Chương 3

Đấy là nó quyết tâm vầy chứ mọi thứ trong đây thực sự khá đắt đỏ nếu không biết chi tiêu một cách hợp lý mặc dù nó thì được công ty hỗ trợ khá nhiều.

Có một tuần trời sau đó nó phải cắm đầu ở nhà máy với mấy anh thợ dù tin tưởng tay nghê với có giám sát nhưng nó vẫn muốn theo dõi tình hình để viết lại báo cáo rõ ràng cho anh sếp ở ngoài Bắc. Đi làm thì cái tính cẩn thận của nó được sử dụng hết công suất nhất là do đây là lần đầu tiên nó được thử thách với vai trò quản lý.

Thời tiết thì nóng nực nhà máy nó khép kín trong khâu sản suất nguyên liệu nên ai cũng khá căng thẳng vì dây chuyền bên nó sinh nhiệt khủng khϊếp, người nào cũng lép nhép mồ hôi và tóc thì ướt đẫm. Nó chạy loanh quanh giám sát để đốc thúc anh em làm cho kịp tiến độ nên người cũng chả kém anh em. Đầu thì luẩn quẩn mấy suy nghĩ thiếu hàng với cái tốc độ này.

_”…….” Alo? – Anh Quân gọi nó. Nó thì bắt anh gọi nó bằng em vì nó ít tuổi hơn cho quen, vì nó ngại.

_” Minh à? Chiều nay có cuộc họp với đối tác bên lấy hàng của mình em đi họp không?”

_” Có nhất thiết phải em đi không anh? Em thấy bên đấy họ toàn cử cò thôi, còn em cũng chưa biết mặt sếp bên ấy.”

Bên lấy hàng của nhà máy nó đã gặp mấy lần, nhưng thường thì họ toàn cử mấy thằng tổ trưởng hay quản lý dự án chứ chả bao giờ cho gặp ông trùm cả. Nó cũng không có hứng thú với bên này nữa rồi, họp tới họp lui nhưng chưa thấy xe chuyển bánh để lấy tiền. Dù sao thì công ty nó có quá nhiều đơn hàng đã đi trong năm nay chả qua sếp tiếc khối nguyên liệu nên mới tìm thêm người mua.

_”Cũng không cần thiết nhưng mà anh thấy em đi thì hợp hơn với lại mấy lần trước em đi mà?”

_”Thế lần này anh đi rồi đưa em cái báo cáo là được.”

_”Vậy được rồi để anh đi.”

Nó cụp máy, bên đây đang làm nó không bỏ đi được và cũng chả muốn đi chút nào. Chẳng thà theo dõi công nhân làm còn hơn là ngồi không nghe mấy ông bên kia nói mấy cái dự án viễn tưởng.

Về chiều nó mệt nhoài, hai bên l*иg ngực hơi thắt lại vì hít hơi nhiều khí thép chạy ra bên ngoài đường nó thở phào. Sài Gòn xô bồ và nô nức một vẻ nhẹ nhàng hơn Hà Nội nhưng có phần đa dạng hơn về con người. Với lại ở đây nóng, con gái Sài Gòn ăn mặc mát mẻ hơn ở Hà nội nhiều, nó được dịp nhìn thả cửa nhưng hai tay chống đầu gối vì mệt. Tan tầm nó ngồi tán ngẫu với cô bé ở miền Tây làm nhân công ở nhà máy nó. Nghe giọng vẫn ngọt như thường. Chập tối nó đói rã ruột mãi sau anh Quân mang báo cáo đến nó mới được đi ăn. Ở trong Sài Gòn này có món đặc sản cơm tấm ngon bá cháy. Nó suốt một thời gian dài ăn tìm được một quán nhỏ trong con hẻm ở Q2 rồi sau chán cứ đi mò ăn vặt.

Sài Gòn ngủ muộn quá. Chẳng biết nó nhỡ mông lung về ai mà không thể ngủ, chẳng như Hà Nội nó có thể đi bất cứ nơi đâu để tìm kiếm một hình bóng của em. Phải công nhận những lúc như này, nó là người cô đơn.

_”…..” - Điện thoại nó kêu lên, ngập ngừng nó ấn nút và thắc mắc không biết ai ở đầu dây bên kia vì hiện số nó không lưu.

_” Alô… ai đấy?” – Nó thấy đầu dây bên kia thở phù một cái khá mạnh.

_” Đây có phải số của Minh không?” - Một giọng nữ người Bắc nó cũng không biết là ai nhưng giọng nói này khá nhỏ nhẹ.

_” Vâng đúng rồi ạ, chị là ai vậy nhỉ?”

Nó thấy đầu dây bên kia thở phù một cái nữa rồi cụp máy. Đầu nó hiện lên dấu hỏi to đùng nhưng đang mệt mõi nên không gọi lại. Trong đây mọi thứ lạ lẫm với nó thật là nhiều.

Có mấy hôm sau khi tan giờ. Mấy anh trong nhà máy rủ nó đi uống bia, mà không phải loại bia bình thường. Các anh gọi là bia “Ôm” cái hình thức này thì ở đâu cũng có, nó đảm bảo nó vẫn là trai thẳng nhưng không hiểu sao nó không hứng thú với mấy cái ôm kia. Nhìn mấy ông chả còn đứng đắn như trong nhà máy nó thở dài. Đàn ông thằng nào chả có hai mặt, không phải mặt tốt hay xấu mà là một mắt với xã hội và một mặt với gia đình. Sống như vậy mới dễ chứ cứ phô hết như nó thì khó khan lắm.

_ Anh không thấy bọn em xinh à? – Cô bé dịch vụ ấy mặt non choẹt nháy mắt với nó, chả biết bao nhiêu tuổi nhưng người phổng phao trong bộ đồ bó sát. Nó cười.

