Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tứ Đại Danh Bộ Đại Đối Quyết: Đả Lão Hổ

Chương 2: Ám Toán Đấu Ám Toán

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thực ra không chỉ có mình Tạ Mộng Sơn kinh nghi, Thiết Dụ Hạ chấn động mà cả Trang Hoài Phi và Đường Thiên Hải cũng không khỏi giật mình kinh hãi.

Đường Thiên Hải một chân rời đất như đang muốn tung mình phóng lên, một chân vẫn giữ nguyên vị trí cũ, dưới đất toàn là nước ngấm cả vào giày y, một ốntg tay áo y phất lên tựa như chuẩn bị xuất kích, tay còn lại thì để trước ngực cơ hồ như muốn lấy thứ gì đó ở trong ngực ra vậy nhưng y vẫn đứng đờ ra đó như một bức tượng. Cử động của y chẳng những rất lúng túng mà cón có vẻ rất gượng gạo, bở vì y hiểu rõ hơn ai hết.

Một cái hất tay xem chừng rất tuỳ tiện của Thiết Thủ trước sau ném hai tảng đá về phía y thực ra đã phong toả toàn bộ đường tiến lên xuất kích và đường lui của y, toàn bộ đều bít chặt. Điều này làm y không khỏi kinh tâm, không khỏi sợ hãi. Đột nhiên một cảm giác sướиɠ khoái lan toả đi khắc người, rồi tụ ở một điểm, sau đó y liền bị định thân tại đó không thể cử động.

Chỉ cần Thiết Thủ nhân lúc này xuất thêm một chiêu y sẽ xong đời. Chỉ cần thêm một chiêu chắc chắn y sẽ mất mạng. Chỉ một quyền là đủ rồi.

Nhung Thiết Thủ không tiếp tục xuất thủ, chàng đã không thể cử động.

Đường Thiên Hải bất động vốn chỉ vì quá sợ hãi.

“Thật hiểm quá! Cũng may độc mà Thiết Thủ trúng đến giờ mới phát tác!”

“Nếu không … nếu không …”. Nếu không thì sao? Bản thân y cũng không dám nghĩ đến nữa.

Xem ra khả năng của Thiết Thủ đã vượt quá dự liệu của y, nhưn còn một điều nữa còn nằm ngoài suy tính của y hơn nhiều. Đó là cùng với cảm giác sướиɠ khoái đó y đột nhiên đờ người ra, tựa như một chiếc bánh tét bị bó thật chặt vậy.

“Tại sao?”. Y rõ ràng là người ám toán tại sao lại trúng ám toán được?

Trang Hoài Phi thầm nhủ mình may mắn tuy rằng thuận lợi đắc thủ nhưng y vẫn chưa chắc thành bại thế nào nên nhất thời không dám khinh cử vọng động. Y luôn nghĩ mình hiểu rõ khả năng Thiết Thủ nhất, dù sao y cũng từng kề vai sát cánh cùng chàng khổ chiến với địch nhân nhiều lân.

Có điều sau một thời gian không gặp công lực của Thiết Thủ đã vượt xa tính toán của y. Y vốn nghĩ rằng Thiết Thủ sau khi trúng độc tuyệt đối sẽ không tiếp nổi hai tảng đá mà Đường Thiên Hải ném về phía y, huống hồ trên hai tảng đá còn có kịch độc Lục u linh nữa.

Y không muốn Thiết Thủ chết ở đây, y cũng không muốn Thiết Thủ chết trong tay Đường Thiên hải, y càng không thích thấy Thiết Thủ vì cứu mình mà mất mạng.

Vì vậy y mới hét lên, y muốn Đường Thiên Hải chớ hạ độc thủ, y muốn cảnh cáo Thiết Thủ không được ngạnh tiếp.

Kết quả là Thiết Thủ chẳng những ngạnh tiếp hai tảng đá mà còn đánh bay đao kiếm đồng thời phong toả cả thoái lộ, sinh lộ của Đường Thiên Hải, còn cứu được cả mấy con cá đang giãy dụa … Đến lúc đó Thiết Thủ mới để độc phát, bất động ở đó.

Nếu đến vậy mà vẫn không chế trụ được chàng thì quả thật là vô cùng phiền phức. Sự dẻo dai của Thiết Thủ khiến Trang Hoài Phi không khỏi giật mình sợ hãi, còn có cả khả năng kháng độc của Đường Thiên Hải của chàng cũng vượt xa sự tính toán của y, chỉ còn lại phản ứng của Tạ Mộng Sơn là coi như nằm trong vòng khống chế.

Giờ y mới thở phào nhẹ nhõm, mới hắt ra một hơi sảng khoái. Y thở ra nhè nhẹ rồi gọi :”Hồng Miêu!”

“Soạt!”

Một bóng người từ phía Đông Ngu hàng nhảy ra điểm chân lên ang cá hạ thân xuống bên cạnh Trang Hoài Phi. Người này tóc bù xù hất cả ra phía sau đầu, mặt nhọn nhọn, mũi cao, gầy như que củi, miệng loe như cái ống thổi lò, mắt trắng dã, hai bờ vai sụm xuống. Y chính là tâm phúc của Trang Hoài Phi, Hạ Nhất Khiêu.

Hồng Miêu vừa đi vào Ngu Hàng mà không đến ngay chỗ Trang Hoài Phi, chỉ thấy y nhún vai một cái đã phóng vυ"t đi, sát na đó, cả Thiết Thủ cơ hồ như cũng phải kêu lên một tiếng khe khẽ tán thưởng.

Đó là vì mũi chân của Hồng Miêu điềm lên mặt nước trong một cái ang cá lớn nhưng y không chìm xuống mà còn nổi lên mượn lực nhún mình một cái lướt tới cạnh một bể cá lớn bằng đá ở phía Tây Nam.

Quả thật đó là tuyệt thế khinh công đáng nhận được một tiếng khen ngơi từ Thiết Thủ. Nhưng điều khiến Thiết Thủ kinh ngạc không phải vậy, chàng vốn tưởng Hồng Miêu nhảy về phía Tây Nam là vì y phát hiện ra nữ tử từ nãy giờ vẫn nấp cạnh bể cá kia. Thì ra không phải vậy, cũng may là không phải vậy, Hồng Miêu nhắm đến một mục tiêu khác.

Bở vì lúc ấy một người đang bò dậy trong bể cá bằng đá, quần áo ướt sũng, y loạng choạng vịn tay vào thành bể cá chuẩn bị nhảy lên, nhưng đã quá muộn.

Hồng Miêu đột nhiên cúi đầu, cái cổ dài lúc la lúc lắc của y tựa như hoàn toàn rút vào trong y phục chỉ còn lại mỗi hai vai vừa gầy vừa nhọn tựa như hai mũi giáo húc thẳng về phía trước rồi hoàn toàn chìm ngập vào hai bên hông kẻ kia.

Đối phương gào lên một tiếng thảm thiết, y chưa từng gặp phải cách đánh nào như vậy. Cả người có kinh nghiệm tác chiến phong phú như Thiết Thủ cũng chưa từng thấy qua kẻ nào lại dùng vai làm binh khí như người này.

Máu nhuộm đỏ cả nước trong bể, người vừa bò dậy kia chính là Dư Thần Phụ.

Trước đó, y trúng Liên hoàn Uyên ương thoái của Trang Hoài Phi bị đá văng vào trong bể cá sớm đã thọ thương không nhẹ. Thương thế tuy không đến nỗi mất mạng nhưng năng lực chiến đấu của y đã mất đi hoàn toàn. Vậy mà vừa mới đứng dậy đã gặp ngay sát chiêu của Hồng Miêu.

Y trừng mắt lên nhìn Hồng Miêu, miệng lắp bắp :”Ngươi … ngươi … ngươi nhân lúc ta thọ thương … vậy mà là anh hùng sao?”

