Chương 24: Mối tình đầu vợ chồng (24)

Chương 24: Mối tình đầu vợ chồng (24)

"Anh Thần Trạch.." Hề Vân Khê chạy đến trước mặt Hề Thần Trạch.

Hề Thần Trạch đang đứng ở bậc thứ tư trên cầu thang, Hề Vân Khê ngẩng đầu nhìn anh.

Hề Thần Trạch chưa đáp lại Hề Vân Khê, ánh mắt nhìn về phía Lam Yên, Lam Yên có chút không biết làm sao, cô không biết mình nên có biểu cảm nào mới là thích hợp nữa.

Cuối cùng, tầm mắt Hề Thần Trạch lướt qua cô, đón nhận ánh mắt của Hề Vân Trì.

Hai ánh mắt lạnh lùng chạm vào nhau, không khí tựa hồ đều phải run rẩy một chút.

"Anh Thần Trạch.. anh.." Hề Vân Khê vừa gọi vừa chạy lên cầu thang, đến trước mặt Hề Thần Trạch.

"Ừm.." Hề Thần Trạch thu hồi tầm mắt, thở nhẹ một hơi, khóe miệng gượng ép kéo cong một chút, trả lời: "Ừ.. Vân Khê, em đã đến rồi à."

"Anh Thần Trạch, anh trai em làm bẩn sàn nhà của anh, em giúp anh lau dọn lại nha?" Hề Vân Khê vừa nói vừa đi xuống cầu thang, nhìn bốn phía xung quanh.

"Trên ban công hình như bị bẩn rồi, cần quét dọn một chút." Cô chỉ về phía ban công đi đến, lúc đi qua dừng lại ở trước sô pha, "Sô pha có chút loạn, cũng cần phải quét dọn lại một chút."

"Bàn trà cũng vậy." "Sàn nhà trên phòng khách cũng thế." "tủ lạnh trong phòng bếp chắc cũng rất loạn, lát nữa cũng phải đi sửa sang lại một chút."

Bình thường Hề Vân Khê là một cô gái rất yên tĩnh, nhưng mà hôm nay, cô ta lại nói rất nhiểu.

Lam Yên nhìn cô ta, hiện tại phản ứng của Hề Vân Khê so với thời điểm gặp nhau lần đầu vào bốn năm trước giống hệt nhau.

- -

"Lam Yên? Cô tên là Lam Yên?" Hề Vân Khê đặt rổ trái cây đang xách trên tay lên bàn trà, trong miệng không có ngừng lặp lại, "Ừ.. Lam Yên. Tôi đã nhớ cô rồi."

"Vậy cô làm gì ở đây thế?" Cô ta hỏi tiếp.

Lam Yên phất phất tạp dề trên người, "Tôi ư? Hề Thần Trạch giới thiệu tôi với anh trai cô là như thế này, nghe kỹ nha.." cô dừng một chút, hắng hắng giọng nói, học dáng vẻ của Hề Thần Trạch lạnh giọng nói, "Cô ấy là người giúp việc dọn dẹp vệ sinh."

"..."

Hề Vân Khê nghe xong, cũng không có phản ứng gì, ánh mắt cô ta dừng lại trên quần áo của Lam Yên.

Mắt Lam Yên chớp hai cái, cúi đầu nhìn theo tầm mắt của Hề Vân Khê, nhìn lại bộ quần áo màu đen trên người mình trên người, mũ sam đội lệch lỏng lẻo, áo thì dài đến nửa đùi luôn rồi.

Bộ quần áo này vừa nhìn đã biết không phải là đồ nữ, đúng vậy, đó là quần áo của Hề Thần Trạch. Bình thường Lam Yên yêu thích cái đẹp, luôn thích mặc các loại váy ngắn ở nhà, lúc dọn dẹp nhà cửa cũng vậy, đôi lúc khi cúi người xuống sẽ lộ ra leggings*.

(* mình có seach trên gg nó toàn hiện là quần bó quần vải nên mình cảm thấy nó không đúng lắm trong hoàn cảnh này. Theo mình nghĩ có thể theo ý tác giả là qυầи ɭóŧ hoặc viền qυầи ɭóŧ nhưng chưa chắc lắm nên mình sẽ để nguyên nhé. Nếu các bạn hiểu về nó thì xin đóng góp ý kiến để mình sửa lại).