_ Anh có vợ rồi. - Nó vẫn cười trêu con nhỏ.

_Nhưng vợ anh đâu có ở đây? – Nhỏ ghé sát vào nó, nó lắc đầu.

_ Mũi vợ anh thính lắm .

Nhỏ cũng phì cười rồi đi ra chỗ mấy ông kia, mấy ổng nhìn nó ánh mắt kiểu dành cho thằng ngu . Nó cũng kệ. Đứng đắn thì không đứng đắn nhưng mà nó chả có hứng. Sở dĩ anh em có thể như này với nhau là do nó còn ít tuổi, mặc dù là quản lý nhưng nó cũng biết tôn trọng họ không thì anh em khó làm việc với nhau.

Tiếng nhạc đinh tai nó ra bên ngoài. Thật ra qua mấy năm đại học cuối cùng, ngày mà nó không còn ai thì nó cũng có thử nhiều trò cùng mấy thằng bạn. Sinh viên thường thì cái gì chả biết, khéo ngoài ma túy ra thì không chưa cái gì cả. Nghĩ lại thời đó nó hơi sợ .

***

Nắng Sài Gòn vàng đỉnh đầu, nhưng da nó không bắt nắng. Nó ngang nhiền đi chơi linh tinh vì hôm đấy là ngày nghỉ. Nói thẳng ra đi coi gái cho đỡ chán, thú vui tao nhã của nó khi vô trong này mà. Người Sài Gòn thường thi to cao hơn người miền Bắc con gái thì lúc nào cũng phơi phơi, giọng ngọt lịm từ bé bán trà sữa cho đến cô bán bánh tráng… Cái chất giọng này nó cực thích. Nó có đi mấy shop quần áo để lên đồ, từ khi kiếm ra tiền nó cũng tự biết lo cho bản thân mình người cũng không còn gầy như trước nữa.

Đi vào một cái shop to kềnh hình như tên là 4Men thì phải nó kéo được mấy cái sơ mi rồi vô highland uống coffe, được ngày nghỉ thì nó tự cho mình tận hưởng. Điều như này nó không cần phải giữ cái suy nghĩ tiết kiệm to đùng như hồi sinh viên, tiền nhà thì cty lo. Còn lương nó để dư ra khoản đủ lớn để bô mẹ ở quê trang trải, thường thì rút được lưng xong nó lại gửi về cho anh cả nó rút. Nhà nó cũng không thiếu thốn như trước nhưng nó vẫn gửi. Mấy lần mẹ gọi kêu giữ lại mà sài nhưng nó không chịu.

Nhâm nhi cốc đen đặc không đường nó thờ ơ nhìn đường phố nghĩ ngợi, giờ nó không để tóc dài nữa mà cắt gọn gang rồi, tự thấy mình qua miếng kính ở cửa hàng nom ngon trai phết mỗi tội lùn thôi. Cái thứ đồ uống từng được nó xem là nước cống này tự nhiên hôm nay thơm ngon đến lạ. Nó không bị say vì có ăn linh tinh rồi… Bỗng nó nhớ con nhỏ lạnh băng kia, nhỏ Phương Anh.

Mấy năm trước lúc lật đất mới đi làm thêm, xảy ra bao nhiêu chuyện. Nhỏ hành nó với cái tính ngang ngược của mình và thứ tình cảm khó hiểu. Chả hiểu sao nghĩ lại thấy tim loạn nhịp. Nó ngả người ra thở dài, nhớ về khoanh coffe đáy cốc còn dính lại trên bàn và mái tóc bạch kim bay nhẹ trong gió…..

_ Anh ơi...!

Giọng gái ở đâu ngọt như mía lùi. Nó bừng tỉnh mở mắt, cái ghế nó ngồi mất thằng bằng làm nó tí thì ngã nếu không chống được hai bàn tay xuống đất. Nó định thần lại thì nghe thấy tiếng cười khúc khích.

_ Hihi…

Thật sự khá là ngạc nhiên, trước mặt nó là một con nhỏ trời ơi đất hỡi ở đâu đang nhìn nó hấp háy mắt. Nhỏ này xinh xẳn người cao ráo, nhỏ mặc một cái váy hồng nhạt, tay lăm lăm một tờ giấy nhỏ.

_ À ờ… Sao thế bạn? Bạn gọi mình à ?

Nó ấp úng bối rối vì chả hiểu chuyện gì cả, đầu thì cố rặn ra cái suy nghĩ mình đã gặp con này lần nào đâu.

_ Vâng em gọi anh đó….

Nhỏ vẫn cười.

_ À vâng có gì không bạn? mình từng gặp nhau chưa nhỉ?

Nhỏ vẫn cười và lắc đầu. Nó thì ngẩn tò te quay hẳn người lại.

_ Không ạ, mình chưa gặp nhau đâu anh…

_ Vậy bạn gọi mình có việc gì thế nhỉ?

Nhỏ chìa mảnh giấy ra, đưa nó bằng hai tay rồi cười.

_ Anh cho em xin sdt?

Nó ngẩn ra lần hai.

_ Ơ bạn xin làm gì nhỉ ?

Trong một giây cuộc đời nó nghĩ là con này xin số để mua sản phẩm bên nó cơ. Rồi bỗng chợt nghĩ ra. Nó cười.

_ Em muốn xin chỗ trống sau xe anh…

Nhỏ đỏ mặt, giờ mới để ý nhỏ này mắt to mà tròn, giọng thì lanh lảnh nghe thích tai. Mà con gái Sài Gòn thì có vẻ gì sang trọng với ăn mặc đi chơi rất diện, ngoài ra còn khá thẳng và mạnh dạn…