Chương 33

Dạ Ngọc nhận thấy ánh mắt của đám đông luôn dõi theo từng bước chân mình khiến cô có chút không thoải mái liền ghé sát vào anh khẽ nói.

- Tại sao mọi người lại nhìn chúng ta như vậy? Trang phục của tôi kì lạ lắm sao?

Mặc Đông Quân hơi cúi đầu nhìn thẳng vào cô, môi bạc khẽ nhếch lên cười.

- Vì em đẹp, vì chúng ta xứng đôi.

Dạ Ngọc bị nụ cười của anh kích tướng, có chút bối rối liền rời khỏi ánh mắt của anh. Cô không trả lời chỉ là vành tai lại có chút đỏ.

" Tên ma vương này, nói chuyện bình thường không được sao? Cứ luôn thích khoe nụ cười chết người đó với mình."

Mặc Đông Quân tinh ý nhìn thấy cái tai nhỏ có chút thay đổi, nụ cười đã che khuất ánh Mặt Trời.

Phía đằng xa, khuôn mặt tuyệt mỹ có vẻ đanh lại những chiếc móng được chăm chút cẩn thận đâm lấy vào trong lớp da thịt mịn màng_ Hoàng Châu Ly cô ta hôm nay cũng đến.

Mặc Đông Quân vì là một ông lớn ở thành phố K này vậy nên có rất nhiều người muốn tiếp chuyện cùng anh, Dạ Ngọc thấy không thích hợp nên đã lựa cho mình một vị trí kín đáo để nghỉ ngơi. Mà nơi đó, anh sẽ luôn có thể quan sát được cô.

Mặc Đông Quân nhìn theo cô, giao tiếp với cô bằng khẩu hình miệng.

" Chờ tôi chút nhé"

Dạ Ngọc liền hiểu ra ý muốn của anh, nhẹ gật đầu đồng ý.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cô ngồi đó, dõi theo bước chân anh đang tiếp nối những câu chuyện với các doanh nhân khác trong đầu chợt nảy ra những suy nghĩ tự ti.

Ở đây như một thế giới hoa lệ mà cô lần đầu đến vậy, toàn bộ những người ở đây đều sẽ vì sự thành công hiện tại của bạn mà cố gắng tạo mối quan hệ. Còn anh, cao quá.... giữa cô và anh như có một khoảng cách xa vời. Tại nơi này, không ai là không biết đến anh_ một tuổi trẻ tài trí hơn người. Mà cô, một hạt bụi nhỏ ven đường, sẽ chỉ luôn là một thú vui nhất thời khiến anh mê thích mà thôi.

Những suy nghĩ đó bất giác làm cô cười trêu mình.

- Cô là ai? Tại sao lại xuất hiện cùng với anh ấy.

Đột nhiên, Dạ Ngọc bị một đám người vây lấy trong số họ ai cũng toát lên khí chất của những tiểu thư nhà giàu có. Một người đứng lên phía trước giọng kênh kiệu hỏi cô.

Dạ Ngọc cũng không phải dạng vừa liền đáp trả.

- Vậy cô là ai lại có quyền ở đây truy hỏi tôi?

- Mày...

Câu trả lời của cô khiến cô ta không vui định đi đến hành động lỗ mãng với cô nhưng liền bị thư kí Gia Lạc ngăn lại.

- Xin thứ lỗi, phu nhân nhà tôi không thích tiếp người lạ mong tiểu thư Bạch đây lượng thứ.

Bạch Trúc Uyên nghe hai từ " người lạ" trong lòng càng điên tiết hơn.

- Bạch gia và Mặc gia trước giờ luôn thân thiết há lại có thể để một kẻ hầu thấp kém như ngươi phán xét.



Mặc Đông Quân vừa hay lại nghe thấy đoạn nói chuyện này khiến anh hài lòng không ít. " Phu nhân"? Một danh xưng thật êm tai. Từ phía xa anh đã gọi tên cô ta.

- Trúc Uyên, đừng làm cô ấy sợ.

Bạch Trúc Uyên nghe giọng nói quen thuộc liền nhanh nhẹn chạy đến dựa sát người, tay còn thân thiết khoát vào tay anh.

- Anh Mặc, tên thư kí chết tiệt của anh vừa gọi e là người lạ.

Mặc Đông Quân khẽ gỡ cánh tay cô ta ra khỏi người, vẻ mặt hờ hững, xoa lấy đầu cô ta.

- Đừng nghịch nữa, nhóc. Cô ấy là người phụ nữ của anh.

Bạch Trúc Uyên năm nay chỉ mới vừa tròn hai mươi, từ lúc con bé xíu đã đem lòng thầm thương Mặc Đông Quân rồi. Vì hai nhà khá thân thiết nhau nên cô né này rất thường xuyên sang nhà anh chơi. Mỗi năm vào thời khắc cầu nguyện trong buổi sinh nhật, Bạch Trúc Uyên đều luôn cầu nguyện rằng có thể trở thành vợ của anh. Mà điều này cả hai gia đình đều biết.

Nghe anh nói đến " người phụ nữ của anh" khiến cô ta giận lắm, khuôn mặt non nớt liền lộ rõ biểu cảm không vui.

- Anh Mặc, em thích anh từ trước đến nay cả hai gia đình đều biết. Chuyện anh và em sẽ kết hôn là chuyện sớm muộn, em cũng sẽ không chấp nhất việc anh trêu đùa ở bên ngoài nhưng không có nghĩa là anh được phép xem người phụ nữ thấp hèn này là người phụ nữ của anh.

Bạch Trúc Uyên tức giận có phần lớn tiếng khiến anh đưa ánh nhìn chán ghét đối với cô ta, mi tâm đã lộ ra những nét nhăn.

- Mau xin lỗi cô ấy đi, những lời của em vừa rồi không hay đâu.

- Em không xin lỗi. Đó là sự thật_ Bạch Trúc Uyên cố chấp cãi lại, khuôn mặt đã ướt nước mà bỏ đi.