Hồng Miêu hoàn toàn không né tránh ánh mắt trước khi chết của y đáp lại :”Lúc còn là lục lâm, mỗi khi ngươi cướp của đều truy sát toàn gia người ta, về sau làm quan lại toàn làm những chuyện áp bức lương dân, chỉ là ta chưa tìm được cơ hội để gϊếŧ ngươi mà thôi, giờ thì đã được như nguyện rồi. Ta xưa nay vốn là tiểu nhân, không phải anh hùng cũng không muốn làm anh hùng! Dùng phương thức của tiểu nhân để gϊếŧ tiểu nhân thì có gì sai đâu?”

Trên giang hồ có rất nhiều người hung hãn gϊếŧ người không chớp mắt. Bởi vì không đủ hung, không đủ tàn thì không thể xông pha giang hồ, không thể hành tẩu trong võ lâm ngược lại còn chết trên đường giang hồ, chết trong võ lâm mà không ai thương tiếc.

Nhưng đa phần những kẻ hung tàn lang độc khi gϊếŧ người đều không dám nhìn thẳng vào nhãn thần đối phương. Cũng có nhiều nguyên nhân khác nhau tỷ như có kẻ không muốn nhìn thấy ánh mắt kẻ sắp chết để tránh đêm về nằm mơ thấy ác mộng, có người lại sợ bị nhớ rõ gương mặt kiếp sau sẽ đầu thai báo cừu, có người lại sợ hồn đối phương khôn siêu thoát mà trở lại báo cừu …

Nhưng Hồng Miêu thì không sợ, y nhìn thẳng vào mắt Dư Thần Phụ ở khoảng cách rất gần, cho đến khi y chết. Y chết thì Hà Khả Lạc cũng chết.

Bởi vì khi Hồng Miêu nhảy vào như một con mèo thì kẻ luôn ủ rũ cúi đầu tựa kẻ đang thoi thóp chút hơi tàn như Hà Nhĩ Mông đột nhiên phủ người xuống, hai chân khuỵ xuống cả người lướt đi sát mặt đất độ cao không quá đầu gối.

Nhảy cao đã khó, nhưng chỉ cần khinh công cao thủ là có thể làm được, còn bay thấp lại áp sát mặt đất, vừa nhanh vừa quái, cả người tựa như bình sa lạc nhạn thì quả thật thế gian hiếm gặp.

Y lướt tới bên cạnh Hà Khả Lạc đang thọ thương ở tay, không, mà phải nói là cả người y bổ xuống giống như cả người y là một lợi khí.

Hà Khả Lạc vừa nhìn thấy y mắt đã xanh mét lại. Có người nói :”Cừu nhân gặp mặt mắt sẽ đỏ rực lửa thù hận” nhưng nếu áp dụng câu nói này với y thì quả thật là vô cùng sai lầm, mắt của y quả thật là màu xanh lục. Đồng tử của Hà Nhĩ Mông cũng ánh lên sắc xanh, sắc xanh ảm đạm, đây có lẽ là đặc điểm của tử đệ Hà gia.

Hà Khả Lạc lập tức đứng lên dùng cánh tay còn lại của mình chém xả ra một quyền, đúng vào sát na ấy, cả người Hà Nhĩ Mông đột nhiên biến đổi trở nên mềm nhũn.

Trong nháy mắt, y không xông thằng vào chưởng của Hà Khả Lạc mà cả người tựa như bao bột cuốn lấy cánh tay của Hà Khả Lạc, sau đó y buông ra, trở lại nguyên hình.

Sau đó, cả người Hà Khả Lạc biến thành màu xanh, con mắt, ngược lại, lại trở thành màu đỏ, đỏ như máu.

Rồi y ngã xuống, kế đó, Hà Nhĩ Mông thổ ra một búng máu, trong sắc đỏ của máu mang theo màu xanh lục thẫm. Chiến cục rất rõ ràng, rất bạo tàn, song phương đều xuất thủ rất trực tiếp, rất trực diện.

Hà Nhĩ Mông dùng thân thể nhận lấy một chiêu Đại Khai Bia thủ của Hà Khả Lạc nhưng vừa chạm vào đối phương y đã độc sát Hà Khả Lạc.

Y thanh lý môn hộ.

Cùng lúc đó, Hồng Miêu cũng gϊếŧ chết Dư Thần Phụ, cũng chỉ trong một cái nháy mắt. Cả hai xuất thủ đều rất hung, rất tàn, rất độc hơn nữ còn tốc chiến tốc quyết.

Trang Hoài Phi cơ hồ rất mãn ý. Y đưa mắt nhìn Hà Nhĩ Mông, kẻ trước đây luôn cúi đầu, cú mặt, thõng tay giờ đã ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, song mục sáng rực thần quang, hỏi một câu:

– Mọi chuyện ổn thoả chứ?

– Không được hoàn toàn.

Hà Nhĩ Mông đưa tay quệt vệt máu vương trên khoé miệng đáp:

– Công lực của Thiết nhị gia thâm hậu vượt quá dự đoán của chúng ta. Có điều dược lực đã phác tác tất cả đều vận tác theo đúng trình tự đã định.

– Còn Đường Thiên Hải? – Trang Hoài Phi hỏi tiếp.

Hà Nhĩ Mông đáp rất nhanh :”Đó là vì y có kháng thể”, môi của y vẫn còn xanh mét.

Trang Hoài Phi trầm ngâm :”Kháng thể …?”

Hà Nhĩ Mông tuy lúc nào cũng cung cung kính kính nhưng hễ nói đến chứa nghiệp của mình gương mặt y liền xuất hiện một quầng sáng khó hiểu:

– Đó là vì Đường huynh bình thường đã quen sử dụng Băng Hoả ngũ trùng thiên, y dùng nhiều, tiếp xúc đương nhiên cũng không ít, thêm nữa y lại là đệ tử của Thục trung Đường môn trong cơ thể đã tiềm phục sẵn một sức đề kháng với độc dược. Tiểu nhân gọi đó là kháng thể. Băng Hoả ngũ trùng thiên mà tiểu nhân hạ lên người y gặp phải kháng thể đó ít nhất cũng phác tác chậm đi một chút, đồng thời tác dụng cũng giảm đi phần nào …

– … có điều – Y lập tức bổ sung ngay – như vậy cũng vô dụng, Băng Hoả ngũ trùng thiên của tiểu nhân tuyệt đối không thất thủ đâu, lão đại không cần phải lo lắng, lát nữa y cũng tiếu tử bảy lần rồi tàn đời thôi.

Trang Hoài Phi xoa bóp hai chân mỉm cười nói :”Vậy thì ta hiểu rồi!”.

Chỉ nghe Đường Thiên Hải rống lên một tiếng tực giận đến bầm gan tím ruột gầm gừ nói :”Trang Hoài Phi! Ngươi làm trò thối tha gì vậy?”

Sắc mặt Trang Hoài Phi rất lạnh lùng, nụ cười cũng rất lạnh lùng, vì vậy ngữ khí y lại càng lạnh lùng gấp bội:

– Không có gì, chỉ là đồ cùng thôi!

– Đồ cùng?

Rõ ràng là Đường Thiên Hải nhất thời không hiểu ý của Trang Hoài Phi muốn nói gì.

– Truỷ hiện –

– Đồ cùng – Thiết Thủ ôn hoà giải thích – Truỷ sẽ hiện.

(Đồ cùng chuỷ hiện hay còn nói Đồ cùng truỷ thủ hiện – Câu thành ngữ này bắt nguồn từ câu chuyên Kinh Kha hành thích Tần Thuỷ Hoàng, Kinh Kha giấu truỷ thủ bên trong tấm bản đồ mở ra trước mặt Tần Vương, khi bản đồ mở hết thì truỷ thủ cũng lộ ra – Chiến quốc sách, Yên đệ tam)

Tuy chàng không thể di động, chẳng thể vận kình nhưng nói chuyện, suy nghĩ thì vẫn không có vấn đề gì. Nghe xong, Trang Hoài Phi liền cười cười nói với Thiết Thủ:

– Vẫn là huynh hiểu ta nhất!

