Dựa theo câu của Giang Hành Mặc, Hạ Sở liền thay tên họ của chính mình vào...
"Ly hôn, phá đổ Hạ Sở, thu mua cổ phần của cô, Giang Hành Mặc tự mình làm."
Hạ Sở: "..." Cô mới không thèm giống cái tên tra nam nam Vương Thụy Hâm kia! Thay tên cũng không nên thay như vậy a!
Giang Hành Mặc lại nói: "Em yên tâm, chuyện này anh sẽ giúp em xử lý tốt."
Hạ Sở cũng không yên lòng, cô cẩn thận hỏi: "Muốn làm sao phá đổ Vương Thụy Hâm?"
Cô bổ sung nói, "Tôi chỉ lo lắng ảnh hưởng đến tình hình công ty."
Tình hình chính là Vương Thụy Hâm đăng kí chủ quyền doanh nghiệp nhân phẩm xí nghiệp E đã tao thế xưng danh là vi muốn hướng bà xã tỏ tình nên đặt tên là "Luyến Tinh", càng ám chỉ rằng anh ta cùng Cao Tình tình cảm lưu luyến.
Bây giờ nghe hắn lật lọng khoái thoát nhìn cái tên này lại cảm thấy rất buồn nôn.
Sợ rằng chỉ là lấy từ luyến tiếc, còn tình cảm, chỉ sợ là muốn cùng các mối quan hệ luyến tiếc tình cảm.
Hạ Sở lo lắng không hề vô lý, cô muốn thu mua cổ phần của anh ta để Cao Tình một mình quản lý, liền không có ảnh hưởng đến công ty, nhất là loại công ty nhân phẩm E như vậy, chỉ là tương đối chú trọng hình tượng, nếu làm hỏng bét sẽ làm khách hàng do dự, gây ảnh hưởng đến chất lượng tiêu thụ.
Ai cũng cũng không ngờ duy trì kinh doanh nhân phẩm E sẽ tùy thời xảy ra chút chuyện riêng trong công ty.
Nhưng nếu không gây ảnh hưởng đến công ty, làm sao có thể lật đổ Vương Thụy Hâm? Anh ta sẽ đời nào chịu buông tha cổ phần trong tay? Vấn đề này tựa hồ rất khó giải quyết.
Cô nếu có thể nghĩ đến, Giang Hành mặc đã sớm mang tâm lý nắm chắc.
Kỳ thật anh rất ít vì người khác đưa ra giải thích, bởi vì anh quan niệm một câu: Không giải thích liền không hiểu sự tình, liền giải thích thế nào cũng sẽ không hiểu.
Lời này là từ một tác phẩm văn học, tác giả là người Nhật Bản, câu nói này lúc ấy là Hạ Sở hướng anh nói.
Đang xác thực câu nói này, Giang Hành Mặc đã sớm suy xét: Nếu muốn hiểu liền tự nhiên hiểu, không hiểu thì có giải thích vô số lần cũng đều là lãng phí thời gian, giữa người với người tự cổ chí kim vẫn có biết bao nhiêu bức tường dày đặc được dựng lên.
Cũng không biết là bao giờ, có lẽ là sau khi làm xong một hạng mục bị chậm tiến độ, anh lười biếng tắm nắng, hạ Sở ngồi bên cạnh anh, ôm một cuốn sách dày cộm, nhắc đến đâu nói này.
Giang Hành Mặc híp mắt nói: "Nói rất đúng, đồ đần vĩnh viễn là đồ đần."
"Mới không đúng." Hạ Sở phản bác, "Lão sư bên thôn giải thích ý tứ câu này không hề giống anh."
"Nơi nào không giống?" Giang Hành Mặc đem khối rubik trong ta ném cho cô, "Khôi phục tình trạng cũ của nói."
Cái này là khối rubik ba mặt, làm sao có thể nói phục hồi là phục hồi như cũ!
Hạ Sở ném khối rubik trả về cho anh: "Em không giải được rubik, nhưng mới không phải đồ đần."
Giang Hành Mặc khẽ nhếch môi mỏng, híp mắt vuốt khối rubik trong tay.
