Chương 2: Đột kích ban đêm
Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào. Tôi ở trong khoảng không gian yên tĩnh này đột nhiên tỉnh dậy, kinh nghiệm nhiều năm đã nói cho tôi biết, loại yên tĩnh quá mức này không hề bình thường.
Tôi yên lặng không một tiếng động đứng dậy, từ dưới gối lấy ra một con dao sắc lẹm đã gắn bó với tôi rất lâu.
Vào những tình huống thế này, dùng thứ này sẽ tốt hơn dùng sống, gϊếŧ người cũng không gây ra tiếng động gì, khiến các sát thủ khác khó mà phán đoán được vị trí của mình.
Tôi nhét gối vào trong chăn, trốn ra góc tối phía sau rèm cửa.
Quả nhiên, không lâu sau, đã có một người cầm súng chầm chậm đột nhập vào phòng tôi.
Bắc Nguyệt luôn bố trí ít nhất hai mươi tên cao thủ của Hoàng gia ở đây để bảo vệ tôi, bọn người này có thể bước vào phòng ngủ của tôi, chứng tỏ hai mươi người kia đã lành ít dữ nhiều.
Hai người một trước một sau bước vào, tôi thầm nín thở.
Một người trong đó không tiếng động tiến sát về phía giường, nhấc chăn lên chỉ thấy bên dưới có một chiếc gối. Tốc độ phản ứng của hai tên này rất nhanh, nhưng mà tôi không thể cho bọn chúng cơ hội. Tôi giật rèm cửa xuống, ngăn chặn tầm nhìn của chúng, sau đó giơ tay cắt xuống, theo tiếng vải bị xé rách tôi đã cắt đứt cổ họng của hai tên này.
Đã rất lâu rồi tôi không gϊếŧ người nữa, ra tay có chút không quen, tuy vậy vẫn khiến chúng mất mạng chỉ bằng một lưỡi cắt
Bây giờ phải làm gì? Đầu óc tôi bắt đầu nhanh nhẹn tính toán.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi khả năng nghe, cho nên sự cảnh giác của tôi đã kém đi rất nhiều. Nếu không thì chẳng đợi đến lúc chúng xông vào phòng rồi tôi mới phát hiện ra .
Căn nhà này sợ rằng đã bị chúng bao vây cả rồi, lao ra là không thể, bây giờ tôi chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian.
Có lẽ đám cao thủ vệ sĩ canh chừng ở đây đã đi báo với Bắc Nguyệt rồi, chắc anh sẽ mang người chạy tới.
Chờ cứu viện của Bắc Nguyệt là con đường sống duy nhất của tôi. Chỉ là không biết tôi có thể chờ được không?
Tôi giấu thi thể dưới gầm giường, sau đó nhờ bóng tối che giấu, tôi chui ra khỏi phòng ngủ.
Căn nhà này không tính là quá rộng, nhưng kết cấu thì lại rất phức tạp, đó cũng là một trong những nguyên nhân Bắc Nguyệt lại chọn nơi này để tôi ẩn thân.
Chúng không hiểu rõ kết cấu của nó, tuy rằng đã bao vây được thì công việc đi lục soát cả cái nhà này cũng lãng phí khá nhiều sức lực đấy.
Còn tôi thì lại nắm rõ nơi này như lòng bàn tay, đây là ưu thế duy nhất của tôi. Tôi biết, nơi này có một tầng hầm vô cùng bí ẩn. Nếu như có thể trốn được xuống chỗ đó thì sẽ không dễ bị phát hiện, có lẽ có thể chống cự được tới lúc Bắc Nguyệt tới.
Vấn đề là tôi có thể đi xuống dưới đó mà tìm may mắn hay không?
Tôi bí mật không tiếng động đi trong bóng đêm, giống như một con thú chờ cơ hội trong đêm tối, nhiều năm huấn luyện đã khiến tôi hiểu rõ, làm thế nào mới có thể lợi dụng bóng đêm để bảo vệ chính mình, như thế nào mới có thể đối mặt với nguy hiểm bất ngờ. Cho nên, từ trước tới giờ tôi cũng chưa khi nào phải hoảng hốt lo sợ, Joey luôn rất khâm phục tôi vì điểm này, càng nguy hiểm thì càng bình tĩnh!
