Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dạ Lão Đại, Ta Không Cố Ý Câu Dẫn Ngài

Chương 1

Chương Tiếp »
“Chát”, “chát”, “chát”. Căn phòng tối đen, yên ắng bỗng vang lên vài tiếng chói tai, làm tan vỡ bầu không khí tĩnh mịch nơi đây. Căn phòng lạnh lẽo tỏa ra một mùi hương tanh nồng, ẩm mốc, xung quanh dơ dấy bẩn thỉu càng làm toát lên vẻ âm u, ẩm thấp ở nơi đây, hiển nhiên là người bỏ mạng ở nơi này nhiều vô kể.

Giữa căn phòng được đặt một chiếc ghế gỗ đã cũ kĩ. Điểm tô cho căn phòng một màu tối đen này là một thân ảnh đỏ rực ngồi trên chiếc ghế kia. Khắp người cô vết thương chằng chịt, đan xéo lên làn da trắng bệch trông vô cùng rợn người. Chiếc váy đỏ xẻ tà giờ đã rách rưới không ra hình dạng, nhiễm lên nó một màu đỏ thẫm của máu càng tăng thêm vài phần thê lương, tiêu điều. Nhưng bất quá chủ nhân của chiếc váy này giờ đây lại không hề mang dáng vẻ yếu đuối mà vẫn toát lên vẻ cao ngạo, không sợ trời không sợ đất.

“A ha ha ha…” Người con gái với mái tóc đen dài gần như che phủ cả gương mặt, nhưng cũng không thể che được đôi mắt phượng sắc bén như lưỡi dao, giờ đây đôi mắt màu trà kia đã nhiễm đầy tia máu mang theo trào phúng cùng sát ý. Cô cười một cách điên cuồng không ngừng, tiếng cười vang dội khắp cả căn phòng, kéo dài đến cuối hành lang kia, khiến cho tên nam nhân đứng trước mặt cô phải lạnh cả sống lưng.

Rõ ràng là cô ta đang bị trói chặt, không thể di chuyển làm sao gϊếŧ mình được, mình lại sợ cái đ*o gì chứ. “Câm miệng, ngươi lập tức câm miệng lại cho ta”. Hắn ta chịu đựng ả ta mấy ngày nay rồi thực sự muốn phát điên, nhưng hắn trăm ngàn lại không nghĩ tới cô ta vậy mà lại thực sự sẽ yên lặng.

Mộc Tự nở nụ cười mê hoặc chúng sinh nhìn tên nam nhân trước mặt mình. Cô hơi ngã người về phía trước làm những sợi xích sắt vang lên vài tiếng leng keng. Cô hơi nghiêng nghiêng đầu mình, tóc cô cũng theo đó mà chảy hết sang phía bên trái như thác nước, cô nhẹ giọng lên tiếng.

“Này~, ngươi có muốn làm cái gì đó thú vị với ta không? Lúc nào cũng phải ở nơi âm u thế này, ngươi không thấy bức bối sao. Nơi này hiện tại cũng chỉ có mình ta và ngươi thôi a~. Ta biết ngươi ở đây cũng không dễ dàng gì, bán mạng mình cho bọn chúng nhưng chỉ cần ngươi phạm sai lầm liền chết, ngươi không thấy bất công sao? Ta cũng như ngươi mà, nơi đây cũng chỉ có ta hiểu ngươi thôi a~”.

Từng câu từng chữ như nhúng qua mật đường, dinh dính ngọt ngào mà rót vào lỗ tai tên nam nhân. Qủa thật cô nói những lời này không chỉ cho mình hắn nghe mà còn là cho cô.

Khuôn mặt tên nam nhân có hơi ửng đỏ, sững sờ như thoáng có chút dao động. Hắn phải công nhận nữ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mặt hắn dù cho máu bê bết đầy người, cũng không thể che dấu được sự vẻ đẹp hồng nhan họa thủy vốn có. Chưa kể thân hình này, khuôn mặt này, giọng nói này như muốn kéo hắn xuống, hãm sâu vào du͙© vọиɠ ngọt ngào, hắn có chút động tâm rồi. Dù sao cũng là phạm nhân mình làm gì chả được.

