Trans: THỦY TIÊN HIÊN.
XIN ĐỪNG REUP – XIN ĐỪNG REUP – XIN ĐỪNG REUP!
------------------------------------------------------------------------
Phù Âm đang gà gật trên tàu điện ngầm, đột nhiện nhận được tin nhắn wechat từ chị em tốt Thời Nhan: "Thân ái, mấy giờ cậu tới trạm? Tớ tới trạm xe đón cậu!"
Thời Nhan và cô có hơn mười năm giao tình, lúc nhỏ hai nhà ở đối diện nhau, hai người lại cùng học một trường, lại cùng nhau học lớp đào tạo năng khiếu, Phù Âm học đàn tranh, Thời Nhan học đàn tì bà. Vì phải thi cử, hai cô gái nhỏ liền cùng nhau luyện khúc, cảm tình tự nhiên càng ngày càng tốt. Tuy rằng Thời gia hai năm trước đã chuyển đến Thượng Hải, cơ hội gặp nhau càng thêm ít, nhưng hai người cũng không ngừng liên lạc, quan hệ vì thế mà chẳng có chút nào xa lạ.
Phù Âm cách đây không lâu vừa hoàn tất kì thi cao trung, cùng Thời Nhan thi học viện trọng điểm ở Thượng Hải, cô muốn đến Thượng Hải làm quen mốt chút hoàn cảnh nơi đây, thuận tiện đi chơi vài ngày, Thời Nhan nhận được tin liền chủ động muốn đến đón cô.
Nhận được tin nhắn của chị em tốt, Phù Âm lập tức hồi đáp: "Mười một giờ rưỡi đúng tới trạm, gặp ở cửa ra [bắn tim]"
Gửi xong tin nhắn thuận tiện xem lại, đã mười một giờ rồi, Phù Âm không còn muốn ngủ, đành mở điện thoại xem chút vòng bạn bè.
Sau kì thi cao trung kết thúc, khó có được một kì nghỉ dài, các bạn học đều đi du lịch, vòng bạn bè cũng biến thành đại chiến chụp hình cảnh đẹp. Lướt hết vòng bạn bè hôm nay lại like toàn bộ xong, Phù Âm cất điện thoại. Quay đầu nhìn lại, nam sinh ngồi bên cạnh cũng đang chơi điện thoại... chẳng qua cậu ta không lướt vòng bạn bè mà đang là đang chơi game.
Nam sinh cũng tầm hai mươi tuổi, vừa chơi game vừa nhỏ giọng lầm bầm:" Tôi dựa vào, nhà đều muốn mất rồi còn ở bên ngoài đánh đoàn, một đám đồng đội heo đến thủ tháp cũng không biết sao!"
Nhìn cậu ta một mặt phẫn nộ, Phù Âm tò mò không nhịn được liền nhìn màn hình điện thoại của cậu ta.... là một trò chơi có màu sắc phong phú, có rất nhiều người tí hon chạy tới chạy lui, đột nhiên, màn hình điện thoại cậu ấy chuyển sang màu xám, bên trong là người tí hon nằm dưới đất không động đậy, hình như là chết rồi?
Dù sao xem cũng không hiểu, Phú Âm liền thu hồi ánh mắt.
***
Chuyến tàu rất nhanh đã đến trạm, Phù Âm xách hành lý đi tới cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Thời Nhan đang đứng đợi cô.
Thời Nhan từ nhỏ đã có tính cách giống con trai, hôm nay mặc một thân đồ thể thao, mái tóc ngắn ngang tai, một thân phong cách nữ hán tử tiêu sái, nhìn thấy Phù Âm liền như "hổ đói lâu năm" bổ nhào tới cho cô một cái ôm thật chặt, kích động mà hô: "Lâu rồi không gặp, Tiểu Âm cậu càng ngày càng xinh đẹp nha!"
Phù Âm bị cô ôm tới mức không thở được, bận rộn ổn định thân thể, giang tay ôm lại cô.
