Chương 2
Thật sự mà nói, nó bất ngờ, bất ngờ ghê lắm đến độ giật mình và bối rối. Cùng sống chung một thành phố, nó đã từng nghĩ đến việc này, sẽ gặp lại nhỏ trước cái thời hạn đó. Nhưng chẳng ngờ lại ở đây và vào khoảng thời gian tâm trạng của nó không bình thường khi mất em. Cúi gằm mặt xuống lúc này mới thấy tiếc mớ tóc dài như xưa. Nó tỏ vẻ ngu ngốc thêm một chút xa lạ.
_À Tâm! lâu lắm mới thấy em. Em uống gì để anh lấy!
Mặt nhỏ Tâm có vẻ ngạc nhiên, chắc nhỏ không ngờ được nhỏ đã thay đổi mọi thứ trong suốt thời gian qua để đổi lại câu chào xã giao như vậy. Mắt nhỏ chợt ướt.
_A..nh không còn… Nhớ gì sao?
_Hì, nhớ mà quên sao được, dạo này học hành sao rồi, hai bác khỏe không em?
Cảm xúc của nó đã giết chết chính nó cũng vì thế mà qua con mắt của nhỏ Tâm nó thấy gì đó vỡ ra. Tự dưng nó lạnh. Nhỏ òa khóc.
_Huhu… Hức…hức..!
Đến lúc này nó mới hoảng loạn, cả quán hầu hết đưa cái nhìn đầy ngạc nhiên rồi chuyển sang khó hiểu về phía hai đứa. Duy chỉ có nhỏ Hoài cười gượng với vẻ tò mò.
_Ơ Minh, làm gì mà con bé khóc dữ vậy, người quen của em à?
Anh Tân chạy lại dàn xếp. Nó cứ đứng nguyên đấy không biết xử chí thế nào.
_Thôi bình tĩnh chị ơi, chỗ quán em đông người, có gì từ từ nói đừng khóc nữa chị.
Nhỏ Hoài chạy lại an ủi Tâm như quen biết, anh Tân xua tay thu hút để tản sự tò mò của những vị khách. Nó bỗng thấy bực mình kéo nhỏ Hoài ra.
_Em vào kia làm việc! Đi vào!
Nhỏ Hoài giật mình nhìn nó ái ngại rồi cũng vào. Để nhỏ Tâm vẫn sụt xịt khóc. Nó lớn giọng.
_Quán để uống nước chứ không phải để ngồi khóc, nếu không vừa lòng hay có chuyện gì với anh thì tìm nơi khác, đừng bù lu bù loa ở đây, đang đông khách. Em không ngại nhưng anh không muốn bị đuổi việc.
Nhỏ Tâm ngước lên nhìn nó bằng con mắt đỏ hoe giận dữ, rồi nhỏ ném cái ví vào mặt nó và bước nhanh ra quán.
_Đồ khốn!
Chiếc cửa đóng lại phía sau, nó tính đuổi theo trả đồ nhưng lại lặng người nhìn bóng nhỏ khuất đi trên chiếc xe mà năm ngoái hai đứa còn đèo nhau đi ăn uống. Giờ mới để ý, nhỏ Tâm đã khác xưa mái tóc của nhỏ thật sự rất đẹp. Buồn bã nhặt chiếc ví bỏ vô quầy chỗ nhỏ Hoài và tiếp tục làm việc. Cả buổi còn lại, nó cứ như mất hồn nhớ lại những sự việc mình gặp gần đây, cảm giác nó không là chính mình nữa, nóng tính hơn, thờ ơ với mọi chuyện hơn, với hay đùa cợt nhả. Cái khoảng lặng đôi khi cứ trôi đâu mất. Liên tiếp nó bị hai người con gái gọi là đồ khốn rồi.
_Anh lùn đi ăn không?
Vắng khách, nhỏ Hoài gọi khẽ nó chắc còn lạ vụ nó nổi nóng bất giờ lúc nãy.
_À…ừm thôi, em đi đi.
Nhỏ Hoài bước được hai bước rồi quay lại.
_ Vừa rồi là bạn gái anh hả?
_Không phải.
_Sao lại tự dưng khóc vậy anh?
_Thôi chuyện riêng em đi đi!
Nó đuổi nhỏ ra, nhỏ lè lưỡi.