Mộc Tự đưa mắt nhìn tên nam nhân đã sớm động tình, nhếch mép cười trào phúng. Cô biết mấy ngày nay hắn không dám đυ.ng tới cô là do tên ‘lão đại’ đã hạ lên, nhưng đã lâu chưa đυ.ng đến nữ sắc tất nhiên khó nhịn. Vả lại, ai mà có thể cưỡng lại mị lực của ta chứ, ‘tức nước vỡ bờ’ cô bây giờ chỉ cần ‘gãi’ mấy cái cũng đủ làm hắn mất lý trí rồi. Cô tiếp tục uốn éo cơ thể dẻo dai của mình khıêυ khí©h hắn. “Đại ca~, ở đây có hơi lạnh a~.”

Hắn nở nụ cười ghê tởm, đưa tay nâng cằm cô lên. “Vậy chúng ta vận động một chút làm ấm người chứ nhỉ”. Nói rồi, hắn lao vào cô như hổ đói, thô bạo vô cùng. Cô nhíu đôi chân mày mỏng của mình, nhịn xuống cảm giác ghê tởm muốn xiên chết tên nam nhân này từ tận đáy lòng mình.

Bàn tay cô nắm chặt mảnh gỗ nhọn, chỉ cần đợi hắn thả lỏng cảnh giác, cô liền một nhát đoạt mệnh. Nhưng không đợi cô kịp động thủ thì hắn đã bị xách lên rồi ném ra như cái giẻ lau. Ngã một cú đau, hắn nhoài người ngồi dậy gào lên. “M* nó, là thằng…” Hắn chưa kịp dứt lời đã bắt gặp một ánh mắt lạnh băng như muốn xuyên tạc hắn. Một đôi mắt hạnh bóng loáng to tròn, nhưng lại mang đầy sát khí vốn không nên có trên đôi mắt long lanh ấy.

“L, lão đại… Lão đại, l,là ta ngu dốt, ta, ta không cố ý mắng ngài… A lão đại xin rộng lòng nhân từ, rộng lòng nhân từ....” Hắn run rẩy quỳ dập đầu với nữ nhân mặc nguyên một cây đen, làn da trắng nõn như ngó sen lấp ló sau chiếc áo croptop ôm sát vào cơ thể, phác họa từng đường cong lả lướt mượt mà, mềm mại nhưng lại rất có lực, kết hợp với chiếc quần ống suông cạp cao ôm sát vòng eo thon lại càng tăng thêm vài phần câu người.

Đôi mắt có thần đầy thâm trầm nheo nheo lại, đôi lông mày lá liễu hơi động, chiếc mũi cao cùng với đôi môi hơi sắc đỏ hồng gợi nên vài phần khí khái khó tả. Nhìn kĩ thì vẫn còn khá trẻ nha, độ 22, 23 gì đó. Có chút quyến rũ… Ủa gì mình nghĩ gì vậy, điên rồi điên rồi. Cô ta là kẻ thù, là đại kẻ thù đó.

Tôi nuốt nước bọt nhìn nữ nhân trước mặt quá mức chói lóa dưới cái tầng hầm dơ bẩn u ám này, có chút cảm khái cùng thưởng thức. Tôi nhìn chằm chằm vào người kia rồi tự thôi miên chính mình không bị nhan sắc kia làm mê muội, nhưng tôi trăm ngàn không nghĩ tới cả hai sẽ chạm mắt, tôi không được tự nhiên mà cuối đầu xuống, khó hiểu nghĩ. Ơ chỉ là chạm mắt thôi mà, mình khẩn trương cái gì chứ.

Dạ Minh Tưởng không nhìn tên nam nhân đang lê lết dưới đất kia, mở miệng nói, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi như lướt qua tai nhưng lại mang theo khí thế bức người của một lão đại hắc bang. “Nói vậy ngươi biết mình làm sai? Lời ta nói ra không lọt vào lỗ tai của ngươi sao?”

“Kh, không có… tôi, tôi…” Hắn như nhận ra người kia đang có ý gì, theo bản năng lập tức phản bác lại. Bản thân hắn theo lão đại làm công việc này lâu đương nhiên biết, người phụ nữ kia rất quan trọng đối với lão đại của hắn.

Ngày đó, đích thân lão đại hắn đã hạ lệnh không được phép gϊếŧ, không được bỏ đói khát, không được quá tay và không đυ.ng tới gương mặt. Hắn cũng rất nghi hoặc nhưng làm gì có ai ngu đến mức dò hỏi tâm tư lão đại mà tìm đường chết.