Nhưng lần này không hiểu sao lòng tôi lại thấy hoảng loạn, giác quan thứ sáu nói cho tôi biết lần này khó mà thoát được!
Tôi chầm chậm tiến lại gần lối vào tầng hầm, nhưng trong màu đen của đêm tối lại thấy hai người đang đứng canh ở lối vào ấy. Chúng tìm đến tận đây cơ à.
Để tóm được tôi, hai người này còn lật cả thảm trải trên nền nhà để lục soát. Cẩn thận tới mức này chỉ sợ không bắt được tôi thì chúng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng tôi không thể để bọn chúng phát hiện ra tầng hầm này được, đó là con đường sống cuối cùng của tôi
Tôi cố ý hắng giọng khiến một trong hai tên đi ra chỗ khác, sau đó thừa lúc người kia chưa chuẩn bị, từ phía sau bịt miệng hắn lại, cắt đứt cổ họng, gọn gàng nhanh chóng. Hắn chỉ kịp rêи ɾỉ vài tiếng, không kịp nói lời nào đã ngã xuống.
Quả nhiên tôi trời sinh đã phù hợp với gϊếŧ người, tuy rằng đã lâu không cầm dao nhưng cảm giác dưới tay vẫn nhanh chóng tìm đến. Mùi máu tươi đã lâu không ngửi khiến mỗi tế bào trong đầu tôi hưng phấn hẳn lên, nhưng phản ứng của cơ thể đã bay xa tới mức tôi không kịp ý thức.
Một tên khác phát hiện ra sự bất thường, nhanh chóng xoay người, họng súng nhắm thằng vào tôi. Tôi nắm lấy bàn tay cầm khẩu súng lục của hắn, nhưng vẫn chậm một bước, tiếng súng vang lên, tôi thầm nghĩ: xong rồi!
Tiếng động bén nhọn lập tức cắt ngang đêm lạnh yên tĩnh. Viên đạn đó tuy lệch khỏi quỹ đạo, nhưng vẫn lướt qua làn da tôi, cổ tôi đau như đang bị thiêu vậy. Tôi chẳng quan tâm đến đau đớn, dùng khuỷu tay chạm vào ma huyệt dưới xương sườn của hắn, một bàn tay khác tháo súng của hắn ra. Loại súng lục này, tôi nhắm mắt lại cũng có thể tháo ra. Sau đó, tôi dùng dao rạch gân tay của hắn…
Hắn lập tức ôm lấy cổ tay kêu thảm thiết, tuy rằng đã vị trí đã bị lộ nhưng tôi vẫn không muốn hắn kêu quá nhiều, hơn nữa tiếng kêu của hắn nghe rất kinh tởm.
Tôi cầm lấy tượng thạch cao bên cạnh đập mạnh vào đầu hắn, hắn lập tức bất động nằm trên nền nhà.
Tất cả những chiêu thức tôi dùng đều rất thâm độc và tàn nhẫn. Điều đó là dĩ nhiên bởi vì trước kia tôi là sát thủ. Kỹ năng của một sát thủ giỏi chính là cách đưa người ta vào chỗ chết, vì vậy bạn không thể đạo lí để nói chuyện với một tên sát thủ được. Đây không phải là một trận đấu võ thuật, chúng tôi chỉ cần kết quả, không quan trọng quá trình.
Tôi nhanh chóng đi vào lối đi đến tầng hầm, nhưng còn chưa kịp chạm đến cánh cửa, tất cả đèn đuốc trong nhà đột nhiên sáng trưng, tôi bị mười mấy người bao vây xung quanh, đã không còn một chỗ nào để ẩn nấp nữa rồi.
Tôi cười nhìn con dao thân thuộc trong tay, lưỡi dao đã nhuốm đầy máu tươi, dưới ánh đèn tạo nên một tia sáng kì lạ, đúng là một hung khí xinh đẹp.
Tôi nắm chặt lấy nó, tuy hiểu được cơ hội đã là quá xa vời nhưng tôi không muốn ngồi đây chờ chết, cho nên chỉ có thể liều mạng…