_Plè. dù gì con gái khóc vì con trai thì con trai luôn có lỗi, anh nhớ đấy!
Nhỏ đi, nó ngồi thở dài, tách ánh mắt mình về phía cái suối nhỏ ở hòn non bộ, nước được ánh đèn chiếu vào thêm lung linh hơn. Không khí giờ ngoài tiếng nước chảy thì chẳng có âm thanh nào cả. Mọi chuyện khiến nó mệt mỏi và nhớ đến người mà nó gần như quên. Chị, người mà luôn chia sẻ vui buồn với nó giờ chẳng còn bên cạnh. Ngẫm một lúc nó mới ngộ ra, chẳng người con gái nào ở bên nó được lâu cả. “Ông trời, nghịch lý, kẻ đa tình một lúc sẽ có tất cả nhưng rồi một lúc lại mất tất cả.” Nó bắt đầu sợ.
… Ngày hôm sau nó quyết định đi trả nhỏ Tâm chiếc ví, nó không có ý khơi lại chuyện cũ hay hàn gắn lại lời hứa kia. Chỉ đơn giản gặp lại hai bác, gặp lại một người bạn cũ. Nó nghĩ rằng, Tâm bồng bột thôi, chắc không phải yêu đâu. Còn nó thì chưa sẵn sàng để bắt đầu một tình yêu mới. Cánh Bồ Công Anh kia tưởng nhẹ mà sao nặng đè chặt trong tim. Vô phòng trọ gọi cho anh Cương rủ sang cùng cho bớt ngại.
_”Gì thằng kia?”
_”Anh có ở phòng không?”
_”À, không! Mày cần gì?”
_”Làm như em cần mới gọi anh ý.”
_”Thì chả nhẽ không phải à, có bao giờ mày hỏi thăm sức khỏe thằng anh này đâu, mải yêu quên anh em rồi.”
_” Hì, thì cũng có chút, anh không có ở phòng thì thôi vậy, tính rủ anh sang nhà bác Chung thôi mà.”
_” Sang đó làm gì mày?”
_”Có dịp em kể cho. Vậy thôi nha?”
_”Đợi tý mày cứ vào đi, tao bên phòng Quỳnh hehe.”
Hết nói nổi ông anh nó nữa. Nó phóng xe qua, cái phòng nhỏ gần cổng vẫn vậy có chăng phủ nhiều rêu hơn phía mép và ở trong đó thì không thấy bác Trung. Đỗ xe ở cuối khu nó rảo bước qua khoảng sân tràn ngập ánh nắng về chiều của một ngày hè oi nóng. Cảm giác hệt như lần đầu tiên bước chân lên cái thủ đô hoa lệ này để rồi gặp biết bao nhiêu là chuyện. Sinh viên thì ai lúc đầu đi chả có những dự định đẹp đẽ, nhưng chỉ có người nào thật sự cố gắng mới đạt được thôi, vì cuộc sống khó khăn chạy theo cơm áo gạo tiền từ sớm nên sa ngã lúc nào không hay. Nó đến đây chẳng vìì mục đích chinh phục hay hàn gắn lại lời hứa kia với Tâm, chỉ đơn giản thăm hai bác và một người bạn cũ thôi. Đi vào sâu chút nữa, những căn phòng một cửa trải dài hầu hết đều mở. Vẫn vậy, hai anh Quốc và Sơn ngồi ngoài hè với cây đàn guitar âm vang bản tình ca nhẹ, nó đứng lắng nghe cho đến hết rồi tiến đến gần vỗ tay gây sự chú ý, hai anh ngước nhìn lên ngạc nhiên.
_Hay!
_Ơ thằng kia, về chơi à! Haha, lâu lắm rồi, vào đây Minh!
_Hehe, nhìn chú khác ghê.
_Dạ khác gì đâu anh.
Hai anh cười lớn bắt tay này lọ.
_Thằng nào cắt cho chú quả đầu ngố thế?
_Dạ bố em!
_Hehe, sorry! Còn chơi guitar không?
_Vào đây anh cho xem cái này!
Hai anh cứ mời nhiệt tình, không từ chối được. Ngồi xuống cầm cốc nước, anh hỏi chuyện học hành. Nó cứ ậm ừ. Vì việc chính nó đến đây không phải để nói chuyện với các anh nhưng cũng vui vì gặp lại họ.
_Nhìn nè cu!