Hiện giờ sự hiện diện của Dạ Minh Tưởng càng làm hắn khẳng định người phụ nữ này có lai lịch không tầm thường. Vậy mà lúc nãy hắn định làm gì, hãʍ Ꮒϊếp cô ta á, hắn là không muốn sống rồi. Hắn thầm chửi rủa bản thân điên rồi, đồng thời cũng thầm lăng mạ Mộc Tự trong đầu.

Hắn chỉ thẳng vào Mộc Tự gào lên. “Là, là cô ta. Đúng vậy, là cô ta câu dẫn tôi trước. Lão đại, tôi, tôi thực không cố ý kháng lệnh ngài…ngài phải tin tôi…”

Tôi vô cùng bình thản đưa mắt nhìn sang Dạ Minh Tưởng, tôi chỉ là có chút hứng thú, muốn xem phản ứng của cô ta ra sao thôi, liệu có phải rất đặc sắc không? Nhưng thất vọng thay mặt cô ta cứ như được đúc từ gạch đá, không hề phản ứng gì chỉ rộng lượng ném ra hai chữ nghi hoặc “tin ngươi?”. Ngược lại, tên thủ hạ của cô ta lại bắt đầu nhăn nhó muốn lệch cả mũi.

Triệu Tấn nhìn kẻ không biết thân phận này là muốn bò lên đến đùi của lão đại nhà hắn lun rồi. Hắn đạp tên kia một cước, phẫn nộ quát. “Ý mày là gì? Mệnh lệnh là đưa xuống cho mày, cô ta nói gì ngươi đều làm theo à. Hay ý ngươi là bây giờ ngươi chỉ nghe theo cô ta, muốn làm phản.”

“Triệu Tấn.” Dạ Minh Tưởng nhẹ giọng nhắc nhở, Triệu Tấn lập tức im bặt, thần sắc quay trở về bình thường, không hề nhìn ra kẻ vừa rồi tức giận quát lớn kia là hắn. Tên này nên đi thi giải điện ảnh mới đúng. Tôi yên lặng ngồi xem kịch hay trước mắt, có chút khoái trá.

“Lão đại có gì phân phó?” Hắn cung kính cuối nhẹ đầu. Tôi cảm thấy có chút bất ngờ, ở trụ sở cho dù chúng tôi có sẵn sàng bán mạng cho ‘ông già’ đi chăng nữa thì cũng chưa từng thể hiện trịnh trọng như vậy. Làm như hắn đang tế lễ cho nữ thần vậy. Bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, lão đại hắc bang Hắc Dực nổi tiếng tàn độc, nhẫn tâm, xem mạng người như cỏ rác làm sao có thể là nữ thần. Mình thấy mình là bị đánh đến hồ đồ rồi.

“Hai cái lỗ tai của hắn phế quá rồi, không cần nữa, với cả ‘kiểm tra răng miệng’ cho hắn một chút, không được sạch sẽ cho lắm, để lâu sẽ lên giòi.” Dạ Minh Tưởng nhàn nhạt nói, cứ như tùy tiện vứt đi một miếng rác, không đáng để tâm.

“Vâng.” Triệu Tấn nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh, không chút do dự mà kêu người lôi hắn đi như bao rác.

Một lúc sau, những tiếng cầu xin tha thứ của tên nam nhân nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút, thay vào đó là tiếng gào thét thê thảm vang vọng khắp khu tầng hầm. Dạ Minh Tưởng an nhiên ngồi vào chiếc ghế được nam nhân tên Triệu Tấn sắp xếp, ung dung bắt chéo chân. “Lui xuống.”

Triệu Tấn nghe vậy, hiếm thấy chần chừ một lát nhưng cũng rất nhanh liền phục mệnh lui xuống. Căn phòng lúc đầu quả thật cũng không phải ồn ào nhưng cái bầu không khí ngột ngạt này khiến tôi cảm thấy có chút khó thở.

Tôi thầm đổ mồ hôi lạnh với cái khí thế bức người này, trong đầu nhanh chóng đưa ra hàng trăm hàng ngàn kế sách để đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra. Nhưng không hiểu sao có một cái gì đó đang ngăn cản mạch suy nghĩ của tôi lại, nó cũng chính là thứ mà tôi không muốn nhớ về nhất, kí ức cái đêm tôi quyến rũ cô ta a. Trời ơi, nhục nhã quá. Muốn tự đào hố chôn mình đi cho rồi, ai quăng cho ta cái quần với.
Chương Tiếp »