỏi: "Tiền Thất, cậu không sao chứ? Cậu mau đến bệnh viện đi!"

Tuy rằng bọn họ không thích Tiền Thất và có chút sợ hãi cô, nhưng việc này hoàn toàn khác với vết thương ở cổ của cô, bọn họ không muốn có thêm một người chết trong ký túc xá!

Phòng ký túc xá này là phòng sáu người, nhưng hiện tại chỉ có năm học sinh, người ở giường trống mấy tháng trước đã bị ma cây cắn chết do làm sai thao tác.

Tiền Thất cũng muốn đi bệnh viện, nhưng “không có tiền.”

Các bạn cùng phòng:……

Mấy cái bạn cùng phòng trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc có một nữ sinh tóc dài mắt đeo mắt kính đứng dậy, Lương Ngọc Đình gian nan nói: “Cái kia, trước tiên mình cho câu vay một trăm tệ……”

Tiền Thất nhảy từ trên giường xuống, cầm lấy đôi tay của Lương Ngọc Đình, nước mắt lưng tròng: “Cảm ơn cậu, người tốt.”

Lương Ngọc Đình:……

Cô cảm thấy có chút hối hận, khẳng định số tiền này sẽ không lấy lại được!

“Cậu đến trước bệnh viện trước đi.” Lương Ngọc Đình nhìn cổ Tiền Thất máu chảy đầm đìa, có chút không nỡ nhìn thẳng: “Có phải cậu bị ma cây cắn không?”

“Ừm, ta đi trộm quả ma thực của học tỷ.” Tiền Thất thành thật nói: “Lúc đấy đói quá, đi ngang qua thấy liền không kìm được.”

Tất cả các bạn cùng phòng: !!!

Cô ấy thực sự là một kẻ mất trí! Ai dám ăn quả ma thực? Không sợ chết à!

Lương Ngọc Đình lùi lại hai bước, khó nhọc nói: “Dù sao thì cậu cũng nên đến bệnh viện trước đi!”

Cô nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay Tiền Thất, có chút không đành lòng buông ra, dù sao gia đình cô cũng chẳng giàu có gì, số tiền có thể cho vay Tiểu Thất là 100 tệ cũng đã là cực hạn rồi.

Tiền Thất nhìn thấy ánh mắt này của Lương Ngọc Đình, cô vung vẩy tờ 100 nhân dân tệ trong tay, cười nói: “Yên tâm, mình khẳng định sẽ trả lại.”

Cô vừa phát hiện ra bản thân không có một cắc tiền nào nên muốn vay một ít tiền để ứng phó lúc khẩn cấp, cô nhất định sẽ trả lại số tiền đó.