Anh Quốc vỗ vai nó, quay ra thấy một cây Acoustic với fretboard vân gỗ và in victoria màu nâu. Tuy không chơi nhưng niềm đam mê của nó lại lên cao.
_Đẹp ghê!
_Haha báu vật của anh đấy.
Nó ngẫm nghĩ về cây đen tuyền của mình vứt xó ở nhà từ ngày mất em, nó sợ hình ảnh của em sẽ đến khi nó ngân giây vì đôi lúc bên tai nó văng vẳng tiếng đàn của bài MyLove và cảm giác như mũi ngửi thấy mùi sương sớm của Hà Nội…
_Dạ lâu rồi em không chơi!
Vừa dứt lời thì anh Cương đi vô kéo nó ra.
_Mới đến đã ở đây rồi, em tao chứ em tụi bay à?
_Anh em gì mày, yêu với đương bố mày rủ đi nhậu toàn khất, biến cha mày đi!
_Bé cái mồm thôi, Quỳnh ở ngoài đấy!
_Rồi rồi!
Ra bên ngoài nó bụm miệng cười và chào chị Quỳnh. Anh Cương vẻ ngượng, đâu riêng gì nó vì yêu mà bỏ anh em đâu.
_Thôi qua luôn đi mày!
_Vâng! Em đi nha chị.
_Ừ, về thì hai anh em sang ăn cơm với chị nhé, lâu lâu đến đừng trốn luôn đấy hihi!
_Dạ!
… Nó cùng anh Cương sang bên nhà bác, anh hỏi gì nó nói nhưng tuyệt nhiên về em thì không, chắc anh hiểu tính nó nên không hỏi nhiều.
_Ê thằng đàn bà, cái gì kia?
Anh Cười rồi chỉ vô cái ví màu đỏ của nhỏ Tâm nó đút ở túi.
_Thì cái ví của cái Tâm giờ sang trả nè.
_Ủa, sao mày cầm của nó?
_Thì hôm qua nó ném em!
Mặt anh khó hiểu. Tính hỏi, nó tiếp luôn.
_Hôm qua ở quán đang làm thì nó đi vô, khóc rồi ném em phát vào mặt ấy mà!
_Tự dưng thế á, tưởng chúng mày không gặp nhau cơ mà?
_Chịu, ai biết được! Thôi đi nhanh nhanh đi nắng quá anh ơi!
Nó đẩy đẩy anh Cương để đánh trống lảng, qua cổng vẫn không có bác Chung, anh gắt.
_Từ từ cái thằng này!
… Bên đường, chiếc cổng của căn nhà với lối kiến trúc kì lạ đóng kín, nó thọc tay mở chốt, hình như hơi rít so với trước kia. Tự tiện thế do không thấy ai để gọi cả. Bỗng dàn hoa giấy rung lên.
_Ai đấy?!
Giọng bác Tám. Nó ngần ngại, lùi ra cho bác rõ mặt.
_Trời ơi! Thằng Minh à, vào đây cháu!
Bác mở lẹ cái cổng rối rít vẻ mừng kéo nó vào, anh Cương ở ngoài gọi trêu.
_Ơ cháu thì sao?
_Bố nhà anh, không vào thì ở ngoài!
_Hehe!
Nội thất căn nhà nguyên si, bộ bàn ghế với chiếc đồng hồ cây đặt đầy phòng khách và hai cửa thông sang hai gian kia.
_Ông ơi, thằng Minh nó về chơi này!
_Đợi tý, tôi xuống liền!
… Lúc sau nói chuyện với bác Tám và màn hỏi han thì bác Trung Xuống, mốt cũ, áo ba lỗ và quần đùi.
_Nhìn thằng này trông lớn hơn nhỉ ?haha.
_Đâu có bác!
_Ra đấy ở một mình à Minh?
_Vâng cháu không quen ở chung, cứ một mình cho thoải mái bác ạ!
_ Thế thuê đắt không?
_Cũng vừa giá, sống được bác!
_Ừ.
Bác Tám rót nó chén trà.
_ Em Tâm học hành tiến bộ chứ bác?
_Ừ, thì cũng có tiến bộ, nhưng cô giáo nó gọi điện về bảo bác để ý coi nó bị trầm cảm không mà ở lớp không nói chuyện với ai hết.
