Chương 8

Thịnh Cẩn đã thành công chọc giận Mộc Thời Viêm.

Mộc Thời Viêm đi đến gần cô với đôi mắt lạnh lùng, đưa tay ra bóp cổ cô.

“Ưm…” Một cảm giác nghẹt thở ập đến, Thịnh Cẩn liên tục khua tay, không thở nổi, cô giơ tay lên đánh vào cánh tay người đàn ông.

Xét về thực lực, phụ nữ sẽ không bao giờ là đối thủ của đàn ông, huống hồ là một người đàn ông máu lạnh như Mộc Thời Viêm.

Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Cẩn không nhìn thấy gì ngoài sự ghê tởm và khinh thường trong mắt anh.

——Mộc Thời Viêm... Anh thật sự chán ghét tôi đến thế sao?

Thịnh Cẩn lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm anh, không vùng vẫy nữa.

Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của người phụ nữ trước mặt, trái tim Mộc Thời Viên đau nhói, anh buông tay ra, như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay lau tay: “Thịnh Cẩn.. Cô tự lo thân đi.”

Sau khi màn đêm buông xuống, mang theo từng trận sấm chớp.

Sửa sang quần áo ngay ngắn xong, Phó Dũ từ phòng tắm đi ra, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi.

Người phụ nữ Thịnh Cẩn đó đã đi đâu rồi?

Tìm một vòng trong phòng tiệc, chỉ thấy mẹ vợ Nguyễn Thành Tương đang chỉ đạo người hầu thu dọn bàn ghế bên ngoài.

Sau khi trang điểm lại một lần, Mộc Như Ca đi xuống lầu, sau khi thấy bóng dáng của Phó Dũ, cô ta bước xuống cầu thang với những bước đi kiêu ngạo, mái tóc xoăn của cô ta thỉnh thoảng vén qua tai.

Khi đi ngang qua trước mặt Nguyễn Thành Tương, cô ta cố ý ưỡn thẳng cổ để bà nhìn thấy vết hickey trên cổ mình.

Nguyễn Thành Tương vô cùng tức giận, khi tìm thấy Thịnh Cẩn lại thêm một trận quở trách: “Con không thấy con đàn bà lẳиɠ ɭơ Mộc Như Ca vô liêm sỉ thế nào sao! Con đó cố tình khoe vết hickey trên cổ nó trước mặt mẹ! Đấy không phải là nó muốn nói cho mẹ là nó đã dụ dỗ Phó Dũ à? Cứ coi như nó đã lên giường với Phó Dũ rồi đi, thì nó cũng chỉ là một con tình nhân không được nhìn thấy ánh sáng! Con nhỏ đó có cái gì đáng khoe! Thật sự làm mẹ tức chết mất! Nhà họ Mộc làm sao lại có một con đĩ đê tiện như nó chứ!”

Ánh mắt Thịnh Cẩn bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, cô đã trang điểm xong, dùng kem che khuyết điểm che đi vết siết trên cổ, thản nhiên nói: “Mẹ, hình như mẹ đã quên mất khi đó mình cũng là một cô tình nhân không thấy được ánh sáng của chú Mộc rồi.”

“Con có ý gì!” Nguyền Thành Tương tức giận đứng dậy, sau khi đóng cửa lại, không màng hình tượng mà mắng con gái: “Con so sánh mẹ con với con đĩ Mộc Như Ca đó sao? Mẹ con chỉ có một người đàn ông là chú Mộc của con thôi! mẹ với chú Mộc yêu nhau thật lòng! Thế nhưng con nhỏ Mộc Như Ca và Phó Dũ thì sao? Giữa họ không có quan hệ gì cả! Chỉ có tìиɧ ɖu͙© thôi!”

“Giữa con và Phó Dũ cũng không có tình yêu, ít nhất anh ta còn cùng Mộc Như Ca quan hệ, còn con, động chạm một chút cũng chưa từng.”

“Con câm miệng cho mẹ! Con còn mặt mũi để nói vậy nữa! Tự mình soi gương đi, con không thua gì Mộc Như Ca cả, tại sao con kết hôn với Phó Dũ đã ba năm, nhưng nó vẫn chưa chạm vào con? Nếu con không cố gắng một chút thì chồng con sẽ bị người khác cướp mất đó!”

Nguyễn Thành Tương không kiên nhẫn nổi: “Tiểu Cẩn, mẹ nói cho con biết! Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng thân dưới! Nếu con không thận trọng! Con phải da^ʍ lên! Phải da^ʍ như Mộc Như Ca vậy! Thì đàn ông mới thích được.”

Ha ha, da^ʍ? Vậy cũng phải xem là đang da^ʍ với người nào…

Thịnh Cẩn thản nhiên cầm túi tiệc đi về phía cửa: “Con biết rồi, mẹ yên tâm đi, cho dù Mộc Như Ca có leo lên giường của Phó Dũ, thì Phó Dũ cũng sẽ không lấy cô ta đâu, con sẽ mãi mãi là bà Phó.”

