Chương 16: Không thể quên

Từ khi gặp nhau, ba cô gái đã nhanh chóng thân thiết. Uyển Như thường xuyên đến tìm Hướng Tình và An Ninh đi ăn kem, dạo phố đến tối mới về nhà.

Khi Hướng Tình phải về Thượng Hải, hai người đều ra ga tàu để tiễn. Uyển Như còn bịn rịn dặn dò:

-Tiểu Tình đi cẩn thận nhé. Về đến nơi nhớ nhắn tin cho em yên tâm nha.

-Chị biết rồi- Nựng nhẹ má Uyển Như, Hướng Tình dặn dò- Em nhớ coi chừng tiểu mỹ nhân này nhé…Coi vậy chứ dễ bị gạt lắm đó. Có dịp xuống Trùng Khánh thì ghé nhà chị chơi nha.

-Ừm. Em biết mà…

-Tiểu Tình đi đường cẩn thận…Mình gửi lời thăm hai bác nữa.

-Ba mẹ mình nhắc bạn hoài. Yên tâm, mình không cho ai số điện thoại của bạn đâu.Tối nhớ lên weibo với mình nha.

-Mình nhớ rồi.

Nhìn theo bóng hình Hướng Tình khuất xa, An Ninh vừa lưu luyến lại vừa cảm thấy vô cùng lo lắng…Hướng Tình nhất định giữ lờ đã hứa, nhưng…đôi lúc trốn tránh không biết có phải là cách tốt nhất không?

Cô nhớ nhà…nhớ người cha mỗi đêm thường ngồi bên phòng mẹ lớn, ôm di ảnh bà, nếu An Ninh mang đến một ly nước, ông sẽ nhận lấy sau đó lại im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn cô rồi hét lớn” Cút đi….”

Ngôi nhà đó không dành cho An Ninh, nhưng khác với Phương Đông, cô lớn lên ở đấy. Cha dù không có những phút giây âu yếm vẫn không bạc đãi An Ninh. Cô cũng rầt thích được ngồi trong lòng cha, được ông cõng trên vai như Tâm Ninh vậy…

Tiếc là đến năm 20 tuổi, An Ninh chưa một lần được cha cõng lên vai.

-Về thôi Ninh Ninh…Hôm nay CoCo có giảm giá…Ninh Ninh đi với em nha?

———————————————-

Mang theo lỉnh kỉnh túi xách to nhỏ, cả hai trở về nhà.

Cửa chỉ khép hờ…

Uyển Như lùi lại:

-Ninh Ninh ơi! Nhà mình lúc đi có khóa mà…Sao giờ….

-Hay là anh Phương Đông về?

-Anh hai nói chừng nào về?

-Khi nào xong việc thì về…Chị cũng không biết…

-Chỉ sợ trộm thôi. Ninh Ninh đi sau em…Em vào trước cho…

Nhìn bộ dáng thập thò của hai người, Phương Đông không nén được cười:

-Vào nhà đi…Làm gì mà trông hai chị em cứ lấp lấp ló ló ngoài đó vậy?

-Anh hai này- Thở phào phát cho anh trai một cái, Uyển Như cười cười- Em sợ ăn trộm thôi…Anh hai về là tốt quá rồi.

-Em dẫn chị dâu đi mua sắm à- Nhìn đống đồ la liệt,Phương Đông tò mò- Mua được cái gì vậy?

-Hôm nay CoCo giảm giá cuối năm. Em mua được nhiều thứ lắm, nhưng chị dâu thì chỉ mua có vài món lặt vặt thôi- Uyển Như sực nhớ ra gì đó, lục lục đống đồ- À, em tìm thấy thứ này hay lắm.

-Uyển Như- Má An Ninh đỏ bừng khi biết cô em chồng định khoe gì, vội giật lấy- Đừng mà..Đừng..

Nhưng đã muộn rồi. Dưới đôi mắt thích thú của Phương Đông, Uyển Như lôi ra một chiếc áo lụa mỏng tanh:

-Anh hai…Em mua cái này tặng Ninh Ninh…Bảo chị ấy mặc cho riêng anh xem thôi. Đẹp không?