– Ta không hiểu huynh – Thiết Thủ vẫn ôn hoà tự chế giễu mình – Nếu ta hiểu huynh ta còn rơi vào cảnh này sao?

– Rơi vào cảnh này có gì không hay đâu? – Trang Hoài Phi chau mày, duỗi chân, cúi người, duỗi gót, xoay xoay bàn chân, tựa như huyết mạch hạ bàn của y đều đang tắc nghẽn vậy – Ta vốn chỉ muốn giúp huynh, thật đắc tội!

Thiết Thủ bình đạm trả lời:

– Tình cảm bằng hữu chính là do ta giúp huynh một việc, huynh giúp ta một việc, ta hại huynh một lần, huynh hại ta một lần mà có.

– Đó mà là giúp à? – Đường Thiên Hải phẫn nộ mắng chưởi – Ta khinh! Ta mới là kẻ giúp ngươi! Vậy mà cả ta ngươi cũng ám toán nốt – Mặc dù y rất kích động nhưng ngoại trừ ngũ quan ra toàn thân y vẫn không thể cử động.

– Ngươi cũng vậy thôi – Tạ Mộng Sơn lại ho – Ngươi cũng ám toán ta, uổng cho ta tinh tưởng các ngươi đến vậy.

Trang Hoài Phi thấy đại cục lúc này dã định mới có tâm tình chậm rãi nói:

– Kỳ thựa chúng ta ở đây nếu không phải là ta ám toán ngươi thì là ngươi ám toán ta, ám toán đối ám toán thì xem kẻ nào thủ đoạn cao minh hơn thôi.

Thiết Thủ liền kháng nghị:

– Nói như vậy đối với ta thật không công bằng, ta chưa ám toán ai cả!

Trang Hoài Phi đưa mắt nhìn chàng, trong ánh mắt đột nhiên dâng lên một tình cảm khó tả, chỉ thấy y thở dài một tiếng rồi nói:

– Huynh nói đúng, huynh là ngoại lệ.

Thiết Thủ bật cười:

– Giờ thì công đạo nhiều hơn rồi.

Trang Hoài Phi ngạc nhiên nhìn chàng kinh ngạc hỏi:

– Huynh có biết rằng mình rất kỳ quái không?

Thiết Thủ tâm bình khí hoà đáp:

– Nói thực lòng, ta không biết, xưa nay ta luôn nghĩ rằng mình rất bình thường.

Trang Hoài Phi lườm chàng một cái:

– Ta cũng nói thực lòng ta không biết mình nên khâm phục huynh hay là nên căm ghét huynh nữa? Hay là ta nên coi thường huynh? Trong thiên hạ có bổ khoái nào thẳng thắn, thành thực, chính trực hơn nữa lại dễ bị lừa gạt như vậy không? Vậy mà huynh lại vì vậy mà thành danh mà còn mạng lớn không chết … người như vậy đáng lẽ nên chết một trăm lần từ lâu rồi, bia mộ sớm đã bị người ta nhổ đi làm tường rồi, cỏ mọc trên mồ sớm cao quá sừng trâu rồi … vậy mà huynh vẫn sống sờ sờ ra đấy!!!

Thiết Thủ không ngờ lại cười:

– Đa tạ huynh đã tán mỹ, ta thì thấy ngược lại, có thể chính vì những nguyên nhân đó mà ta mới sống được đến bây giờ đó.

Trang Hoài Phi cười hắc hắc mấy tiếng, tác dụng và hiệu quả của tiếng cười của y giờ đã có chút giống với tiếng ho khan thường ngày của Tạ Mộng Sơn:

– Huynh vẫn còn cảm thấy ta đang tán mỹ huynh sao? Đấy, nói thử xem, người như huynh thì ta nên khâm phục, coi thường hay căm ghét đây?

Không ngờ Thiết Thủ lại đáp:

– Khâm phục!

– Khâm phục?

Trang Hoài Phi bật cười. Thiết Thủ chậm rãi đáp:

– Huynh nên khâm phục ta, huynh nên cảm thấy tự hổ thẹn!

– Hổ thẹn? – Trang Hoài Phi kêu lên một tiếng – Tại sao ta phải cảm thấy hổ thẹn? Giờ huynh đã lọt vào tay ta ta còn phải hổ thẹn gi nữa? Huynh sống chính nghĩa mãi như vậy không cảm thấy buồn chán sao?”

Thiết Thủ thẳng thắn nói:

– Bởi vì huynh không phải là một bổ khoái chính trực, thẳng thắn, thành thực, công bình, kiên định duy trì pháp kỷ, trừ bạo an lương giống như ta. Ta sống một cách có ý nghĩa làm sao mà buồn chán được!

Trang Hoài Phi cười gằn tức giận:

– ta đâu phải là Tứ đại Danh bộ! Huynh có Thiên tử đứng sau, có Gia Cát tiên sinh chống lưng, có triều đình làm chỗ dựa! Danh khí ta đầu bằng huynh, lương thưởng bổng lộc cũng không nhiều như huynh, uy vọng cũng không lớn bằng huynh vậy ta còn liêm khiết được không? Chính trực được không? Kiên trì được bao lâu? Ta chỉ sợ cả đứng cũng không đứng vững nữa đó! Đương nhiên huynh thì khác, huynh đã thành danh, đã có uy quyền còn những kẻ như chúng tôi thì sao?”

Thiết Thủ hùng hồn đáp trả:

– Ta công chính không phải vì thành danh. Ta kiên định không phải vì uy quyền. Ta thẳng thắn là vì kết giao bằng hữu vốn dĩ là như vậy. Ta làm chuyện gì cũng là vì dân trừ hại. Danh tiếng lớn hay không ta không thể khống chế nổi, lương bổng đủ dùng là tốt rồi, nhiều để làm gì? Uy vọng dùng để làm gì? Đã không thể ăn cũng chẳng thể mặc, muốn có uy vọng sao không đi canh tượng thần ấy! Người người đều phải quỳ xuống dâng hương vậy không phải là đủ uy vọng rồi sao? Sái kinh còn sống sờ sờ ra đó vậy mà đã sai người đi khắp nơi dựng Trường sinh từ. Đó là y tự coi mình là người chết. Hơn nữa còn bắt người khác coi y là người chết theo luôn. Chúng ta làm gì, nghĩ gì là do tính tình quyết định không phải là do mấy thứ lợi ích tầm thường mà phải uỷ khuất cầu toàn. Cho dù hôm nay ta có chết dù chưa bao giờ thành danh ta cũng vẫn y theo đúng tôn chỉ chính trực, thành khẩn, liêm minh, thẳng thắn của ta, chẳng là vì cái gì cả, chỉ vì ta cảm thấy như vậy sẽ thanh thản, có thể sống như bậc đại trượng phu, sống lâm li bất tận, hoàn toàn viên mãn.

Chàng ngưng một chút rồi lại bổ sung tiếp:

– Huynh cũng nên sống như vậy mới phải. Có lẽ bản thân huynh cũng không biết huynh vốn là một người như vậy, sớm đã có thanh danh và uy vọng, không biết đã có bao nhiêu hậu bối sùng bái huynh, ngưỡng mộ huynh, coi huynh như là tấm gương để noi theo.

Giờ chàng đã trúng độc, đã lọt vào tay kẻ khác vậy mà chàng vẫn sang sảng khuyên răn người khác phải hướng thiện, hướng lên. Điều này làm Trang Hoài Phi vô cùng bực tức, vừa không thể làm gì vừa tức giận lại vừa buồn cười:

– Đừng làm ta cảm thấy áy náy bởi vì ta không phải là hạng người ấy!