Hai bác thở dài. Nó thấy nghẹn ở cổ.
_Lâu chưa bác?
_Thì cũng lâu rồi, từ cái đợt nó làm tóc tai gọn gàng lại, bác mừng lắm, nhưng nó ít nói hẳn đi cháu ạ. Cứ đâm đầu vô học, nhiều lúc bác cũng lo.
_ Hôm qua còn đi đâu về khóc ầm lên, bác hỏi không nói!
_Dạ để cháu hỏi thử em xem, em có nhà không bác?
_Có trên phòng ý, mày lên xem em nó sao rồi bảo nó giùm bác. Trưa giờ bỏ bữa ăn uống gì đâu, chiều còn trốn luôn học thêm nữa. Nó thấy buồn, bước thật nhẹ chân qua cầu thang lên phòng nhỏ Tâm, để anh Cương với bác Trung nói chuyện. Căn phòng cửa gỗ đóng kín, nó gõ nhẹ.
_Mẹ xuống đi con mệt!
Giọng nhỏ hơi lạc đi, nó kiên nhẫn thêm chút.
_Mẹ xuống đi!
_À.. Ừm anh Minh nè!
Nó nói, tiếng cửa lạch cạch rồi mở, nhỏ Tâm với chiếc áo ngủ và con mắt đỏ hoe, mái tóc đen mượt giờ rối bù. Nhỏ sẵng giọng.
_Anh đến đây làm gì?
_Thì vô phòng nói chuyện, tính cho anh đứng ngoài à?
Nhỏ lui vô nằm lên giường thu người lại, nó vào nhìn căn phòng nó từng dạy học cho nhỏ.
_Phòng gọn ghê ha?
…
_Trời ơi, bài kiểm tra toán được mười luôn nè! Công của anh đó nhóc!
…
_Tưởng ngăn lắp, sao mà nhiều vỏ bim bim dưới hộc bàn nè! Mách bác Tám ha?
Nó trêu nhỏ bằng thái độ tự nhiên nhất mong nhỏ vui mà dễ nói chuyện, nào ngờ.
_Hức…hức..huhu!
Nhỏ khóc to rồi nhảy lên người nó đấm đá túi bụi.
_Đồ điên! Đồ hâm…! Đồ dại..! Hức hức..! Sao giờ anh mới đến..hức hức..!
_Khóc hoài, ai làm gì mà khóc đứng dậy!
Nó đứng lên, nhỏ đu bám chắc vào người nó không thả, miệng nói liên tục khiến nó chạnh lòng.
_Em nhớ anh lắm..! Em nhớ..anh.. Hức..hức!
Nó im lặng chờ nhỏ qua cơn xúc động, thở dài, mọi chuyện diễn ra thật không ngờ được.
… Lau nước mắt cho nhỏ Tâm, nó tiếp tục trêu.
_Trời ơi, nước mắt nước mũi đâu ra mà lắm thế!
_Hức.. Kệ người ta!
_Kệ là về đó nha!
_Đến làm gì mà về?
_Đến trả ví! Tự dưng ném người ta!
_Ai bảo ngu quá làm chi?
_Ngu gì?
_Sao không né! Chả ngu?
_Ăn nói hỗn, ném thế ai né được!
_Hihi đùa thôi!
Nhỏ quàng tay qua cổ ôm nó một cách tự nhiên. Nó ngượng nghịu dù cảm xúc chai sạn đi khá nhiều.
_Chúng mình ăn gian nha anh! Em không chờ được!
_Ăn gian gì?
_Chưa đến một năm!
_Một năm làm sao?
_Anh đừng giả vờ nữa, em biết anh vẫn nhớ. Nếu anh quên em đã không chọn anh.
_Tâm… Liệu có quá vội vàng không em?
_Có những lúc em cũng nghĩ mình vội vàng, nhưng nhớ đến anh mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Anh thấy đấy, chưa đến một năm…
Nhỏ vuốt vuốt mái tóc cho phẳng phiu.
_Em đã đủ xứng với anh chưa?
_Tâm này…
_À phải rồi, còn kì thi đại học nữa, anh giúp em nhé?
Nhỏ cứ cướp lời không cho nó nói tiếp.
_Ừ, nhưng Tâm nghe anh nói.
_Anh không cần phải nói. Em biết mọi chuyện, về chị Ly phải không?