Chiếc áo mềm mại nhưng chất liệu vải mỏng mảnh, gần như là trong suốt, thiết kế lại ôm lấy thân người…Mặt An Ninh càng đỏ hơn khi bắt gặp cái nhìn đầy ẩn ý của chồng hướng về mình:

-Đẹp…Em mua bao nhiêu vậy? Anh hai gửi tiền mua thêm vài cái nữa. Có 1 cái sao chị dâu em thay đổi hằng ngày được…

An Ninh không biết làm gì ngoài việc tìm đại ra một lý do nào đó rồi vội vã ra khỏi phòng. Còn lại hai anh em, Uyển Như và Hà Phương Đông bật cười…Cô em nghịch ngợm:

-Phần dỗ chị dâu giao lại cho anh hai đó…Em về…Không làm anh mất thời gian nữa.

-Ừ…

Phương Đông quay vào.

An Ninh đang ở trong bếp.

-Em chưa nấu thức ăn. Anh đợi chút nha…

-Anh không đợi được…Đói bụng rồi.

-Anh đợi chút đi- An Ninh tưởng thật, vội vàng bước đến cạnh tủ bếp, định lấy nguyên liệu làm vài món đơn giản chống đói cho chồng – Để em…Á…

Hà Phương Đông cúi xuống, bất ngờ bế bổng vợ lên. Cụng đầu vào trán cô, anh thầm thì:

-Anh muốn ăn món khác. Bé con…

Cô có da có thịt hơn trước. Những đường cong tròn đầy càng thêm quyến rũ…Gương mặt vốn đã đỏ càng ngượng ngùng thêm khi anh nhẹ nhàng cởi những chiếc cúc áo:

-Anh….

-Hôn anh đi, bé con!

Phương Đông chợt đòi hỏi:

-Từ khi cưới đến giờ chỉ toàn anh hôn em thôi. Hôm nay trả bài cho thầy đi, không thuộc thì phải phạt gấp đôi.

An Ninh sựng lại…Đôi mắt anh đang đăm đắm nhìn cô…Âu yếm…Dịu dàng:

Gạt những ngượng ngùng sang bên, đôi môi non nớt tìm môi chồng, vụng về…

Cứng ngắc…

Phương Đông cười khẽ:

-Em học kém quá…Để”thầy” thực hành lại vậy nhé…Từ nay sẽ kiểm tra bài đều đặn hơn.

Những lúc gần gũi thân mật vợ chồng như thế này, An Ninh cảm thấy mình hạnh phúc…

Phương Đông thương yêu, trân trọng cô như là một viên pha lê dễ vỡ. Cô biết, có khi anh cũng cố nén cảm xúc của mình, gượng nhẹ để không làm cô sợ hay bị tổn thương.

Giá mà…ngày đó người đó cũng trân trọng cô như anh thì có lẽ…

Mắt An Ninh vô thức rơi ra một giọt nước.

Phương Đông dừng lại trong đôi chút….Bờ môi anh lướt lên giọt nước ấy.

Uống đi!

-Anh….

-Ngoan…Cô bé….Có đôi lúc không cần đè nén chính mình….Sẽ khổ sở lắm, biết không?

Đôi tay nhỏ nhắn bỗng quấn lên cổ Phương Đông. Cô hôn anh….Vẫn ngây ngô nhưng giống như lời xin lỗi…An Ninh xin lỗi chồng…Trong những lúc gần gũi nhất, cô lại xao lòng, nhớ về một người khác….Không phải là anh!

Phương Đông dịu dàng quấn lấy cô…Cho cảm giác yêu thương lên đến tột cùng.

Có những đêm nằm bên anh, An Ninh gặp ác mộng. Cô hốt hoảng, sau đó lại ôm lấy chồng, vùi đầu vào người anh, như tìm sự chở che.

Anh biết, trong lòng An Ninh tồn tại một cái gai quá khứ…

Phương Đông cũng từng nghĩ, mọi chuyện cứ để cho nó trôi qua…Nhưng rõ ràng cô không quên được…An Ninh bị nó ám ảnh, vì nó mà nơm nớp, có nhiều đêm không có giấc ngủ say.

Mọi chuyện nên là của hôm qua…Nhưng mà tùy chuyện…Có đôi lúc, nếu hôm qua mọi chuyện còn dang dở sẽ làm người đau lòng mãi đến hôm nay và cả tương lai.

Hà Phương Đông có lẽ đã phải chấm dứt những ngày tháng trốn tránh, lấy chuyện lãng quên làm liều thuốc buộc mình không vương vấn nữa. Anh cố tình quên cố tình né tránh…Để lòng không phải cảm thấy quá đau.

-Ngày mai anh tới gặp ba…Ngày mốt, anh đưa em về Trùng Khánh nhé, Ninh Ninh?