Đối với bác sĩ tâm lý, Hạ Sở thật sự rất kháng cự lại
Bất kể có vấn đề hay không, sợ rằng đại số người đối với nơi này đều có cảm giác mâu thuẫn
Có bệnh nhưng vẫn cảm thấy mình không có bệnh, không có bệnh cảm thấy mình càng không có bệnh, điểm cực đoan hơn là sẽ cảm thấy mặc kệ mình đi vào rồi lại đi ra thế nào, ra cái liền sẽ có bệnh
Hạ Sở đương nhiên không có loại thành kiến này, nhưng đơn độc cùng một người xa lạ ở chung một phòng, khó tránh khỏi có chút khẩn trương
Phòng khám được bố trí rất ấm áp, cửa sổ rộng lớn sát đất, rèm cửa màu vàng ấm được để sát một bên, tựa hồ bên ngoài có gió thổi qua, nó liền không tránh khỏi theo lắc lư một chút. Phòng không lớn, đồ vật lại không ít: Sát tường là một tủ sách màu nâu nhạt, bày đầy sách, sách cũng không phải loại mới tinh, có cảm giác đã được đọc qua, mang cho người khác một loại yên ổn; trên bàn sách có máy tính, sách được mở ra, một quyển sổ màu đen ghi chép còn có bút mực đen, tất cả đều được bày ra rất tùy ý, giống như một chủ nhân thật sự đang hưởng thụ căn phòng yêu thích của mình
Nhìn thấy những thứ này, khẩn trương trong lòng Hạ Sở phai nhạt đi nhiều
Thảm lông dài có hình hai cây to lớn bên trên là ghế sa lon một người, màu xám nhạt, da ghế hơi nhíu, có nệm hình thuê hai đóa hoa
Dường như phát giác được tầm mắt của cô, Trương Quan Đình nói "Là một vị khách hàng đưa cho tôi, em ấy tự tay làm"
Hạ Sở kinh ngạc nói "Khéo tay thật ấy"
"Đúng là không dễ dàng gì" Trương Quan Đình nói "Em ấy mất cả hè để làm"
Hạ Sở sững sốt một chút "Em ấy là học sinh sao ??"
Trương Quan Đình nói "Vừa mới kết thúc kì thi đại học"
Đây đối với Hạ Sở mà nói, không thể nghi ngờ là một cái bắt đầu vô cùng tốt, cô bất tri bất giác liền cùng Trương Quan Đình hàn huyên
Cuộc sống cấp ba bận rộn đơn điệu, ở giữa học sinh chỉ có những phiền não nhỏ đơn giản, còn có áp lực thi đại học nghênh đón, suy nghĩ chỉ muốn thi đậu đại học mà mình khát khao, nghĩ rằng lúc đến gần trường thi sẽ kích động nhưng ngoài ý muốn lại rất bình tĩnh
Thẳng cho đến sau cùng thì đều kết thúc
Bất tri bất giác liền hàn huyên hồi lâu, Hạ Sở hoàn hồn rồi ngượng ngùng nói "Tôi nói nhiều nhỉ, chậm trễ thời gian của anh rồi"
"Sẽ không" Trương Quan Đình nói "Cứ thế này rất tốt"
Anh ta nói như vậy, Hạ Sở ngược lại là hiểu ra, nguyên lai "Trị liệu" đã sớm bắt đầu rồi
Mặc dù không nói vấn đề bị mất trí nhớ hay là đến từ mười năm trước, nhưng Trương Quan Đình thật sự gần như nắm được trạng thái của Hạ Sở
Hạ Sở nói "Tôi cảm thấy tâm tình của tôi tốt vô cùng"
Trương Quan Đình nói "Tâm tình không phải là tâm lý"
Hạ Sở nói "Nhưng tôi thật cảm thấy mình không có vấn đề gì cả"
Trương Quan Đình hỏi cô "Nếu không để ý thì tôi có thể tiến hành thôi miên ở độ nhất định với cô được không ??"