Hạ Sở khép sách lại, nói với anh: "Biết hay không biết không giống nhau, giải thích có tác dụng ở chỗ đề cho người ta biết, không có lời giải thích, không chỉ không hiểu mà còn không biết đến nó."
Giang hàng Mặc dứt khoát nhắm mắt lại, nếu không phải ngón tay còn đang chuyển động trên khối rubik, nhìn anh thật sự giống như ngủ thϊếp đi.
Hạ Sở còn nói thêm: "Tựa như chuyện sinh con vậy, nếu như chính mình không trải qua, người khác mặc kệ nói thế nào cũng là xác định không hiểu. Đây chính là "không giải thích liền không hiểu, là giải thích cũng sẽ không hiểu"."
"Nhưng em không thể định quá trình giải thích này, nếu như vậy mà không giải thích, tên đàn ông kia chẳng phải sẽ vĩnh viễn không hiểu người mẹ sinh con có biết bao thống khổ?"
"Vâng, giải thích có thể không hiểu, cũng có thể giải thích bằng một câu ví dụ. Dù là trao đổi cũng sẽ không thể hiểu triệt để sự giải thích của đối phương, lại vẫn có thể hiểu rõ."
"Người và người không thể vượt qua tường cao, nhưng ai nói là nhất định phải vượt tường cao?"
Cô nói: "Chỉ cần trên bức tường xây một cánh cửa không phải xong sao?"
Giang Hành Mặc nhấc mí mắt lên nhìn cô: "Có cửa không mở, lỗ tai cũng sẽ sinh kén."
Hạ Sở ôm sách đứng dậy, tức giận nói: "Không ồn ào anh."
Cô đi rồi, lỗ tai anh liền thanh tịnh, trong lòng lại trống rỗng.
-----Mở cánh cửa, nhẹ nhàng linh hoạt, ai ngờ cánh cửa kia lại như một của động không thể lấp đầy.
"Giang Hành Mặc?" giọng nói Hạ Sở đem Giang Hành Mặc từ quá khứ kéo trở về.
Anh liền hoàn hồn, trên điện thoại đánh chữ giải thích cho cô: "Ra tay từ tác phong của Vương Thụy Hâm, tuôn ra bê bối, phá đổ hình tượng cá nhân của anh ta. Dù việc này đối với công ty là có ảnh hưởng, chờ khi chuyện tình hoàn tất, giá trị thị trường thuyên giảm, chúng ta liền có thể an bài người đến tiếp cận anh ta, thu mua cổ phần về tay."
"Anh ta đối với Luyến Tinh không có nhiều tình cảm, nguyên bản lý do thành lập đã có vấn đề, hiền giờ cũng Cao Tình ly hôn, e là trong đầu nghĩ tới đầu tiên chính là vứt bỏ Luyến Tinh
Hạ Sở cũng theo ý kiến của anh: "Hừm, anh ta vốn là muốn mượn quan hệ của Cao Tình dựng nghiệp."
"Quan hệ không tận dụng được, còn đắc tội em, anh ta tự nhiên không còn đường thoát."
Hạ Sở nhíu mày: "Có thể sẽ làm ảnh hưởng đến Luyến Tinh."
Giang Hành Mặc nhìn cô, mở miệng nói: "Không phải còn có em sao?"
Hạ Sở liền không kịp phản ứng.
Giang Hành Mặc nói: "Vương Thụy Hâm rời khỏi Luyến Tinh, Cao Tình đứng lên chịu trách nhiệm quản lí, em chỉ cần tùy tiện để truyền thông "chụp lén" được hai người các em cùng dạo phố là được rồi."
Chủ quản là Vương Thụy Hâm, mà Vương Thụy Hâm đã cũng Luyến Tinh toát ly quan hệ, Cao Tình phía sau lại có cây đại thụ lớn chống lưng, Luyến Tinh chỉ sợ so với trước kia càng tiền đồ vô lượng.
Hạ Sở bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng nha!"