“Tiểu Cẩn, mẹ không có ý đó.” Nguyễn Thanh Tương đổi sang chiến thuật tình cảm, khóe mắt lập tức đỏ hoe: “Mẹ chỉ muốn con sống tốt hơn thôi. Cha con mất sớm, hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, sau khi tới nhà họ Mộc, từ nhỏ đến lớn mẹ con chúng ta đã bị người ta coi thường, mẹ không muốn con sống cuộc sống bị như vậy. Mặc kệ Phó Dũ có chạm vào con hay không, ít nhất con là vợ nó, con tuyệt đối không được làm chuyện ngu ngốc, nếu như con bị Phó Dũ đuổi ra khỏi nhà, mẹ con chúng ta trong nhà họ Mộc này vĩnh viễn sẽ không thể ngóc đầu lên được nữa!”

“Con biết rồi.”

Làm sao cô có thể không biết mấy năm nay mình sống như thế nào nhà họ Mộc?

Bị chế giễu, bị coi thường, bị chửi là con hoang…

Khi đó ngay cả người hầu cũng nói sau lưng họ là mẹ con họ đúng là mấy đồ không biết xấu hổ.

Bây giờ vất vả lắm cô mới leo ra khỏi vũng bùn đó, làm sao cô có thể để mình rơi xuống lần nữa chứ.



Khi rời khỏi đại viện của nhà họ Mộc, trời đã đổ mưa to.

Ở bên ngoài, Phó Dũ hành động như một quý ông, cầm ô cho Thịnh Cẩn, giúp cô xách váy, thể hiện hết vai trò của một người chồng tốt.

Ngồi vào trong xe, đóng cửa sổ xe lại, anh ta lập tức lộ rõ

bản chất của mình:

“Con mẹ nó, tối nay cô chạy đi đâu vây? Tôi tìm cô mấy lần mà không thấy, nếu có lần sau, dù cô có cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không tới nhà họ Mộc diễn kịch đâu! Mệt chết đi được!”

Thịnh Cẩn lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra, lau đi vết son trên môi, khinh thường liếc anh ta một cái: “Anh cũng sướиɠ rồi không phải sao? Ít nhất cũng không uổng công, lại có thêm một nhân tình.”

“Con mẹ nó cô đừng có giả vờ ngây thơ như vậy!” Phó Dũ không thể không bùng nổ: “Mộc Như Ca ít nhất không giả vờ, da^ʍ là da^ʍ, nào có giống như một con điếm như cô vậy! Chỉ có loại đĩ mới có thể giả vờ vô tội thôi! Nếu cô để cho tôi thao cô! Thì tôi đây cần gì phải đi tìm tình nhân!”

Nói đến chuyện này là bực mình!

Trước đây, người chạy đến nhà họ Phó muốn gả chính là cô, sau khi kết hôn không cho anh ta đυ.ng vào người cũng là cô!

Phó Dũ thừa nhận, về nhan sắc hay nội hàm bên trong, những người phụ nữ bên ngoài không bằng một phần mười so với Thịnh Cẩn.

Nhưng nếu đẹp thì sao! Căn bản không để mình đυ.ng vào người!

Thịnh Cẩn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng lúc nhìn thấy Mộc Thời Viêm đang cầm ô hộ tống Tống Tình An trở lại xe.

Trên vai Tống Tình An… còn khoác áo khoác vest của Mộc Thời Viêm.

Đôi mắt cay cay, cô thu tầm mắt lại: “Phó Dũ, anh thật sự muốn tôi sao?”

Phó Dũ nhìn lên kính chiếu hậu, nhận ra tối nay cô rất khác, ít nhất... hoa hồng không có gai.

Thịnh Cẩn bắt gặp ánh mắt của anh ta trong kính chiếu hậu, vừa nghiêm túc vừa tuyệt vọng hứa hẹn: “Cho tôi thêm nửa tháng nữa. Sau nửa tháng, nếu anh muốn... tôi sẽ cho.”

“Tại sao là nửa tháng sau?”

Cô cười nhạt: “Viêm âʍ đa͙σ, nếu anh không ngại bẩn, đêm nay tôi cũng có thể cho anh.”

“Cút!”

Không vui một tí nào cả!

Phó Dũ thu hồi ánh mắt, đấm vào tay lái!“Thịnh Cẩn, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô!”

“Bây giờ không phải đã thấy rồi à?” Chiếc xe khởi động, kéo xa khoảng cách với xe của Mộc Thời Viêm, Thịnh Cẩn dựa vào ghế, nhắm mắt lại cười nói: “Tôi bẩn, Phó Dũ anh cũng bẩn, hai chúng ta thật xứng đôi.”

“Câm miệng cho tôi! Nếu cô không chịu câm miệng! Là tôi sẽ tập tức đá cô xuống xe bây giờ đấy!”

Lúc này, Phó Dũ tràn đầy tức giận, một mực áp chế xuống.

Sau khi về đến nhà, anh ta không tin lời Thịnh Cẩn đã nói, ném cô lên giường, dùng tay vén váy cô lên.

Thịnh Cẩn nằm trên giường mà không hề vùng vẫy, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh Mộc Thời Viêm và Tống Tình An ở bên nhau.

Ngay khi Phó Dũ cởϊ qυầи bảo hộ ra, một mùi thuốc mỡ và mùi hôi thối nồng nặc đập vào mặt anh ta.

“Xéo đi!”

Anh ta túm lưng quần ném cô ra khỏi giường!