Thiết Thủ vẫn kiên trì:

– Huynh đừng tự lừa dối bản thân mình, lừa mình lừa người đều vô dụng thôi, huynh vốn là loại người ấy rồi.

Trang Hoài Phi cười gằn đáp:

– Nếu ta là hạng người đó thì liệu ta có đối đãi huynh thế này không?

Thiết Thủ lớn tiếng nói:

– Nếu huynh không phải hạng người đó thì ta sớm đã là một tử thi từ lâu rồi! Ta còn có thể sống mà đối đáp với huynh thế này sao?

Trang Hoài Phi nhất thời á khẩu vô ngôn.

Kỳ thực Thiết Thủ nói nhiều như vậy một mặt là để khuyên giải Trang Hoài Phi, mặt khác quan trọng hơn là yểm hộ giúp người khác. Bởi vì chàng nhận ra nữ tử đã từng đi chung với Trang Hoài Phi, nàng đang từ từ xoay người, dịch bộ rồi lẻn đi. Trong những người ở đây, người đủ mẫn cảm để phát hiện có người lén bỏ đi chỉ sợ là Trang Hoài Phi.

Vì vậy chàng phải đánh lạc hướng y cho đến khi nàng tẩu thoát thành công. Đến giờ nàng đã đi được, rời khỏi đây. Một nữ tử khác, người luôn ẩn hiện trong lòng Thiết Thủ, vẫn lưu lại, thân hình nhỏ nhắn ép sát vào ang cá, lẵng lẽ chờ đợi.

Thiết Thủ cố ý đánh động vào điểm yếu nơ sâu thẳm linh hồn của Trang Hoài Phi thành công yểm hộ nữ tử thứ nhất rời khỏi đây an toàn. Tuy là chàng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nữ tử kia có mục đích gì, nữ tử còn lại có dự định gì.

Có điều, chuyện gì nên làm, chàng nhất định sẽ làm mà không hề do dự, chết cũng không hối hân.

Đây chính là danh bộ Thiết Thủ.

– Cùng đường –

Những lời chàng nói với Trang Hoài Phi cũng là sự thực.

Điều gì nên nói chàng sẽ nói, còn nói ra có rước hoạ sát thân hay không chàng không hề quan tâm.

Kẽ chấp mê nên hối cải, người có lý không ăn năn.

Nhưng nhìn dáng vẻ Trang Hoài Phi hiện giờ có thể nhận thấy dường như cũng đang rất hổ thẹn. Có điều dù là hổ thẹn y vẫn trừng mắt lên với Thiết Thủ và kẻ thù của y, tựa như nhì thấy ma giữa ban ngày vậy. Hồng Miêu đại khái cũng nhìn thấy được tâm tư của y liền bước lên một bước thấp giọng nói:

– Lão đại, đễ tiểu nhân thay người giải quyết.

Trang Hoài Phi lắc đầu, y hiểu hảo ý của Hồng Miêu.

Gϊếŧ bằng hữu dù sao cũng là một chuyện không dễ hạ thủ, để người không phải bằng hữu thay mình hạ thủ dễ hơn nhiều. Vì vậy, y lại càng không thể chấp nhận đề nghị của Hồng Miêu.

Thiết Thủ chợt nói:

– Ngươi là Hồng Miêu?

Hồng Miêu cười lạnh:

– Ngươi không khuyên ta nổi đâu, cũng không làm ta cảm động được đâu, ta không phải là quân tử, ta là tiểu nhân.

Thiết Thủ nói:

– Hay cho một tên tiểu nhân, khinh công vừa rồi của ngươi thì không có gì đặc sắc nhưng dùng thân thể làm phi tiêu, làm chuỳ thì đại khái chỉ có Nhất khiêu sát nhân Hồng Ngưu Hạ kim Trung mới làm được thôi.

Chàng cười cười hỏi:

– Rốt cuộc ngươi là Hồng Miêu hay Hồng Ngưu?

Hồng Miêu nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên chằng chịt:

– Ta – chỉ – là – một – tên – tiểu – nhân!

– Thì ra Hạ Nhất Khiêu lại chính là hắc sát tinh trên giang hồ năm xưa, Hạ kim Trung – Tạ Mộng Sơn ho khan một tiếng nói – Hồng Miêu, lão hà hai người đều làm sai dịch trong Nha phủ còn dám tạo phản biết đó là tội gì không? Mau bắt Trang Hoài Phi lại cho ta lấy công chuộc tội.

Hồng Miêu nói:

– Ta là bộ hạ của Phi gia, Phi gia là lão đại của ta, ông ấy muốn làm gì ta sẽ làm điều đó, ta là tiểu nhân, ta tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.

Đường Thiên Hải gầm lên phẫn nộ:

– Hạ Nhất Khiêu! Hắn muốn tạo phản ngươi cũng tạo phản theo hắn chắc? Tên tiểu nhân nhà ngươi không còn muốn sống nữa hả?

Hồng Miêu cười gằn đáp:

– Tiểu nhân đại nhân đều là mạng, cũng chỉ có một mạng mà thôi! Ngươi cấu kết Phi gia hạ độc Tạ đại nhân, độc sát Thiết nhị gia cũng vì số bảo tàng đó thôi, lẽ nào ngươi không tạo phản chắc?

Lời này vừa thốt ra hai hàng lông mày của Tạ Mộng Sơn đã chau lại, trừng mắt nhìn Đường Thiên Hải quát:

– Tên tặc tử nhà ngươi! Ngươi đã cấu kết với Trang Hoài Phi tại sao trước mặt ta luôn tỏ ra thuỷ hoả bất tương dung, thế bất lưỡng lập vậy?

Đường Thiên Hải rít qua kẽ răng:

– Tất cả là vì ngươi!

– Ta?

– Nếu lão tử và Trang Hoài Phi một kẻ làm giám quân, mỗt kẻ làm Tổng bộ đầu thuận hoà, xưng huynh gọi đệ với nhau tri huyện nhà ngươi liệu có để yên cho chúng ta không? Nếu không phải điều đi nơi khác thì chắc cũng là không giao trọng trách thôi đúng không?

Đường Thiên Hải hừng hực khí thế nói tiếp:

– Lão tử và Tiểu Trang luôn cãi cọ tương tranh như môn thần giữ cửa, tất cả đều chỉ là diễn kịch cho ngươi xem thôi!

Lần này thì Tạ Mộng Sơn thẹn quá hoá giận:

– Được lắm! Thì ra các ngươi là lão tương giao, thật thất kính! Có điều, dù ngươi với hắn là đồng bọn, Ngô Thiết Dực cũng chỉ coi trọng Tiểu Trang chứ đâu có để miếng thịt lợn béo như ngươi vào mắt!

Đã chết đến nơi mà y vẫn không quên ly gián đối phương.

– Lão rùa đen đó không coi trọng ta nên mới có cục diện rụt đầu rụt cổ chạy trồn khắp nơi như ngày hôm nay! – Đường Thiên Hải thở hổn hển nói – Y tín nhiệm Tiểu Trang nhưng y cũng không thể không hợp tác với lão tử. Bởi vì y có thực lực của nhà lão tử y mới dám làm tặc, dám la hét bắt cướp như vậy. không có Thục trung Đường môn chống lưng y là gì chứ? Đường Thiết Tiêu chịu làm hộ viện cho y à? Y làm sao mà tách lão tử ra được.

Tạ Mộng Sơn cười như cuồng dại:

– Nhưng Ngô Thiết Dực đã xảy ra chuyện rồi, Thục trung Đường môn nhà ngươi cũng uổng công toi, không được gì cả! Ha .. ha … ha …

– Bà nó chứ! Một xu hắn cũng không có! Ta nắm nữ nhi hắn trong tay mà cũng không uy hϊếp được.