Giang Hành Mặc lại vì cô kiến nhẫn giải thích: "Trước kia Cao Tình vì tránh hiềm nghi, em cũng bận rồi, cho nên rất ít cũng dạo phố, hiện giờ cùng nhau đi truyền thông cũng sẽ không săm soi hai người, bất quá chuyện này có thể nhúng tay, em không cần lo lắng."
Hạ Sở không sai biệt rõng ràng, từ đáy lòng nói: "Nhờ anh."
"Không cần khách khí với anh."
"Vẫn là phải khách khí một chút." Hạ Sở thành thật nói: "Việc này không có ở trong hiệp ước."
Giang Hành Mặc trầm mặc nói ra: "Vô luận em ra sao, anh cũng đều sẽ giúp."
Hạ Sở cảm thấy Giang hành Mặc rất có tinh thần hợp tác, cô cảm kích nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ hảo hảo ghi nhớ, đúng rồi..." Cô lại rộng lượng nói, "một năm nay anh có thể tự do yêu đương, tôi sẽ không quấy rầy anh."
Giang hành Mặc: "..."
Hạ Sở nói: "Trên thực tế chúng ta không có quan hệ hôn nhân, cho nên anh cũng không tính là vượt qua giới hạn, thời gian một năm rất dài anh có thể..."
"Trên thực tế." Giang Hành Mặc đánh gãy lời cô: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
Hạ Sở nói: "Đừng cứng nhắc như vậy, giấy hôn thú bất quá cũng chỉ là một trang giấy."
Nói đoạn liền giống như nhớ ra cái gì nói, "Nhắc đến, chúng ta làm sao ngày cả giấy kết hôn cũng không có?"
Mặc dù đã sớm rõ ràng, những Giàng Hành mặc vẫn là chột dạ, quả nhiên giấy kết hôn cũng đã ném đi...
Hạ Sở nói: "Cái kia... anh còn giữ giấy kết hôn của chúng ta chứ? Tôi có thể xem không?" Cô thật sự hiếu kì diện mạo Giang Hành Mặc.
Giang Hành Mặc lãnh khốc vô tình cự tuyệt cô: "Không."
"Tôi muốn xác nhận một chút."
"Không cần xác nhận," Giang Hành Mặc nói, "Chúng ta là nhân dân cộng hòa Trung Quốc được nhận định là vợ chồng hợp pháp."
Hạ Sở còn muốn tiếp tục, Giang Hành Mặc ý thực được tiếp tục cái đề tài này chẳng khác nào tra tấn chính mình, cứng nhắc nói lảng sang chuyện khác: "Em nên sớm giúp Cao Tình chuẩn bị tâm lý thật tốt, tiếp nhận một cái công ty không phải là sự tình dễ dàng."
Như vậy, Hạ Sở liền thuận lợi bị di chuyển chú ý, cô lo lắng nói: "Cậu ấy có thể sao?"
Giang Hạnh Mặc nói ra: "Vì cái gì lại không được? Đương nhiên là cũng nên xem xét ý nguyện cá nhân của cô ấy, không nghĩ đến tiếp cận liên có thể bán đi."
Hạ Sở ngẫm lại tính tình Cao Tình , cảm thấy không có vấn đề liền trịnh trọng nói: "Tôi tin tưởng cậu ấy có thể."
Rời bỏ tra nam, Cao Tình nhất định sẽ sống rất tốt. Người vẫn là nên có sự nghiệp của mình, đem tâm trí tiêu tốn vào nó, còn hơn là lãng phí trên thân người khác, lại càng có ý nghĩa hơn.
Đối với việc này, Hạ Sở từ đáy lòng cảm kích Giang Hàng Mặc, cô lại nói: "Anh thật sự có thể tự do luyến..."
Tâm tình đều bị cô trò chuyện đùa chết rồi, Giang Hành Mặc đây cửa xe ra, xuống xe rời đi.
Hạ Sở nhỏ giọng lầm bầm: "Hảo tâm lại bị nghĩ là lòng lang dạ thú."
Vừa thời Giang Hành Mặc không nghe thấy, nếu không lại ở trong lòng bị bắn một tên.