Hề Thần Trạch nhìn thấy trong lòng căng thẳng, có một ngày hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm một đống lớn quần áo của hắn đặt trước mặt Lam Yên, đem chúng nhét mạnh vào tay cô, bất ngờ nói: "Về sau lúc ở nhà thì mặc những bộ quần áo này, nếu em còn dám mặc váy ngắn đi đi lại lại trước mặt tôi, tôi sẽ ném em ra ngoài."

Lam Yên ảo não vô cùng, chỉ cảm thấy dây thần kinh của Hề Thần Trạch bị chập rồi. Vì không muốn bị Hề Thần Trạch ném ra khỏi nhà. Cho nên từ đó, cô cất hết những chiếc váy ngắn mình rất yêu thích kia đi, mỗi ngày khoác lên bộ quần áo xấu xí của Hề Thần Trạch.

Quần áo của hắn cũng không phải là rất xấu, chỉ là Lam Yên cảm thấy dáng người đẹp quyến rũ của mình khoác lên bộ quần áo của hắn các loại đường cong cơ thể cũng không cần nói đến nữa.

Nhưng không thể không nói, quần áo của Hề Thần Trạch tuy to rộng thùng thình nhưng mặc vào vẫn rất thoải mái.

"Áo khoác cô đang mặc là của Thần Trạch?" ánh mắt Hề Vân Khê sắc bén nhìn chằm chằm Lam Yên, ánh mắt đó giống như muốn đâm thủng một cái lỗ trên người Lam Yên.

Lam Yên hơi giật mình, "Cái này.. vấn đề này à, cô đi mà hỏi Hề Thần Trạch ấy."

Hề Vân Khê cụp mắt xuống, không nói nữa.

Lam Yên liếc mắt nhìn cô ta, tuy rằng là lần đầu tiên gặp Hề Vân Khê, nhưng dựa vào trực của mình, cô cảm giác được Hề Vân Khê thích Hề Thần Trạch.

Lam Yên bĩu môi, lắc đầu.

Haizza.. không nghĩ tới cái mặt băng đó còn được nhiều cô gái thích đến vậy.

"Vân Khê?" Lúc này vừa vặn Hề Thần Trạch mới từ trên tầng xuống đến. Hắn nhìn thấy Hề Vân Khê có chút giật mình, "Em đến khi nào vậy?"

"Hử?" Hề Vân Trì nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hề Thần Trạch lập tức lại cười, chỉ vào rổ trái cây trên bàn trà nói, "Đó là bạn của mẹ tớ tặng cho, nói là hoa quả sạch không phun thuốc. Cho nên tớ nghĩ mang cho cậu một ít."

"Ừ.." Hề Thần Trạch nhàn nhạt đáp, đi đến trước bàn trà.

Nghe được là trái cây tự nhên, Lam Yên là người đầu tiên nhìn qua, cô cũng muốn nhìn xem trái cây tự nhiên trông như thế nào.

Trái cây trong rổ có quả táo hơi hồng phấn, quả nho màu tím còn có quả thanh long màu đỏ sẫm.

Lam Yên nhìn, nuốt nuốt nước miếng.

Hề Thần Trạch hơi nghiêng đầu nhìn Lam Yên, khóe môi cong lên một chút, cầm quả táo ra, lại cầm thêm một chùm nho đưa tới trước mặt cô, "Cho đấy, cầm đi ăn đi, không phải em thích ăn nho sao?"

Lam Yên lăng, "Sao anh biết tôi thích ăn quả nho?" Ngay sau đó lại nói, "Cái gì gọi là 'cho đấy, cầm đi ăn đi'. Anh xem em là chó hay mèo hả? Đang thưởng cơm cho tôi chắc?"

"Tôi vẫn luôn thưởng cho em ở đây, lại thưởng cho em ăn còn gì? Không phải em vẫn luôn rất thoải mái khi ở đây sao?" Hề Thần Trạch cố ý chọc cô.

"Hề Thần Trạch.." Lam Yên cau mày, tay chống nạnh, bất mãn ngăn lại cái tay đang xách theo chùm nho của Hề Thần Trạch nói, "Tôi không ăn, tôi không thích nho."