Đường Thiên Hải ngoác miệng mắng chửi, cơ mặt giật giật không ngừng:

– Hắn đã giao đại bộ phận tài sản cho Tiểu Trang cất giữ, điểm này lão tử rõ hơn ai hết! Hắn đã cùng đường, hết cách, hắn chỉ còn chờ chết thôi!

Y quay sang Tạ Mộng Sơn gầm lên tiếp:

– Ngươi cũng vậy!

Tuy y đã trúng độc nhưng vẫn hung hăng tàn bạo như trước.

Tạ Mộng Sơn ho, y cũng bị chế trụ, lúc này y cũng đang ở trong quán trọ ở cuối đường, có điều ngữ điệu của y chưa từng quên khıêυ khí©h:

– Các ngươi là đồng bọn tại sao trong “Mi huyện Đại hội” năm nay ngươi lại cáo trạng với Cao Dương Nhất Đắc là ngươi nhìn thấy Trang bộ đầu và Ngô Thiết Dực đi chung đường?

Trang Hoài Phi trừng mắt nhìn Đường Thiên Hải, Đường Thiên hải rõ ràng đã bị ánh mắt của y làm cho sợ hãi:

– Lão tử phải nói như vậy thì đám ưng khuyển Cao Dương Nhất Đắc, Đỗ Tiệm, Thượng Phong Vân mới không nghĩ rằng lão tử và Tiểu Trang đồng mưu. Lão tử vừa trở về dã định bí mật gặp Tiểu Trang cho y biết trước mà đề phòng, vừa rồi là chưa có cơ hội lên tiếng đấy thôi.

– Có cơ hội hạ độc mà không có cơ hội nói với ta vài câu à! – Trang Hoài Phi lạnh lẽo lên tiếng – Ngươi cáo giác ta cấu kết với Ngô Thiết Dực cho Cao Dương đại nhân là để vạch rõ giới tuyến với ta. Sau đó, ngươi để ta y kế thi hành độc sát Tạ đại nhân và Thiết Thủ rồi ngươi sẽ thu thập ta, độc chiếm tang vật lại có thể ung dung thoát tội, chỉ có thế thôi …

Đường Thiên Hải bắt đầu hoảng hốt, cơ mặt vặn vẹo giống như một con hải cẩu:

– Ngươi … ngươi đừng nghe kẻ khác ly gián, sắp đặt! Ta … ta là hảo bằng hữu của ngươi, cùng tiến cùng thoái sao ngươi có thể lấy oán báo ân được!

Y trông như quả bóng xẹp hơi không còn trước một câu lão tử, sau một câu lão tử nữa. Dù sao y cũng là kẻ đang nằm trong tay kẻ khác, đứng dưới mái hiên há có thể không cúi đầu.

– Cùng đồ –

Kẻ cùng đường tự nhiên không có cách nào không chán nản.

– Ta không bị người khác sắp đặt – Trang Hoài Phi trang trọng nói – Ta sớm đã nhận được tin tức ngươi vu hãm ta trước mặt Cao Dương đại nhân từ lâu rồi!

Tuy Đường Thiên Hải đã xẹp hơi nhưng vẫn gầm lên như một con hải tượng phát dục:

– Kẻ nào? Kẻ nào ở phía sau bày đặt thị phi thì sẽ không có kết cục tốt đâu!

Y nhìn chằm chằm vào Thiết Thủ, thần tình như một cón hải báo. Bọn họ cùng đi trở về từ Mi huyện nhưng chỉ có mình Thiết Thủ là cơ hội tiếp xúc với họ Trang, đương nhiên y cho rằng Thiết Thủ tiết lộ bí mật này cho họ Trang biết.

– Là ta nói đấy!

Người vừa lên tiếng là Hà Nhĩ Mông.

Lần này thì cả Đường Thiên Hải và Tạ Mộng Sơn đều hiểu ra, hơn nữa đều lấy làm căm giận:

– Hà Nhĩ Mông! Uổng công ta tín nhiệm ngươi vậy mà ngươi ăn cây táo rào cây sung!

– Lão Hà! Lời do ngươi bịa đặt, độc cũng là do ngươi hạ phải không?

Hà Nhĩ Mông im lặng không phản bác. Y trúng một chiêu Đại Khai Bia thủ thương thế không nhẹ nhưng vẫn thà giơ mình nhận một kích cũng phải hạ sát thủ ngay từ chiêu đầu tiên, khí thế này hiển nhiên đã làm chấn nhϊếp kẻ vốn là trưởng quan của y, Tạ Mộng Sơn và giám quân Đường Thiên Hải tâm cao ý ngạo.

– Phải – Y gật đầu – Lời do ta nói, không có ta thì tên tiểu nhân nhà ngươi đã một lưới bắt gọn cả tạ đại nhân, lão đại và Thiết nhị gia còn gì!

Đường Thiên Hải đột nhiên đỏ bừng mặt, phẫn nộ và kích động khiến chân tay y từ từ có cảm giác trở lại, còn chầm chậm co lại rồi còn xoè ra được bàn tay nữa. Thiết Thủ lặng lẽ quan sát những dị biến bé nhỏ đó. Tạ Mộng Sơn thì dường như vẫn chưa hiểu:

– Nhưng ngươi đâu có cơ hội để thông báo cho Trang bộ đầu?

Thiết Thủ thở dài, cố nén nhưng cũng không nén được:

– Hồng Miêu có cơ hội nói chuyện với Trang bộ đầu!

– Ý ngươi nói …. chẳng trách vừa vào nha môn lão Hà đã lén lén lút lút nói mấy câu với Hồng Miêu”

– Đừng quên – Hồng Miêu cười gằn – Chúng ta là đồng bọn mà!

– Phải! Ta hận ngươi tại sao lại gϊếŧ bào đệ Đường Lang của ta! – Đường Thiên Hải đột nhiên gầm gừ nói – Là ngươi gϊếŧ hắn!

Trang Hoài Phi đáp:

– Ta chỉ đánh y trọng thương thôi bởi vì y muốn sát hại Ngô Thiết Dực!

Đường Thiên Hải tức giận mắng:

– Hắn gϊếŧ Ngô Thiết Dực thì liên quan gì đến ngươi, có phải hắn muốn gϊếŧ ngươi đâu?

Trang Hoài Phi nghiêm giọng đáp:

– Ngô Thiết Dực là ân nhân của ta, kẻ nào muốn thương hại y ta sẽ gϊếŧ kẻ đó!

Đường Thiên Hải nói:

– Rắm chó! Phân lợn! Rùa thối! Hắn chỉ giả nhân giả nghĩa, mượn chuyện công làm chuyện tư, thân ở ngôi cao thực chất chỉ là một tên ác khấu gϊếŧ người không chớp mắt mà thôi!

Chẳng ngờ Trang Hoài Phi lại thản nhiên thừa nhận:

– Đúng vậy!

Đường Thiên Hải liền hỏi ngược lại:

– Vậy tại sao Đường Lang không thể gϊếŧ y?

Trang Hoài Phi lắc đầu:

– Không thể!

Đường Thiên Hải ngẩn người:

– Căn bản không thể dùng lý mà nói với hạng người như ngươi.

– Không! Tuy ta hành sự phi pháp nhưng lại tuyệt đồi có lý lẽ! – Trang Hoài Phi nói – Đường Lang vốn chính là người của Đường môn phái đến để giám sát Ngô đại nhân thực hiện những vụ án đó, y vừa thấy Ngô đại nhân hình tích bại lộ thì đã phục ở Thiểm Đạo để ám sát hòng độc chiếm tang vật. Ta chỉ là nhận được tin tức nên đã đến trước một bước đánh y trọng thương thôi.