Nó há hốc mồm, làm sao mà nhỏ Tâm biết về em, là sao, nó không hiểu?
_Nói cho anh nghe! Sao em biết!
_Để em kể cho!
Chuyến đi SaPa, em biết số của Tâm nhưng nó trả lời xuề xòa cho qua, rồi món quà Tâm tặng. Em đã nghi nó có những mối quan hệ khác tưởng nó phản bội em. Rồi em gọi cho Tâm, nghe Tâm kể rõ, em hiểu nên sẵn sàng giữ kín chuyện với nó vì là ở Tâm chứ không phải ở nó. Nhưng sự ích kỷ của em là yêu cầu Tâm không làm gì ảnh hưởng đến tình yêu giữa hai đứa.
_Chị ấy rất thông minh, người lọt vào mắt xanh của anh tuyệt vời lắm hihi! Lúc đó em tưởng em mất anh rồi, cho đến một chiều cách đây hơn hai tháng, chị Ly lại gọi cho em. ” Chị bị bệnh em ạ, chắc không thể qua được chị chia tay Minh rồi, vậy nên nếu có yêu Minh thì hãy đến bên anh ấy ngay lúc này và chăm sóc anh ấy giùm chị em nhé!”. Lúc đó em không giữ được bình tĩnh nên nặng lời với chị Ly, nhưng rồi em cũng hiểu mọi chuyện. Với thái độ của anh chắc là chị ấy đã… Thôi không nói lại nữa.
_Ơ này này! Vừa dỗ em xong lại khóc hả, đây không biết dỗ dành đâu.
_Ai khóc, hâm à?
_Thế hả hihi.
_Nếu em biết rồi thì, Anh xin lỗi nhé mình…
_Ấy khoan khoan, đừng từ chối vội, thời gian còn nhiều. Em sẽ khiến anh phải yêu em thôi!
_Học!
_Không, nếu anh không đến giúp em học như trước em không đi học nữa!
_ Gì thế?
_ Em biết phòng trọ của anh gần đây thôi! Đừng giấu em!
_ Quên hết rồi không nhớ gì mà giúp đâu.
_Quên thì sang đứng cho em nhìn để lấy cảm hứng học.
_Có vụ này nữa hả?
_Có mà!
_Được rồi, để xem đã.
_Mai em ở nhà cho anh xem!
_Ừ ừ.
_Hihi. Anh vẫn ngố như xưa! À mà trả ví đây!
_Nè, ví gì toàn tiền lẻ!
_Thế mới ném, tiền chẵn ném đi nhỡ anh không trả thì sao?
_Khôn ghê!
_ Why not!
Nó về, nhỏ Tâm xem chừng vui vẻ hơn chút, nhảy xuống tiễn, thấy vậy nó cũng nhẹ lòng đi phần nào. Nhưng sao thấy mọi chuyện liên quan đến em càng ngày càng phức tạp.
_Mới chiều nhìn nó như có đám, giờ ông nhìn kìa! Thằng Minh đến là cười toe toét ghê chưa?
_Thanh niên nó thế haha, thằng Minh làm con rể bác nhé!
Bác Trung đùa làm nó đỏ mặt, nhỏ Tâm thì ôm cổ nó nói nũng nịu.
_Một ý kiến hay anh nhỉ?
_Học đi cô ạ! tháng nữa thôi đấy.
_Giỡn chút, làm gì thấy ghê. Về đi mai sang nhé anh!
_Không biết!
_Không thì kia em nghỉ học!
_Gì vậy hai đứa?
Bác Trung nghe chắc chưa hiểu, nên nó tính thưa với bác vì đã nhận lời với nhỏ vậy mà nhỏ nhảy choi choi ra.
_Bố ơi! Từ mai anh Minh đến kèm con học đấy bố. Hihi.
_Vậy thì tốt quá! Chịu khó giúp nó hộ bác nhé. Nhưng có phiền không Minh?
_Dạ không, cháu sang được sẽ sang mà.
_Cái con này, mày làm gì mà chạy nhảy linh tinh hết cả lên thế? Ngồi yên một chỗ xem nào?
Bác Tám cười rồi mắng nhỏ Tâm. Nó cũng cười theo.
_Thì con đang vui mà hihi… Rồi bố mẹ xem, con thủ khoa cho coi!
_Được thế thì tôi mừng quá!