Hề Thần Trạch nhếch miệng: "Phải không, vậy tại sao tất cả kẹo qua của em đều là vị nho?" Ngữ điệu của anh mang theo một tia pha trò.

Lam Yên đôi mắt trợn to nhìn anh.

Việc này mà anh cũng biết?

Hề Thần Trạch và Lam Yên đang đấu võ mồm, nghiễm nhiên quên mất Hề Vân Khê đang ngồi trên sô pha.

Mà Hề Vân Khê cũng không ngốc, người sáng suốt đều nhìn ra được Hề Thần Trạch đối Lam Yên rất có hứng thú. Một người cao ngạo như Hề Thần Trạch vậy, trút bỏ sự lạnh lùng mang theo nụ cười ở trước mặt Lam Yên. Nếu không phải là thích, vậy nó còn có thể là cái gì nữa?

Đôi mắt Hề Vân Khê có chút chua sót, cô ta đứng dậy đi tới trước mặt Lam Yên, giật lấy chổi lau nhà trong tay Lam Yên.

"..."

Lam Yên giật mình kinh ngạc, "Cô?"

"Để tôi lau đi." Giọng Hề Vân Khê đè xuống rất thấp, mặt cúi xuống nhìn chằm chằm dưới đất.

Lam Yên thấy không rõ biểu cảm trên mặt cô ta, có chút chưa hiểu kịp, dù thế nào cũng cảm thấy hiện tại Hề Vân Khê đang tức giận. Cô nghiêng đầu nhìn Hề Thần Trạch, Hề Thần Trạch thở dài một hơi, đi lên đi cầm lấy chổi lau nhà trong tay Hề Vân Khê, "Vân Khê.. lau dọn vệ sinh, Lam Yên có thể làm, em không cần phải làm."

"Cứ để em làm đi." Hề Vân Khê kiên trì nói.

Hề Thần Trạch không có biện pháp đành buông lỏng tay ra.

Ngày đó, Hề Vân Khê buồn bã, cái gì cũng không nói, cứ hì hục làm việc, mà Lam Yên chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau cô ta, cùng nhau lau dọn nhà cửa.

Hề Thần Trạch thì ở trên sô pha phòng khách đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng anh sẽ nói một câu, "Vân Khê đã rất sạch rồi, không cần lau nữa."

"Ừm." Hề Vân Khê gật gật đầu, nhưng động tác trên tay cũng chưa dừng lại.

Lần đó, Hề Vân Khê đem nhà Hề Thần Trạch trong ngoài lau dọn hai lần.

Từ đó trở đi, Hề Vân Khê đi theo Hề Vân Trì đến nhà Hề Thần Trạch, chỉ cần nhìn thấy Lam Yên đang làm việc, cô ta sẽ luôn đoạt lấy đồ vật trong tay Lam Yên, nói là để cô làm.

Lam Yên rửa trái cây, cô ta giành lấy bồn rửa trái cây nói: "Để đấy tôi làm cho."

Lam Yên quét nhà, lau nhà, cô ta lại giật lấy cây chổi lau nhà nói: "Để đấy cho tôi đi."

Lam Yên giặt quần áo, cô ta ngó đầu qua xem rồi giành lấy quần áo của Hề Thần Trạch trong tay Lam Yên, "Vẫn cứ để tôi làm đi."

Mỗi lúc đến thời điểm này, Lam Yên chỉ có thể buông tay để cô ta làm. Có lẽ cô ta cảm thấy cô ta làm nhiều việc hơn một chút, Hề Thần Trạch sẽ thích cô ta nhiều một chút, Lam Yên chỉ có thể nghĩ như vậy.

Tuy rằng Lam Yên có thể ở trước mặt Hề Thần Trạch dỗi lên dỗi xuống cả ngày, giống như một kẻ ngốc vậy, nhưng cô biết Hề Vân Khê bởi vì cô đang sống trong nhà Hề Thần Trạch nên vẫn luôn không ưa cô, chỉ là vẫn luôn nhẫn nhịn chưa nói mà thôi.