Ngữ khi y nặng dần:

– Đường Lang là một trong những nhân vật chủ trương nuốt trọn các môn phái trong võ lâm. Y muốn chiếm hữu số tài vật đó để huyết tẩy võ lâm, để củng cố thực lực củ mình y đã làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta phải căm hận. Chẳng hạn như Đường môn các ngươi có một tinh anh tên là Đường Thủ Lôi đã tạo ra một loại ám khí gọi là Đại khoái điền để Đường Lang biết được, y liền đoạt lấy nói là của mình, Đường Thủ Lôi kháng nghị nói là sẽ tố cáo lên Đường lão thái thái thì y liên giở trò ám toán sát hại Đường thủ Lôi, chuyện này có thật không?

Đường Thiên Hải lẩm bẩm:

– Ngươi … ngươi cũng biết được không ít chuyện …

Trang Hoài Phi lại nói tiếp:

– Ta còn biết muội muội của Đường Thủ Lôi sau khi nghe được tin này đã bi phẫn hoá cuồng muốn báo cừu cho anh trai mình nhưng bị ngươi chặn lại hơn nữa còn gian sát nàng ta nữa, có chuyện này không?

Mồ hôi lập tức chảy ròng ròng trên trán Đường Thiên Hải:

– Ngươi … đó là chuyện của nhà chúng ta không cần ngươi quản.

– Vậy thì tốt – Trang Hoài Phi nói – Chuyện củ nhà ngươi ta không quản nữa nưng Phi Điểu Tẩu Âm Hà Phi Phàm của Hạ Tam Lạm Hà gia thì sao? Y nghiên cứu ra một loại mê dược có thể khiến người ta tạm thời mất đi năng lực chiến đấu gọi là Băng Hoả tam trùng thiên, nhưng bất hạnh thay Hà Phi Phàm coi đệ đệ của ngươi là mình hữu nói cho y biết bí mật này, vậy là lại bị Đường Lang đoạt mất, cả tính mạng cũng bị y hại mất. Chuyện này ngươi cũng có phần mà. Còn nữa, Nhất Phủ Tống Chung Từ Mặc Nhiên trong Phi phủ đội đã sáng tạo ra một kỹ thuật phi phủ gọi là Đại khổ đầu cũng bị lệnh đệ mô phỏng không chút khách khí. Đồng thời, y còn lấy Băng Hoả tam trùng thiên mà Hà Phi Phàm chế ra tăng thêm dược lực trở thành một loại độc mà võ công người trúng càng cao thì càng chí mạng, lấy Từ Mặc Nhiên ra làm vật thí nghiệm, độc sát y.

Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Đó đương nhiên chính là Băng Hoả ngũ trùng thiên. Hôm nay ngươi vốn cũng định dùng loại độc dược đó để độc chết Thiết Thủ và Tạ Mộng Sơn.

Lúc này, tất cả đều đưa mắt nhìn Đường Thiên Hải đầy khinh bỉ, cả gương mặt Đường Thiên Hải co giật liên hồi:

– Đệ đệ ta độc sát họ Hà, họ Dư liên quan gì đến họ Trang nhà ngươi?

Hà Nhĩ Mông đột nhiên nói:

– Ta chính là họ Hà!

Đường Thiên Hải giờ mới tỉnh ngộ:

– Ngươi …

Hà Nhĩ Mông nói tiếp:

– Nhưng Hà Phi Phàm không phải là đồng bào huynh đệ với ta.

– Vậy thì tốt … – Đường Thiên Hải giờ mới gỡ được tảng đá đè nặng trong lòng

– Nhưng ta vẫn là họ Hà – Hà Nhĩ Mông đột nhiên bồi thêm một câu.

Đường Thiên Hải nghe mà kinh hãi ngẩn ra một lúc.

Trang Hoài Phi nói:

– Bết kể họ gì ta cứu Ngô Thiết Dực là hợp tình, gϊếŧ Đường lang là hợp lý có phải không? Ta hành sự tuy tàn độc, tàn nhẫn nhưng rất chú ý đến bốn chự hợp tình hợp lý. Huống hồ xưa nay ta rất thống hận những kẻ đi ăn cắp sáng tạo của người khác, tất cả những phát minh, sáng tạo đó đều là thành quả của bao nhiêu khó khăn, khổ sở, tận tâm tận lực, vậy mà y không cảm ơn một tiếng đã cướp đạot chiếm làm của mình, loại người ấy cho dù không đích thân gϊếŧ người nhưng cũng chẳng khác gì gϊếŧ chết người ta rồi.

Hà Nhĩ Mông xen miệng vào một câu:

– Lão đại chỉ đánh trọng thương Phi Thiên Đường Lang, người gϊếŧ hắn là ta. Đương nhiên là dùng Băng Hoả ngũ trùng thiên cộng với kịch độc để gϊếŧ y rồi.

Đường Thiên Hải chỉ thấy tóc gáy dựng ngược, chỉ đành run run giọng nói:

– Hắn … nói ra thì cũng đáng chết … nhưng ta không phải hắn …

Hà Nhĩ Mông đột nhiên đổi giọng nói:

– Vừa rồi không phải ngươi dùng băng Hoả ngũ trùng thiên để ám toán hay sao?

Đường Thiên Hải lắp bắp nói:

– Ta .. ta không biết Băng Hoả ngũ trùng thiên thì ra là của Hà Phi Phàm sáng chế ra … đáng chết .. không … không … không … đáng đánh …

Hà Nhĩ Mông vẫn âm trầm nói:

– Đúng là đáng chết!

Y vốn là một kẻ luôn cúi mặt cúi đầu tựa như một con cá sấu luôn ẩn mình trong bùn đất nhưng bản tính lại vô cùng hung tàn bạo liệt, chúng nhân đến giờ mới nhận ra y là một kẻ thâm trầm, cô tịch hơn nữa sát tính lại cựa cao. Nay y đột nhiên đổi giọng nhu hoà như vậy càng khiến cho Đường Thiên Hải cảm nhận được đại hoạ lâm đầu, đã đi đến đường cùng, cả Tạ Mộng Sơn cũng cảm thấy bất diệu.

Vì vậy y quyết định giãy dụa, cao giọng nói:

– Đường Thiên Hải đángchết nhưng ngươi đối xử với ta như vậy là không công bằng.

Tâm tình Trang Hoài Phi dường như tốt hơn lúc nãy rất nhiều, một người đã làm hết những chuyện cần làm đương nhiên tâm trạng cũng thoải mái hơn. Thế nên y chẳng hề chau mày lấy một cái chậm rãi nói:

– Thế nào là không công bằng?

Tạ Mộng Sơn nói:

– Xưa nay ta chưa từng bạc đãi ngươi.

Trang Hoài Phi gật đầu, Tạ Mộng Sơn lại nói tiếp:

– Ta đã coi ngươi là tâm phúc.

Trang Hoài Phi không có biểu lộ gì, Tạ Mộng Sơn lại kể tiếp:

– Ta còn muốn gả con gái cho ngươi nữa!

Trang Hoài phi vẫn không nói gì, Tạ Mộng Sơn phẫn nộ nói tiếp:

– Nhưng ngươi lại chỉ coi trọng ân điển của Ngô Thiết Dực!

Trang Hoài Phi vẫn chú ý nghe.

– Vừa rồi ngươi nói hợp tình hợp lý, điều này chẳng hợp tình cũng không hợp lý, càng không nói đến nghĩa khí! – Tạ Mộng Sơn thở hổn hển nói tiếp – Ngô Thiết Dực đã cùng đường mạt lộ, trời đất thần linh cũng phẫn nộ, người người chửi mắng, không còn đường nào mà đi. Còn ta thì luôn tín nhiệm ngươi, bồi dưỡng ngươi, coi trọng ngươi, kỳ vọng ở ngươi, ngươi đối đãi với ân nhân như vậy sao?