Sông tống hiệu suất làm việc cực cao, sự việc Cao Tình cũng Vương Thụy Hâm làm xong xuôi thủ tục ly hôn cùng vấn đề Vương Thụy Hâm vượt quá giới hạn cùng tiểu tam đến mang thai đều đã làm xôn xao dư luận.
Vương Thụy Hâm không phải là một đại nhân vật, nhưng cái thế giới Internet lại rất kỳ diệu, nói lớn rất lớn, nói nhỏ lại cũng thật nhỏ, mà truyền thông còn đối với sự tình của bọn họ rất nhiệt tình, dù sao cũng có chủ đề nhà, đều là người trẻ tuổi tài cao quản lý cả một xí nghiệp. "
Lại thêm Giang Hành Mặc nhúng tay phía sau khiến cho sự tình lên men cực nhanh, Vương Thụy Hâm bị nói đến sứt đầu mẻ trán.
Loại thời khắc nguy kịch như này, có người mang danh nghĩa "Giá hữu nghị" thu mua cổ phần Luyến Tinh, anh ta liền khó tránh khỏi cân nhắc.
Nữa đường Cao Tình đi tìm Hạ Sở, cô tương đối lo lắng đến là: "Việc này đối với cậu thật không có ảnh hưởng?"
Hạ Sở đương nhiên không thể nói là Giang Hành Mặc ra tay thao túng, cô nói: "Có thể nào có ảnh hưởng? Là Vương Thụy Hâm hắn ta gieo gió gặt bão."
Cao Tình nói: "Tớ chỉ là không muốn cho cậu thêm phiền phức."
Hạ Sở nói: "Cậu lại cư xử như người ngoài, tớ sẽ lại tức giận."
"Đây không phải là vấn đề khách khí hay không khách khí," Cao Tình không thể đứng đắn nói, "tớ là không muốn xảy ra giữa chúng ta,..." Cô còn chưa nói xong, nhưng Hạ Sở rõ ràng muốn nói gì đó.
Bạn bè đều là bạn tốt, nhất là cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, đều là tâm liền tâm, những vì cái gì có rất nhiều bạn bè chơi đến cuối cùng trở mặt thành thù?
Bởi vì có liên quan đến lợi ích.
Lợi ích là thứ mười phần đáng sợ, đừng nói là bằng hữu, huyết mạch lương liên đều có thể quay lưng.
Cao Tình không chịu "giúp" Vương Thụy Hâm, thứ nhất là nhìn ra anh ta cùng nghề này không hề để tâm, thứ hai không muốn vì những sự tình này liền đã thương tình cảm của cô cùng Hạ Sở.
Cô mở miệng, Hạ Sở nhất định sẽ giúp, một lần hai lần ba lần bốn lần... Cô đều sẽ giúp, có điều loại hỗ trợ này mất mát chính là tình cảm giữa hai người.
Hạ Sở nói: "Cậu tại sao lại phải băn khoăn như vậy, đã nói rằng chúng ta sẽ chắc chắn không đi đến bước kia." Chân chính đi đến một bước kia liền là nghĩ cũng không cần nghĩ qua vấn đề bạn bè này.
Vương Thụy Hâm bị đá bay ngày hôm đó, Hạ Sở tâm tình thật tốt, Cô hướng Giang Hành Mặc gửi tin nhắn: "Có rảnh không, muốn mời anh ăn cơm."
Giang Hành Mặc đương nhiên có rảnh, anh nói: "Nhà ăn nhỏ?"
Hạ Sở hỏi: "Thương thế của anh còn chưa tốt sao?"
Anh không dám có được không? Một ngày chưa ngả bài với cô, thương thế này dù một ngày cũng không thể tốt lên được.
Bất quá anh muốn ngả bài, thừa dịp có cơ hội ngay lúc này, Hạ Sở tâm tình đang không tệ, tranh thủ thời gian thành thật trao đổi, để vừa thời xử lý.
Hai người gặp mặt tại nhà ăn nhỏ, Hạ Sở nói: "Chờ vết thương của anh lành, tôi sẽ lại đúng đắn mời anh một bữa."
Giang Hành Mặc nói: "Không cần."