Nhưng tính tình Lam Yên phóng khoáng thaoir mái, không thích so đo tính toán mấy việc nhỏ nhặt đó với người khác. Đối với việc Hề Vân Khê thích tranh giành việc nhà với mình cô luôn cảm thấy rất vui vẻ nữa là.

- -

"Vân Khê.." hình bóng Hề Vân Trì lướt qua trước mặt Lam Yên, đi đến chỗ Hề Vân Khê.

Lam Yên từ trong trí nhớ hồi thần lại, cô nhìn về phía Hề Vân Trì, bước theo về phía trước mấy bước.

Hề Vân Trì là anh trai của Hề Vân Khê, đương nhiên anh ta sẽ nhận ra sự khác thường của Hề Vân Khê. Anh ta đến trước mặt Hề Vân Khê, gọi: "Vân Khê.."

Trong giọng nói khàn khàn mang theo chút ẩn nhẫn, Hề Vân Khê bị dọa cả người run lên một chút, rồi sau đó chỉ ra chỗ huyền quan, "Còn nữa, ngoài huyền quan giày cũng khá bừa bãi, cũng nên dọn."

"Đủ rồi, Hề Vân Khê." Hề Vân Trì gào to.

"..."

Hề Vân Khê ngây ngẩn cả người, đôi mắt lập tức đỏ. Hô hấp của cô ta có chút mỏng manh, một lúc sau mang theo tiếng khóc nức nở nói với Hề Vân Trì: "Anh.. Lam Yên đã trở lại.. em không còn hy vọng nữa rôi." Ngay sau đó, cô ta lại đột nhiên xoay người, đôi mắt đỏ hồng nhìn Lam Yên, nức nở một tiếng, ép hỏi Lam Yên: "Nếu cô đã đi rồi vì sao lại quay về?"

Đột nhiên bị hỏi khó, Lam Yên khẽ nhíu mày một chút, không trả lời.

Nhìn Hề Vân Khê, cô cảm thấy cô ta có chút đáng thương, ở trên con đường tình yêu cô ta quá hèn mọn.

Hề Vân Khê thẳng tắp nhìn chằm chằm Lam Yên, hốc mắt ướŧ áŧ, cảm xúc của cô ta có chút mất khống chế, âm thanh nức nở càng lúc càng lớn, hai hàng nước mắt tuôn trào không ngừng.

Đối với cảm xúc, đặc biệt là cảm xúc bi thương luôn rất dễ dàng lây nhiễm sang người khác. Đầu vai Lam Yên rũ xuống thấp.

Bây giờ tất cả mọi người trong phòng người đều bởi vì Hề Vân Khê mà yên lặng lại, Hề Vân Trì ảo não gãi đầu, Hề Thần Trạch buông thõng cánh tay xuống dựa trên vách tường trầm ngâm.

Trên gương mặt mọi người đều tràn ngập cảm xúc phiền muộn.

"Vân Khê.. rất xin lỗi, tôi thích Lam Yên." Giọng nói của anh vang lên đánh vỡ sự im lặng, "Tôi cảm thấy hôm nay cần phải nói rõ ràng vấn đề này với em, nếu không có thể em sẽ phải chịu hiều tổn thương hơn nữa."

Lam Yên ngơ ngẩn, cái tay vốn muốn đưa khăn giấy cho Hề Vân Khê ngừng ở giữa không trung.

Mà ngay lúc Hề Thần Trạch vừa dứt lời Hề Vân Khê đã bụm mặt khóc lóc xông ra ngoài.

"Vân Khê.." Hề Vân Trì đuổi theo.

"Bang.." tiếng đóng cửa thật lớn vang quanh quẩn trong toàn bộ căn nhà.

Lúc sau vẫn là một mảnh trầm tĩnh.

Ánh nắng giữa trưa hắt vào thông qua bức rèm có chút chói mắt.

Lam Yên ngước mắt nhìn về phía Hề Thần Trạch, lại thấy không rõ anh.

"Tôi thích Lam Yên.."

Giọng nói khàn khàn nhưng lại kiên định của anh cứ vang lên mãi trong đầu Lam Yên, cô có chút hoảng loạn, có chút hoang mang.

"Thình thịch thình thịch.." nhịp tim đập liên hồi, tay Lam Yên nắm chặt lại, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi mỏng.