Chương 13: Tôi Đang Ở Đồn Cảnh Sát

"Tại sao không thích hợp?" Tên côn đồ vừa rồi bị đánh mở miệng, nhìn tôi cười xấu xa nói, "Vừa rồi là ngươi đánh ta sao?”

Tôi gật đầu, “Là tôi vô ý đập vỡ, thật xin lỗi!”

"Mẹ kiếp! Mày muốn chết! "Nói xong tên côn đồ này liền giơ gậy trong tay hướng về phía tôi vung tới, tôi cùng Mộc Tử đồng thời né tránh, sau đó cầm lấy chai bia bên cạnh đập tới.

Mấy tên côn đồ không ra tay vốn định xem náo nhiệt, nhưng khi thấy tôi và Mộc Tử đánh trả, trong lúc nhất thời đều cầm gậy gỗ trong tay tấn công chúng tôi.

Tôi và Mộc Tử đều có thể đánh nhau ở một mức độ nào đó, cho nên đối phó mấy tên côn đồ cũng không gặp nhiều khó khăn, lúc cảnh sát tới , một số người đã bị thương. Cũng may không nghiêm trọng, tôi và Mộc Tử đều bị dẫn đến đồn cảnh sát.

Tại đồn cảnh sát ghi lại lời khai, mặc dù tôi và Mộc Tử là nạn nhân, nhưng dù sao cũng tham gia đánh nhau, cho nên cần tìm người đến bảo lãnh.

Mộc Tử là cô nhi, ở Giang Thành ngoại trừ tôi không có bằng hữu nào khác, như vậy cũng chỉ có thể trông mong chờ tôi tìm người đến bảo lãnh.

Ngày thường ngoại trừ công ty và nhà họ Phó, tôi cũng không giỏi giao du, bên cạnh cơ bản không có bằng hữu gì, suy nghĩ nửa ngày, tôi mạnh dạn gọi điện cho Trình Tùy Dục.

Điện thoại vang lên hai tiếng liền kết nối, đầu dây bên kia không nói gì, tôi có chút xấu hổ, mở miệng nói, "Bác sĩ Trình, thực sự xin lỗi vì đã làm phiền anh, anh có thể giúp tôi một chút được không?Tôi xảy ra chuyện. Ở đồn cảnh sát, anh có thể qua được không?”

Thấy đầu dây bên kia không có đáp lại, tôi dừng một chút, thật sự không đành lòng nói: “Bác sĩ Trình, làm phiền bác sĩ.”

Thật lâu sau, đầu dây bên kia lạnh như băng truyền đến hai chữ, "Thẩm Thục! "



Âm thanh này là... Phó Thận Ngôn

Làm sao hắn lại nhận được điện thoại của Trình Tùy Dục?

Tôi trong lúc nhất thời vừa lo vừa sợ, lắp bắp nói, "Phó Thận Ngôn, anh..."

"Địa chỉ!" Tôi còn chưa nói xong, đầu dây bên kia liền lạnh lùng lên tiếng.

Có thể nghe được, lúc này tâm tình Phó Thận Ngôn rất không tốt.

"Đồn công an khu Hoành Thành!" Sau khi báo địa chỉ xong liền cúp điện thoại.

Mộc Tử nhìn tôi, có chút không nói nên lời, "Vì sao cậu không trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Thận Ngôn?"

Tôi xoa trán, không nói nên lời, "Lúc tớ ra khỏi biệt thự , Phó Thận Ngôn uống rượu, tớ vốn tưởng rằng anh ấy nghỉ ngơi, cho nên mới gọi điện thoại cho Trình Tuyển Dục, không nghĩ tới..."

Không nghĩ tới Phó Thận Ngôn lại nhận được điện thoại này.

Nửa tiếng sau, Phó Thận Ngôn ở trong đám người vây quanh tiến vào cảnh sát, nam nhân khí thế lãnh lệ, thân hình mãnh khảnh tuấn lãng, chỉ cần đứng không nói một câu đều có thể tự thành một bức tranh.



Huống hồ, mỗi ngày tiêu đề tài chính thành thị đều có mấy tin tức của hắn, cho nên hắn đến, ngược lại khiến cho người trong đồn cảnh sát nhao nhao tiến lên hỏi thăm.

Thấy tình cảnh này, Mộc Tử xoa bả vai ta nói, "Kỳ thật tớ cũng có thể hiểu vì sao cậu lại mê luyến hắn như vậy, dù sao thiên tử mà! Chỉ riêng danh hiệu Phó phu nhân này đã có vô số thiếu nữ chờ đợi, nhưng cậu còn mỗi ngày cùng hắn ngủ một chỗ. ”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, lúc trước còn khuyên tôi ly hôn, lúc này lại...

Quả nhiên, phụ nữ cũng hay thay đổi.



Phó Thận Ngôn sau khi cùng người trong đồn cảnh sát thương lượng, ký tên, Mộc Tử và tôi có thể rời đi.

Trước cổng đồn cảnh sát.

Cảnh sát giam giữ chúng tôi nhìn tôi và Mộc Tử nói, "Nếu sau này hai người gặp lại tình huống tương tự, cứ gọi thẳng cho cảnh sát, đừng động thủ! ”

Mộc Tử và tôi nhìn nhau, mỉm cười với viên cảnh sát và cảm ơn anh ta.

Quay đầu lại, Mộc Tử nhỏ giọng nhỏ lẩm bẩm, "Mẹ kiếp, nếu không làm gì hết, chỉ chờ cảnh sát đến lấy xác! ”

Tôi vốn định nói gì đó, nhưng tôi cảm thấy ớn lạnh , bất thình lình nhìn lại, thấy Phó Thận Ngôn một thân âu phục màu đen, cả người lạnh như băng đứng ở bên cạnh chiếc xe Jeep màu đen của hắn.