"Nhất mã quy nhất mã" (Một ngựa đổi một ngựa.) hạ Sở nói, "Lần này anh thật sự đã giúp tôi một việc rất lớn."
Giang Hành Mặc tạm ngừng, hắng giọng nói: "Ăn cơm coi như xong, anh có chuyện muốn nói với em."
Hạ Sở nói: "Anh nói đi."
"Em còn nhớ rõ ước định của chúng ta không?" Anh cần xác nhận lại một chút.
Hạ Sở suy nghĩ một chút mới nói: "Anh là nói đến chuyện vô luận xảy ra việc gì, trong vòng một năm tôi không thể rời đi phá bỏ ước định sao?"
Giang Hành Mặc trịnh trọng gật đầu: "Đúng."
Hạ Sở rất nhạy cảm, cô bắt được có gì trong đó----- đến cùng là chuyện gì mới khiến giang Hành Mặc cố kỵ đến như vậy?
Cô nhìn anh thử thăm dò: "Anh sẽ không có con ở bên ngoài đó chứ?"
Giang Hành Mặc: "..."
Nhìn thấy anh trầm mặc, Hạ Sở liền cho rằng mình đoán đúng rồi, cô nhíu nhíu mày nói: "Chuyện này có chút phiền phức..."
Giang Hành Mặc thật muốn gõ mở cái đầu nhỏ của cô để nhìn một cái xem bên trong cô đựng những gì!
Hạ Sở còn đang nghiêm túc suy nghĩ: "Mẹ của nó đâu? Anh trước hết phải úy khuất cô ấy , một năm đi, nếu không thì,..."
Con ngươi cô linh động: "Tôi hiện tại liền đem vị trí của mình đưa ra? Chỉ cần từ chức tôi liền có thể,..."
"Không có con riêng!" Giang Hành mặc khô cổ họng nói, "một năm này, em đừng đi chỗ nào hết."
Hạ Sở thật sự tò mò, cô hỏi anh: "Đến cùng là có chuyện gì?"
Giang Hành Mặc hơi khôi phục thanh âm của mình nói: "Anh..."
Chỉ nói một chữ, chuông điện thoại vang lên.
Anh dừng lại, Hạ Sở nói: "Trước tiên nghe điện thoại?"
Giang Hành Mặc nói: "Thật có lỗi."
Anh thấy điện thoại báo tên, là Trương Quan Đình, cuộc điện thoại này không thể không tiếp.
Giang Hành Mặc đứng dậy đi ra bên ngoài, nghe điện thoại.
"Bác sĩ Trương, xin chào."
Trương Quang Đình nói: "Rất xin lỗi vì giờ mới nhìn đến tin nhắn của anh." Anh những ngày này địa phương không hề có tín hiệu, điện thoại không cách nào thu được tin tức.
Anh ta hướng Giang Hành Mặc xác nhận một chút: "Anh nói Megan nhìn thấy mình nhưng ngày thứ hai lại không nhớ rõ?"
Giang Hành Mặc tạm ngưng, đem sự việc vùng Dante cùng bánh chưng trao đổi thẳng thắn.
Trương Quan Đình: "..."
Mặc dù là vì phối hợp với bác sĩ trị liệu, nhưng việc này thật sự rất xấu hổ, anh nói: "..tôi định sẽ hướng cô ấy thẳng thắn một lời."
"Chờ một chút." Trương Quang ĐÌnh ngăn lại, nói: "trước tiên đừng nên kí©h thí©ɧ cô ấy."
Giang Hành Mặc nói: "Việc này chẳng lẽ không phải nên được giải quyết càng sống càng tốt sao?"
"Đối với người bình thường thì đúng là như vậy." Trương Quan Đình giải thích nói: "Lỳ thật tôi có cảm giác cô ấy không chỉ là mất trí nhớ, khả năng còn có chút vấn đề khác, chỉ làm tạm thời không thể xác nhận, còn cần quan sát thêm."
"Dante là bằng hữu của cô ấy, chính là trụ cột tinh thần của cô ấy, tôi đề nghị tạm thời không nên để cô ấy mất đi Dante."