– Mạt lộ –

– Không sai – Trang Hoài Phi gật gù vô tư nói – Tạ đại nhân đúng là ân nhân của ta!

Y đột nhiên thẳng thắn thừa nhận như vậy khiến Tạ Mộng Sơn có chút dở khóc dở cười, trong lòng thấp thỏm không biết ý đối phương thế nào.

– Ngươi đối đãi với lão đại không tệ – Hà Nhĩ Mông đứng bên cạnh lấy việc luận việc nói – Có điều chỉ sợ khó lòng mà khống chế nổi đám nhân vật giang hồ và các huynh đệ trong nha môn. Lão đại cùng ăn cùng ở với đám tiểu tốt cấp thấp nhất, đồng cam cộng khổ, ăn thứ cháo như nhau, uống thứ rượu như nhau, ngủ dưới đất như nhau, hành quân tác án đều đi bộ như chúng nhân chẳng những không cưỡi ngựa mà còn đeo bao, phục hành trang nặng như mọi người thậm chí còn mang vác lương thực hộ thuộc hạ, chia sẻ khó khăn với sĩ tốt. Người trong nha môn bọn ta có ai ngã bệnh lão đại đều đích thân sắc thuốc chăm sóc, cả tiến cho đại phu lão đại cũng trả giúp còn mình bị bệnh thì lại không có tiền mua thuốc. Lao đầu Lương Trụ Hạ mắc bệnh lạ hai mắt mù tịt cả ngày nằm trên giường nên sống lưng bại liệt nếu không đi lại sẽ thối rữa. Thế nên sau khi làm xong việc công lão đại đều đến đỡ y đi lại cho tới sáng. Trong phủ có một công sai già tên Trần Thượng Hạ vì nhiều năm cưỡi ngựa phi báo tin tức nên đã mưng mủ hết cả phần dưới hôi thối vô cùng, đau đớn đến chết đi sống lại. vậy mà mỗi ngày lão đại đều thay y hút mủ tiêu độc … Đại khái chắc ngươi chưa từng nghe đến đám tiểu tốt Lương Trụ Hạ, Trần Thượng Hạ này đúng không?

Hồng Miêu tiếp lời:

– Ta là tiểu nhân lại càng là tiểu nhân vật, đại nhân ngài đừng trách tên tiểu nhân ta lắm mồm, đa sự. Cả vùng Võ Công này vốn chỉ toàn do đám thân hửu của ngài nắm các chức vị quan trọng, khi lão đại của chúng ta đến mới dần dần điều được đám chỉ biết ngồi ăn không đó đi, mời người có tài về thay thế. Hơn nữa lại dùng các thủ đoạn cương liệt đả kích tội phạm, nghiêm khắc để trừng trị lũ thô hào ác bá duy trì pháp kỷ, kẻ nào ỷ thế làm càn biết pháp phạm pháp đều bị trị tội đích đáng khiến cho bách tính trong huyện có được cuộc sống bình yên như huyện Mi bên cạnh. Trước đây, người người đếu oán thán lầm than. Còn giờ đây người người đều vỗ tay khen ngợi nói đại nhân là thanh thiên đại lão gia. Huynh đệ trong nha môn ai nấy đều giỏi giang không ai là không tuân thủ pháp kỷ, đến cả tri phủ Cao Dương đại nhân cũng phải nhìn bản huyện bằng con mắt khác. Nhưng lão đại của ta thì đến giờ mới chỉ là Tổng bộ đầu, vẫn chỉ là một bộ khoái, vừa mới ngóc đầu lên thì đã bị đè xuống nếu không đại nhân đâu có điều Đường tướng quân đến để làm đối trọng với lão đại chứ? Người nói xem, đại nhân ngươi tốt hay xấu? là trọng dụng hay khinh dụng? Rốt cuộc là ân nhân hay cũng như chúng ta chỉ bất quá là tiểu nhân mà thôi?

Tạ Mộng Sơn càng nghe sắc mặt càng nhợt nhạt, giờ lòng y thật sự nhủ thầm :”Hai kẻ không biết cân nhắc này đúng là lắm mồm, lắm lời, lắm miệng, lắm thị phi!”

Có điều bất luận thế nào y cũng phải qua được cửa này rồi mới tính. Nếu để đám người này tạo phản thành công chỉ sợ y không còn đường sống nữa.

Vì thế y chỉ cười khan một tiếng, cười khan như ho khan vậy:

– Trang bộ đầu! Ngươi đương nhiên là người tài giỏi vì vậy ta mới trọng dụng ngươi! Trang bộ đầu đương nhiên là một bộ khoái được lòng người thế nên mới có nhiều bộ hạ đứng ra bảo vệ mình như thế … về điểm này thì hạ quan không nhìn nhầm … hà … đúng là không nhìn nhầm mà!

Thiết Thủ lên tiếng, chàng không nhịn được mà phải lên tiếng nói mấy lời tự đáy lòng, chàng thở dài:

– Trang huynh!

Trang Hoài Phi vội đáp:

– Thiết huynh!

Thiết Thủ nói:

– Nghe nói vậy Trang huynh ở đây nhậm chức chưa được mấy năm mà đã có thành quả như vậy thật không dễ chút nào!

Trang Hoài Phi cười đáp:

– Nhưng nói gì thì nói cũng không bằng được Thiết huynh! Thiết huynh làm đại sự, phá đại án. Còn ta thì chỉ làm những chuyện không đâu thôi! Huy làm chuyện gì cũng có người chú ý, truyền khắp thiên hạ. Còn ta hành sự thì không đáng kẽ răng, nhiều lắm chỉ có huynh biết ta biết trời biết đất biết mà thôi!

Thiết Thủ lắc đầu:

– Không đúng! Trang huynh đã xây dựng được trị an ở địa phương, bảo vệ cuộc sống thanh bình của bách tính, điều này mới là cần nhất, thực nhất cũng là tài giỏi nhất!

Trang Hoài Phi cười cười:

– Nhưng Thiết huynh làm việc ở nơi cao, ở chỗ sáng, bất luận làm việc gì cũng lập tức truyền khắp thiên hạ, sự bán công bồi. Đường nhiên là vì Thiết huynh có thực lực, có tài cán. Nhưng còn ta thì hành sự ở chỗ thấp, trong bóng tối, làm gì cũng vô cùng vất vả nhưng việc thì nhiều mà công thì ít.

Thiết Thủ tất nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của y:

– Trang huynh so sánh như vậy là không công bằng cũng không công đạo hơn nữa lại quá tự coi thường mình rồi! Vì dân thỉnh mệnh, đi trước sĩ tốt, điểm này thì Trang huynh làm còn xuất sắc hơn ta nhiều. Người dân trong huyện được an cư lạc nghiệp Trang huynh không phải có công đầu hay sao? Hành thiện không cầu người biết đó mới là thiện nhân chân chính.

Trang Hoài Phi cảm thán thở dài:

– Chẳng phải vậy sao? Vì vậy ta mới vẫn chỉ là tiểu bộ khoái ở huyện nha mà thôi!

Thiết Thủ ngắt lời y:

– Nhưng lại được người người ủng hộ, bộ thuộc liều chết bảo vệ, điểm này thì một chút hư danh của Thiết mỗ còn lâu mới bì kịp.

Tạ Mộng Sơn xen vào:

– Thế thì đúng rồi! Nếu không có ta tài bồi thì ngày nay y làm sao được như bây giờ, sao có thể rồng ra biển lớn tận hết sở trường cơ chứ? Vậy mà y đối đãi với ta như thế đấy!