Phát hiện cô vậy mà đã cao hơn mình 5cm, Phù Âm không nhịn được nói: "Hai năm không gặp, cậu như thế nào mà đã cao hơn tớ rồi?"
Thời Nhan cười đáp: "Do gien di truyền nha! Một nhà chúng tớ ai cũng cao cả, tớ cao một mét bảy ba, anh tớ cao một mét tám sáu." Cô nói xong liền buông Phú Âm ra, tay chỉ về nam sinh bên cạnh.
Phù Âm thuận theo tay cô nhìn sang, liền ngớ ra... là anh ấy?
Vừa nãy lúc ra khỏi cửa, bời vì Thời Nhan không ngừng nhảy tới nhảy lui vẫy tay tới mình, Phù Âm liền không chú ý đến anh của Thời Nhan cũng đến.
Hai năm không gặp, anh ấy so với trước kia đã thành thục hơn nhiều.
Kí ức về anh ấy luôn là một nam sinh đạp xe đến trường, thích mặc áo thun trắng sạch sẽ, thích đến sân tập đánh bóng rổ, chính là giống chàng thiếu niên bước ra từ truyện tranh.
Mà anh của hiện tại, trút bỏ đi tính trẻ con thời niên thiếu, tăng thêm phần anh tuấn rắn rỏi.
Anh ấy hôm nay mặc áo sơ mi màu xanh nhạt đơn giản, phối với chiếc quần dài vừa vặn, vạt áo được bỏ trong quần, thắt lưng da có logo kim loại ở giữa, thắt lưng da buộc có chút chặt, vừa vặn ôm sát phần eo. Vai rộng, eo hẹp, chân dài toàn bộ hợp thành dáng người của một người mẫu.
Không giống với hình mẫu bạn học mặt trắng nhỏ ngọt ngào đang lưu hành trên mạng hiện nay, khuôn mặt của Thời Việt hoàn toàn toát lên vẻ nam tính, dáng vẻ mười phần cường tráng soái khí. Xương gò má cao, mày kiếm hơi hơi nhấc lên, tôn lên đôi con ngươi đặc biệt sâu thẩm kia, sóng mũi cao thằng trông như được điêu khắc ra, đôi môi mỏng, khóe môi hơi nhếch lên, làm cho cả khuôn mặt toát lên một chút vẻ lạnh nhạt không thể đến gần.
Nếu như lúc này chụp một tấm hình của anh ấy, trực tiếp có thể làm khuôn khắc icon "lạnh nhạt" một cách sống động rồi.
Phù Âm ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn anh cũng đang nhìn qua đây.
Tim không kịp khống chế mà đập chậm nửa nhịp, Phù Âm lập tức hít một hơi sau đó ổn định tinh thần, bất động thanh sắc mà mỉm cười nói: "Chào Việt ca."
Đây là cách mà cô từ nhỏ đã gọi anh, rất tự nhiên mà gọi lại.
Thời Việt cũng không có phản ứng gì đặc biệt, đánh giá cô một chút, rồi bình thản "Ân" một tiếng, nhấc hành lý của cô lên rồi nói: "Đi thôi."
Anh đối với cô bé này không có mấy ấn tượng, chi nhớ lúc nhỏ có một cô bé đặc biệt mũm mỉm mỗi ngày đều cùng em gái của mình học đàn, nhưng hiện tại nhìn cô, trái lại một chút cũng không mập, dáng vẻ còn rất thon thả.
Cô hoàn toàn không cùng phong cách nữ hán tử như em gái nhà anh, Phù Âm mặc một chiếc váy liền thân thuần sắc xanh nhạt, phối hợp với giày xăng đan có gót nhọn màu trắng, trang điểm đơn giản trong trẻo lại thêm mỉm cười lễ phép, làm cô từng phần lộ rõ vẻ tự nhiên thoải mải, lúc cười mỉm lên bên khóe môi còn xuất hiện lúm đồng tiền, để lại ấn tượng.... khiến mọi người không thể ghét.
Hôm nay bị em gái bức bách đến đón chị em tốt, Thời Việt thực ra không mấy vui vẻ, lại không chịu được em gái làm nũng quấy rầy, anh chỉ có thể tự mình lái chiếc xe yêu dấu tới đây.
Căn bản là lại không quá quen thuộc với Phù Âm, lại thêm tính cách của anh là cái loại không hề nhiệt tình hiếu khách, sau khi chào hỏi thì thuận tay giúp Phù Âm xách hành lý, xoay người đi về phía trước.
***
Sau khi đến bãi đỗ xe, hai cô gái cùng nhau ngồi ghế sau, Thời Nhan bắt đầu nhiệt tình trò chuyện cùng chị em tốt: "Tiểu Âm, cậu tính khi nào thì báo danh?"
Phù Âm đáp: "Ngày 1 tháng 9 sẽ đi,trước tớ muốn ở đây chơi một tuần."
Thời Nhan hai mắt phát sáng: "Chỉ một tuần, vậy cậu dứt khoát tới ở nhà tớ đi?"
Phù Âm có chút lưỡng lự: "Ở nhà cậu? Này có chút không tiện đi, để tớ ở khách sạn là được rồi."
Thời Nhan giữ bả vai cô đáp: "Ở khách sạn thì phí tiền lắm, còn không bằng để tiền ấy ăn vài bữa. Ba mẹ tớ hiện không ở nhà, trong nhà còn có phòng cho khách. Ở nhà tớ thuận tiện bao nhiêu, đúng không anh?"
Thời Việt bình thản đáp một từ: "Ân"
Thời Nhan cười meo meo kéo tay Phù Âm nói: "Cậu cứ ở nhà tớ đi! Hai đứa mình lâu rồi không cùng nhau nói chuyện rồi, tớ có rất nhiều chuyện muốn kể cậu nghe."
Chị em tốt đã nhiệt tình thì khó mà từ chối, Phú Âm chỉ có thể gật đầu: "Vậy được, tiền thuê khách sạn tớ mời cậu đi ăn đồ ngon."
Hai người vui vẻ rất nhanh đã đạt đến độ cùng chung nhận thức, Thời Việt đối với mấy vấn đề mà hai cô nhóc đang nói đều không có hứng thú, trầm mặt mà làm tài xế cho hai cô nàng.
Xe vừa khởi động, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.
Vì điện thoại đang kết nối bluetooth, sau khi điện thoại vang lên trong xe, hai cô nàng liền tự giác im lặng.
Thời Việt ấn về phía màn hình nghe máy, trong xe liền vang lên thanh âm trong trẻo của một chị đại: "A Việt, khi nào cậu về đội?"
Thời Việt đáp lại: "Thứ tư tuần sau."
Đối phương nghe xong nói: "Là như vầy, huấn luyện viên muốn gặp riêng cậu nói chuyện, khi nào về đội thì nhớ tìm thầy ấy."
Thời Việt trầm mặc hai giây, mày khẽ nhíu lại: "Biết rồi, bye."
Nói xong liền cúp máy.
Thời Nhan lập tức bát quái hỏi: "Anh, điện thoại của ai vậy? Không phải có quan hệ gì đó chứ...."
Thời Việt liền cắt đứt lời cô: "Là người quản lý của tụi anh, đừng có não bổ nhiều quá."
"À." Thời Nhan mỉa mai mà sờ sờ mũi: "Quản lý của chiến đội tụi anh, Vi tỷ?"
Thời Việt "Ân" một tiếng, lộ vẻ không muốn nói nhiều.
Trái lại Phù Âm lại có chút tò mò: "Chiến đội? Chiến đội gì vậy?"
Thời Nhan chủ động giải thích: "Anh tớ hiện là tuyển thủ game, chiến đội của anh ấy là đội ngũ câu lạc bộ game thủ chuyên nghiệp."
Phù Âm sững sờ, hoàn toàn không ngờ Thời Việt hiện tại là "tuyển thủ game". Cô còn nhớ Thời Việt rõ ràng thi vào trường đại học chuyên về thiết kế phần mềm có tiếng, như thế nào mà chưa học xong đã chạy đi làm tuyển thủ game? Nhận được tin khiến mình giật mình, Phù Âm thuận hỏi ra vấn đề: "Việt ca là chơi game gì vậy?"
Thời Nhan phấn khích nói: "Anh tớ chơi game có tên là Vương giả tinh diệu, cái game này rất đơn giản, tớ đã học chơi được rồi, tớ đánh trận trong một tuần, từ cấp bậc đồng lên thẳng cấp bậc bạc!"
Thời Việt: "................."
Một tuần từ đồng lên bạc, em còn không ngại mà nói ra sao.
Phù Âm tò mò hỏi: "Đồng, bạc? Có phải cấp cao hơn sẽ là vàng không?"
Thời Nhan: "Không sai!"
Phù Âm nghiêm túc hỏi: "Vậy Việt ca là ở cấp bậc vàng sao?"
Thời Việt: "................"
Từ ngày làm tuyển thủ game tới tận bây giờ, có rất nhiều nhà báo, fan hâm mộ hỏi hắn các kiểu câu hỏi, như anh thích/ sở trường chơi nhân vật nào nhất, anh cảm thấy trong liên minh tuyển thủ mạnh nhất là vị nào, lúc anh chơi nhân vật xx thích dùng trang bị gì?
Những vấn đề này thật dễ dàng để trả lời.
Nhưng Phù Âm lần đầu hỏi hắn lại là: "Anh có phải cấp bậc vàng không?", còn hỏi với vẻ nghiêm túc như vậy.
Với tư cách tuyển thủ game đứng tại chức nghiệp KPL cao nhất liên minh, lại có thể bị người hỏi, cậu có phải cấp bậc vàng............
Khóe môi Thời Việt nhẹ nhàng co rút, quyết định không trả lời vấn đề này.
Thời Nhan nghe tới câu hỏi đáng yêu này thì dở khóc dở cười đáp: "Cậu tưởng có đồng, bạc, thì cao nhất là vàng sao? Cậu cũng quá ngây thơ rồi! Trên vàng còn có bạch kim, kim cương, cao thủ, grandmaster và người thách đấu! Anh tớ đại danh đỉnh đỉnh người thách đấu 99 sao, là loại đỉnh cấp ấy, sao có thể là tân binh cấp vàng được!"
Nghe xong giải thích mặt Phù Âm như bị hâm nóng, đáp: "Tớ cứ nghĩ vàng là lợi hại nhất rồi.... vậy trong một tuần đánh đến cấp bạc vậy tính là trình độ gì?
Thời Nhan: "..............."
Cái vấn đề này, quá đắng lòng đi!
Bạc thì tính là trình độ gì? Chỉ có thể tính là trình độ tân binh thôi.
Thời Nhan có chút phiền muộn: "Đồng là tân binh cấp thấp nhất, bạc chí là tân binh cao hơn đồng chỉ một chút. Anh tớ không có thời gian dẫn tớ chơi, tớ chỉ có thể tự mình chơi lại hay gặp đồng đội gian lận.... hay là cậu cùng tớ chơi đi? Hai chúng ta mở một nhóm, nói không chừng có thể lên tới kim cương—tớ thật sự muốn chơi tới cấp kim cương!"
Phù Âm đối với lời mời này cảm thấy thích thú, tuyệt không do dự đáp: "Được nha, trở về tớ liền tải game, cùng cậu chơi tới cấp kim cương."
Nghe những lời này khóe môi Thời Việt nhẹ nhẹ giương lên, tâm nghĩ --- hai đứa tiểu tân binh một đội, có thể đánh tới kim cương??
Bớt nằm mơ đi, hai đứa thể nào cũng tay nắm tay cùng nhau quay lại cấp bậc đồng.
~~~~~~~~~~~ (^_^)~~~~~~~~~~~~
Hãy ghé truyenhdt.com của mình đọc truyện nha các bạn~~
Yêu mọi người~~~~