_Dạ thôi cháu xin phép hai bác!
_Ừ, đi cẩn thận đường đông lắm nghe chưa?
_Vâng!
Nhỏ Tâm tiễn nó đến tận cuối khu trọ lấy xe, nãy anh Cương đã về trước. Cầm Đt nhắn một tin bảo anh là nó đi luôn rồi dắt xe ra. Đúng là hè, trời chưa thể tối hẳn dù đã muộn.
_Thôi về đi! Tính đến phòng anh luôn à?
_Để em xin bố nha!
_Anh xin em, về cho anh nhờ!
_Thì về!
Qua cổng nhỏ kéo then lại, rồi vẫy chào nó.
_Đi cẩn thận nhé anh và đừng quên đấy!
_Ừ.
…Chạy xe về lòng buồn man mác, trái ngược lại với cảm xúc của một con người bình thường khi gặp lại người mà mình quí mến. Tại sao nhỉ? Còn điều gì nó chưa biết về em. Còn những gì em làm sau lưng nó để hai đứa yêu nhau và vun đắp. Em đã khiến nó bỏ quên điều gì. Cơn gió mát mẻ trên con đường đông đúc và ngột ngạt vào lúc tan tầm của Hà Nội khiến con người ta dễ chịu hơn. Hàng cây khẽ đưa qua đưa lại trước mắt để báo hiệu nhưng chiếc lá đã về sau một mùa đông tưởng chừng như ấm áp. Vậy mà lòng người giờ đi về đâu? Để mình tôi vùi trong nỗi u sầu. Lặng người, nó buồn khi gặp lại Tâm vì lo sợ điều gì đó lại xảy ra nữa.
Điều mà khiến nó đau kể từ khi bắt đầu và kết thúc, để rồi làm nó trượt dốc thật dài. Đóng chiếc cửa phòng trọ lại, lúc nào cũng vậy, khi nào ở phòng một mình nó cũng đóng cửa, đơn giản vì không muốn bị làm phiền. Nhiều khi cứ tưởng tượng có tiếng gõ cửa, ra mở lại không thấy ai. Nhưng hôm nay thì khác.
_Cạch…!
_Ai vậy?
Nó chồm dậy, nhỏ P.Anh dắt xe vô tự nhiên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thể điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên vậy. Nhiều lúc, cũng đau tim với nhỏ này lắm cơ.
_Cái gì thế?
_Mắt nhìn rồi, có cần thiết phải nói không?
_Ơ thì đến làm gì?
Nhỏ ngồi xuống giường nó, chống tay để giữ thằng bằng phớt lờ câu hỏi của nó luôn. Chán nản vì con nhỏ suốt ngày im im, nó nhắm mắt tìm giấc ngủ. Mặc kệ nhỏ thích làm gì làm.
_Nè!
Nhỏ động người nó lay mạnh.
_Gì?
_Tính ngủ hả?
_Ừ.
_Sớm mà!
_Nhưng mệt, tý về thì đóng hộ cái cửa.- Nó nhắm mắt.
_Ơ này!
_Gì nữa?
_Đèo người ta đi dạo mát chút! Vừa đi tập về nóng quá à!
Nhỏ ngước mắt nên, giờ mới để ý, nhỏ mặc một bộ đồ khá kì lạ, người ngợm có mùi mồ hôi, mái tóc xõa dài được búi lên gọn gàng chừa vài ngọn lơ phơ, hở cái gáy trắng nõn.
_Tập gì, với lại có xe tự đi đi!
_Đèo giùm đi!
Cái vẻ muốn nhờ nhưng ngại của nhỏ làm nó thấy dễ thương. Xiêu lòng, nó ngồi dậy vươn vai.
_Ừ thì đi!
Giờ không quan tâm lắm, nó khá dễ dãi trước những lời rủ rê. Hình như nó đã thay đổi một chút. Nhìn nhỏ cười, nó thấy được cảm giác vui lòng nhẹ hơn. Đường Hà Nội lại trở tối, bao nhiêu ngày đi qua, mảnh đất thủ đô tuy rộng lớn nhưng nó cũng biết khá nhiều khung đường vì hay chạy lung tung khám phá, một thú vui của nó. Con nhỏ P.Anh không ôm nó như trước mà chỉ khẽ bám eo rồi hát vu vơ bài hát nào đó quen thuộc mà thoáng chốc nó không nhớ ra được.