Lần này thì Thiết Thủ không nhịn nổi nữa, chàng lạnh lùng chỉ trích:

– Tạ đại nhân mỗi lời đều nói tài bồi y, giúp đỡ y nhưng sự thực thì không có ngài có lẽ thành công hơn đúng không? Không có y liệu ngài có được như bây giờ không? Rốt cuộc là ngài thực lòng tài bồi Trang huynh hay là đả kích, đè nén? Ngài đối với y tốt nhiều hay tệ nhiều hơn? Tội của ngài lớn hay công của ngài lớn đây?

– Nhưng … – Tạ Mộng Sơn lắp bắp – … Ta còn gả nữ nhi cho y mà!

– Nhưng – Thiết Thủ lạnh lùng phản bác – Vừa rồi lúc ngài tưởng là đã chế trụ được y còn nói không đời nào gả thiên kim cho một tên giặc kia mà!

Tạ Mộng Sơn lập tức biến sắc, tức giận mà không thể phác tác chỉ gầm ghè nói:

– Thiết Du Hạ, ngươi có ý gì? Ngươi không vạch chỗ xấu của hạ quan ra để Trang bộ đầu gϊếŧ ta thì không yên à?

– Ngài chỉ tham tâm, giả dối nhưng tội không đáng chết – Thiết Thủ đột nhiên cảm thấy trên người mình dường như có gì dị dạng, tựa như nước đang sôi muốn phun ra ngoài miệng bình vậy, chàng bèn trầm khí nuốt lời lại chậm rãi nói tiếp – Ta cho rằng Trang huynh vẫn không nên làm những chuyện như vậy!

Hồng Miêu vừa nghe đã gắt giọng quát:

– Thiết Thủ! Ngươi dựa vào cái gì mà quản chuyện này?

Hà Nhĩ Mông cũng lạnh lùng nói:

– Thiết nhị gia! Giờ ngươi cũng khó mà tự bảo tốt nhất hãy tiết kiệm sức đi thì hơn!

Trang Hoài Phi không biểu lộ gì nhưn trong mắt đã lộthần sắc giới bị, y nói:

– Không có gì, huynh cứ nói đi!

Thiết Thủ nói:

– Ngô Thiết Dực phạm pháp tội không thể tha. Huynh bao vệ hắn là hại chính mình, cũng làm hỏng cả đại sự.

Rì rào … rì rào … bên ngoài vang lên một trận gió mạnh.

Gió núi.

Thổi mạnh.

Vùng Thái Bạch sơn này khí hậu vốn không ổn định thường có gió mạnh khiến người ta liên tưởng đến mùa thu. Bên ngoài Ngu Hàng có rất nhiều trúc, mỗi khi gió núi thổi đến lại mang theo một trận rì rào.

Trang Hoài Phi nghiêm mặt nhìn Thiết Thủ:

– Huynh có biết Ngô Thiết Dực bắt đầu giúp ta từ khi nào không?

Thiết Thủ lắc đầu, lúc lắc đầu chàng mới nhận ra cổ mình có thể cử động, lẽ nào độc dược chàng trúng đã từ từ hoá giải? vậy tại sao bọn Trang Hoài Phi không có cảm giác gì? Chàng có thể hoạt động trở lại vậy không biết đám người Tạ Mộng Sơn, Đường Thiên Hải có vậy không? Trang Hoài Phi có phòng bị không?

Gió càng mạnh càng đượm vẻ thê lương, mưa phùn lạnh buốt, như khóc như than.

– Từ khi còn rất nhỏ Ngô Thiết Dực đã tài bồi cho ta. Ông ấy tốn không ít công phu để mài sắc nhuệ khí, bồi dưỡng chí khí, huấn luyện võ công, rèn luyện nhẫn nại. Ta có thể làm công sai hơn nữa còn mấy lần đắc tội với kẻ có quyền thế trong triều mà không chết cũng đều nhờ ông ấy bảo vệ. Lần đó sư huynh Vô Tình của huynh muốn bắt ta cũng là nhờ Ngô đại nhân đứng ra bảo hộ nên mới qua được chuyện, mỗi lần ta đắc tội với đám quyền quý ông ấy lại tìm cách lo lót điều ta đi nơi khác.

– Ta hiểu! Y đã nhận ra huynh là bậc anh hùng từ thưở hàn vi – Thiết thủ trầm giọng nói – Nhưng pháp luật và nhân tình không thể đem ra nói lẫn với nhau được. Huynh là bộ khoái lại càng không thể vì tư tình, vì vẹn toàn tiểu nghĩa mà để kẻ ác tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.

– Mẹ ta hai mắt mù loà cũng nhờ ông ấy tương trợ nên ta mới yên tâm mà ra ngoài hành sự, tra án – Trang Hoài Phi tràn đầy cảm xúc nói – Ông ấy biết pháp phạm pháp, sát nhân phóng hoả, cướp của đạot tài thậm chí còn diệt cỏ tận gốc, tàn sát đồng đảng … Nhưng, thực ra chỉ cần ông ấy gọi một tiếng ta cũng sẽ từ bỏ tất cả bán mạng cho ông ấy! …. Nhưng ông ấy vẫn không muốn ta rước hoạ vào thân!

Thiết Thủ thở dài một tiếng lòng thầm nhủ :”Có thể là y vẫn đề phòng không muốn huynh tham dự thì sao?” Nhưng nhất thời chàng cũng không biết nên nói gì cho phải, không biết có nên nói hay không? Nói ra liệu có làm Trang Hoài Phi thương tâm hay không nữa?

– Cả việc ta có thể đên Võ Công huyện nhậm chức cũng do ông ấy giới thiệu – Trang Hoài Phi bần thần nhớ lại – Ông ấy thường đến thăm ta, vì nể mặt ông ấy nên tạ đại nhân mới dùng lễ đãi ta … Dù sao thì lúc ấy ông ấy còn làm quan, xấu tốt gì cũng là thượng ty của tạ đại nhân đây.

Điểm này thì Thiết Thủ cũng biết. Chợt thấy Hà Nhĩ Mông quay sang gật đầu với Trang Hoài Phi, Trang Hoài Phi cũng đưa mắt nhìn Hồng Miêu gật đầu.

– Huống hồ – Trang Hoài Phi nói tiếp – Ngô đại nhân giờ đã cùng đường …

– Đó là mạc lộ – Ngữ khí của Trang Hoài Phi tran đầy bi phẫn – Một người ở tuổi ấy phải đối mặt với tuyệt lộ, với tử lộ ta làm sao nhẫn tâm bỏ rơi ông ấy? Làm sao có thể bội phản ông ấy trong lúc này?

– Anh hùng mạt lộ!

Trang Hoài Phi khẽ thở dài một tiếng, hai hàng lông mày như chất chứa bao ưu phiền. Y đưa tay vỗ nhẹ lên hai đùi.

– Là mạt lộ nhưng không phải là anh hùng – Thiết Thủ cải chính – Trang huynh! Ta có chuyện muốn tương cáo.

– Huynh cứ nói!

– Huynh phải cẩn thận – Thiết Thủ nói – Ta cảm giác công lực của ta sắp hồi phục …

Lời còn chưa dứt. Bởi vì nói chưa hết. Đường Thiên Hải đã như một con cá mập phát động thế công điên cuồng hung mãnh.

Tả thủ của y phi ra một thứ gì đó trông như một đống bùn nhão, vừa mới xuất thủ đã bốc lên mùi nồng nồng đắng ngắt.

Hữu thủ của y bắn ra một đạo bạch quang.

“Phốc” một tiếng. Một lưỡi búa.

Đây đều là sát thủ của y, một chiêu lưỡng thức, hai lộ cùng tiến, cùng lúc thi triển.

Y muốn liều mạng, y muốn nhất kích tất sát. Bởi vì nếu y thất thủ đây cũng có thể là mạt lộ của y.

Không ngờ y lại phục hồi được năng lực chiến đấu còn nhanh hơn cả người có nội công thâm hậu nhất ở đây là Thiết Thủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »