Tiền Thất vốn định đuổi Tô Tinh Lạc đi, nhưng khi Tô Tinh Lạc nghe thấy cô định qua đêm trên núi, sau một hồi do dự, cuối cùng anh ta vẫn quyết định ở lại.
Anh ta thực sự không yên tâm để Tiền Thất ở một mình, dù sao thì trong mắt anh ta, Tiền Thất có vô lại đến mấy cũng là con gái, một mình ở lại trên núi giữa đêm khuya rất nguy hiểm.
Tất nhiên, lý do chính là vì giờ này ký túc xá đã đóng cửa rồi, cả hai đều không thể quay về được nữa.
Anh ta ngồi xổm bên cạnh mảnh đất thực nghiệm, nhìn một mầm cây nhỏ mọc lên giữa mảnh đất rộng lớn, tò mò hỏi: “Em trồng cái gì vậy?”
“Hỏa Kỳ Liên.” Tiền Thất đang pha trộn phân bón bên cạnh, nhắc nhở: “Tốt nhất là anh nên đứng xa ra một chút đi, rễ của nó có răng, sức tấn công rất mạnh, có thể cắn đứt cổ anh ngay lập tức đấy.”
Tô Tinh Lạc sợ hãi vội lùi lại vài bước, nhớ đến băng y tế trên cổ Tiền Thất, hỏi: “Em bị cắn rồi đấy à?”
Tiền Thất cười âm hiểm: “Ừ, bị cắn chết luôn rồi.”
Tô Tinh Lạc: …
Tô Tinh Lạc tất nhiên không tin, anh ta yên lặng nhìn Tiền Thất đổ phân bón xuống đất, rồi ném một miếng thịt ma thú to khoảng 1kg bên cạnh mầm cây nhỏ.
“Vậy là xong rồi à?” Anh ta tò mò hỏi.
“Ừ.” Tiền Thất mở chế độ quay phim trên quang não, hướng về phía mầm cây bắt đầu quay lại quá trình. Một lát sau, Tô Tinh Lạc nhận thấy đất trong mảnh đất thực nghiệm dường như đang tự chuyển động.
“Chuyện gì vậy?” Anh ta không nhịn được nuốt nước bọt, trốn sau lưng Tiền Thất, thò đầu ra nhìn, minh họa sống động cho câu “vừa gà mờ vừa thích xông pha”.
Tiền Thất nheo mắt lại, cầm chắc cái cuốc trong tay.
Trên màn hình, sau khi đất chuyển động một lúc, vài sợi rễ mảnh dài bỗng phá đất trồi lên, như những chiếc roi đen múa may trong không trung. Trên bề mặt sợi rễ có hai hàng răng nhọn dày đặc, sau khi dò dẫm xung quanh một lúc, chúng đột ngột quấn lấy miếng thịt ma thú trên đất, ném nó lên không trung.
Miếng thịt ma thú cứng chắc ngay lập tức bị những sợi rễ điên cuồng này xé nát, những chiếc răng nhọn há ra, nhai ngấu nghiến những mảnh thịt vụn như dã thú, giống như những kẻ ăn xin đói khát xông vào yến tiệc hoàng gia, sau khi ăn no uống đủ, vô cùng mất hình tượng ném vung vãi thức ăn quý giá, phát tiết niềm vui cuồng nhiệt của mình một cách bệnh hoạn.
Những mảnh thịt vụn máu tanh bắn tung tóe trong không khí, khiến Tô Tinh Lạc đứng bên cạnh phải hít một hơi lạnh.
Sắc mặt của Tiền Thất cũng không tốt lắm, vì ký ức về cái chết của nguyên chủ bỗng nhiên hiện lên.
Đêm hôm đó, “Tiền Thất” mang theo axit sunfuric để phá hủy Hỏa Kỳ Liên.
Nhưng rễ của Hỏa Kỳ Liên rất phát triển, đặc biệt là Hỏa Kỳ Liên trưởng thành, những cái rễ chôn sâu dưới đất của nó đủ sức siết chết hai người lớn. Khi “Tiền Thất” đổ axit sunfuric xuống, bảy sợi rễ lập tức xuất hiện, mở hàm răng sắc nhọn ra tấn công cô ấy.
“Tiền Thất” phản ứng rất nhanh, dùng cuốc đập vào những sợi rễ đó, nhưng lớp phòng thủ trên bề mặt rễ của Hỏa Kỳ Liên còn mạnh hơn cả ma thực cấp E thông thường. “Tiền Thất” phải tốn rất nhiều sức mới đập nát được sáu sợi rễ, nhưng không ngờ khi đang xử lý sợi rễ thứ bảy, một sợi rễ to nhất bất ngờ trồi lên từ dưới đất, cắn mạnh vào cổ cô ấy.
Cơn đau dữ dội khiến “Tiền Thất” như phát điên đập nát hai sợi rễ cuối cùng. Cô ấy nắm chặt Hỏa Kỳ Quả định xuống núi cầu cứu, nhưng do mất máu quá nhiều trong lúc chiến đấu, cô ấy kiệt sức ngất đi trên mặt đất, máu tiếp tục chảy ra, cuối cùng cô ấy mất mạng.
Tiền Thất xoa thái dương đang đau nhức. Thực ra cô nghĩ, nếu nguyên chủ chịu khó đọc sách nhiều hơn một chút để biết Hỏa Kỳ Liên nhiều nhất chỉ có tám rễ chính, cẩn thận hơn một chút thì đã không chết rồi.
Bản thân cô cũng sẽ không đến cái thế giới chết tiệt này.
“Ơ? Chúng nó quay lại rồi kìa!” Tô Tinh Lạc bất ngờ lên tiếng.