_ Đi đâu giờ?
_Không biết, thôi cứ đi đi.
Con nhỏ khùng tự dưng kêu nó đèo đi mà không có địa điểm thật là kì lạ.
_Ý… Dừng!
Nhỏ gọi, nó làm theo lời độ lại, nhỏ P.Anh nhảy khỏi xe rồi đi vô cửa hàng tạp hóa gần đó vài phút. Bước ra khỏi cửa hàng, thì ra là mua kem.
_Đèo đến chỗ nào ăn được đi!
_Chỗ nào là chỗ nào, sao không ngồi trong đấy mà ăn!
Nhỏ lắc đầu.
_Muốn đợi à?
_Cũng có sao đâu!
Nói vậy nhưng nó vẫn đèo nhỏ đi loanh quanh kiếm một cái ghế đá bờ hồ vắng chút cho nhỏ giải quyết đống “đá đủ vị” kia. Sợ nhỏ ngại.
… Nó ngồi yên đấy nhìn khoảng không tối trước mắt. Bên cạnh là nhỏ P.Anh ngồi ăn. Im lặng, không gian chẳng có gì là lạ giữa hai đứa. Chợt nó nghe thấy tiếng thở dài của nhỏ. Nhưng chẳng bận tâm. Nó cứ thế để cơn gió mát lạnh từ mặt hồ thổi vào người, tìm kiếm một sự sảng khoái. Nhỏ P.Anh phá tan sự bỗng phá tan sự yên tĩnh.
_Ăn không?
_Không.
_Có hai thìa nè!
_Không thích, hay bị viêm họng.
Nhỏ P.Anh gật gù tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Nó thì đưa ánh mắt sang phía nhỏ. Hình ảnh nào đó từ cuộn phim cũ kĩ hiện ra làm nó nói. “Lan”. Nhỏ P.Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
_Gọi ai thế?
_À, một người bạn.
_Bạn gái à?
Nhỏ tò mò mà bỏ quên vẻ lạnh lùng, nó đoán đúng, chẳng ai lạnh lùng cả, cho đến khi người ta cố tỏ ra như vậy thôi.
_À.. Ừm, cũng có thể nói là như vậy, nhưng đã lâu không gặp.
_Trước khi anh đến với Ly à?
Nhỏ P.Anh bắt đầu dùng chủ ngữ với nó, bớt xa lạ hơn trước. Nó kể cho nhỏ một chút quá khứ của mình, nhưng chẳng may mảy con nhỏ tiểu thư này hiểu.
_Ừ, trước lâu rồi! Tầm con nít á!
_Con nít mà bạn gái nỗi gì?
Nhỏ xắn muỗng kem to rồi ăn, hình như hơi buốt quá nên nhỏ khẽ rùng mình. Nó lắc đầu cười. Đúng là nhỏ chẳng bao giờ hiểu được.
_Tình cảm không có tuổi, cái có tuổi là người mang tình cảm. Anh không biết con nít hay không, nhưng ước gì anh được gặp lại cô ấy một lần.
_Giờ anh vẫn có tình cảm à?
_Ừ.
_Nếu chọn giữa Ly và cô ấy, anh sẽ chọn ai?
Cậu hỏi khó. Thật sự rất khó.
_ Anh không biết.
_Đồ ngốc! Những gì anh vừa nói. Anh có thấy tổn thương và có lỗi với Ly không?
Nhỏ P.Anh tự nhiên tỏ vẻ bực mình, nó im lặng như hèn nhát để trốn tránh nhiều suy nghĩ về em bị lu mờ. Hai bàn tay được dịp đan vào nhau bối rối. Tuy có là do nhỏ khơi ra.
_Thôi đưa về giùm đi!
Trở về với vẻ lạnh lùng như chưa từng có cuộc nói chuyện lúc nãy. Nhỏ hối nó. Thật kì lạ. Tại sao mọi thứ cứ trở lên rối bời thế nhỉ. Nó như một kẻ đắm thuyền ở giữa đại dương mênh mông không phương hướng, không lối thoát và hoang mang bởi xung quanh là nhưng chiếc vây cá mập mang tên dòng đời đang trôi.
câu chuyện của anh phần nào giống a Mon, đọc xong thấy bực mà buồn lắm khiến cho ngta phải suy ngẫm