"Thôi miên ??" Hạ Sở sững sờ, hơi kinh ngạc
Trương Quan Đình nói "Yên tâm, đối với cô không có tổn thương gì đâu, cũng không phải giống như phim điện ảnh, cô có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào, tôi chẳng qua sẽ giúp cô dẫn dắt một chút, giúp cô đối mặt một số chuyện mà cô không muốn đối mặt"
Hạ Sở thản nhiên, căn bản không cảm thấy sẽ có chuyện mình không muốn đối mặt, cô nói "Được thui"
Ôm một tia tò mò, Hạ Sở thấy được một chút cảnh tượng hoàn toàn không ấn tượng
Một nơi có ánh nắng chói mắt, học sinh đạp xe đạp bên trong sân trường, cô đứng trên mặt cỏ xanh biếc, chờ đợi một người
Mặt trời rất lớn, khí hậu vô cùng tốt, đây giống như một nơi thật sự không có mùa đông
Cô đợi một hồi lâu, một thân hình nam sinh thon dài đi tới
Đầu anh rối bời, mặc áo thun đen cùng quần jean, mang cùng với đôi dép lào, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ
Cách ăn mặc với tư thái thế kia, thật sự là đang chà đạp khuôn mặt kia
Mặt đẹp mắt như vậy bởi vì thái độ không kiên nhẫn để người nhìn vào mà phát khϊếp
Hạ Sở lại không sợ anh, cô còn ghét bỏ nói "Trong sân trường không được hút thuốc"
Nam nhân kia vén mí mắt nhìn cô, coi như không nghe thấy
Hạ Sở mặc dù không nhảy lên đoạt điếu thuốc của anh, nhưng làm chuyện này thật sự coi rằng rất nghiêm trọng, chỉ nghe cô lảm nhảm "Chính anh muốn hút thuốc hun đen phổi thì không sao, còn em ?? Em dựa vào cái gì mà phải hút gián tiếp với anh chứ ?? Anh có biết hút thuốc gián tiếp thì rất có hại không ?? Anh có biết hút thuốc xác suất bị ung thư phổi cao bao nhiêu không ?? Em còn muốn sống để chờ điểm học kỳ tới đấy!!"
Nam nhân càng nghe càng không kiên nhẫn, chau mày, bộ dáng tức giận đến nơi, người đi ngang qua nhìn đoán chừng sẽ cho là anh muốn khi dễ con gái, nhưng mà anh lại chỉ ngoan ngoãn mà bóp tắt điếu thuốc, đem một mảng lớn còn lại vứt vào thùng rác
Hạ Sở cười, tâm tình đặc biệt tốt
Nam nhân mở miệng, vốn là giọng nói mát lạnh nhưng bởi vì thức đêm cùng thuốc lá mà hơi có vẻ khàn khàn "Em muốn về nước ??"
Hạ Sở "Tốt nghiệp xong không về nước thì làm gì ??"
Nam nhân nói "Không học tiến sĩ à ??"
Hạ Sở lắc đầu nói "Không"
Nam nhân lại nói "Nhiều công ty công nghệ điện tử kêu em đến làm việc, không đi à ??"
Hạ Sở vẫn lắc đầu "Nhớ nhà"
"A..." Nam nhân khẽ cười một tiếng, tựa hồ đang cười nhạo bệnh nhớ nhà của cô
Hạ Sở cũng không để ý, cô hỏi anh "Còn anh, có tính toán gì không ??"
Nam nhân không nhìn cô, ngược lại thì ngẩng đầu nhìn bầu trời
Cảm xúc đen kịt, da thịt trắng noãn, còn có một đôi mắt đen, anh tựa hồ đang đối kháng với ánh mặt trời chói mắt
Anh nói "Dù chúng ta đều là nhân tài thiên phú cao, cũng phải về đền đáp tổ quốc chứ, anh còn ở lại làm gì chứ ??"
Hạ Sở sững sờ, ngón tay không kiềm chế mà nắm chặt lại "Anh cũng muốn về nước sao ??"
Nam nhân nói "Hừm, cần phải trởvề"
Xuyên qua ánh vàng hào quang chói sáng, Hạ Sở thấy được anh
Lông mày thon dài, con ngươi thâm thúy, sóng mũi cao, còn có một chút độ cong, môi mỏng tràn đầy sự châm chọc
"Dante..." Hạ Sở nói ra cáu tên này, đầu liền đau đớn
Không cách nào tưởng tượng nổi khi sự đau nhức này kịch liệt lan tràn ra toàn thân, giống như xương cốt bị đập bể ra rồi ghép vào lại, làm cho không có người nào không thể tiếp nhận sự đau đớn này
Hạ Sở không di chuyển được, thậm chí không phát ra được âm thanh nào, cô giống như bị cầm tù ở trong một l*иg giam rất sâu, tứ chi bị xuyên thấu, thân thể bị đè ép, chỉ cảm nhận được thống khổ vô tận
Tiếp theo một cái chớp mắt, cô mở mắt ra
Con ngươi lạnh băng, gương mặt không chút biểu tình nào, ngũ quan tinh xảo xinh xắn được sương tuyết băng hàn làm nền
Trương Quan Đình giật mình
Cô nhìn về phía anh ta, mi mắt cụp xuống, ánh mắt giống như có thể xuyên thấu người khác, là một loại ánh mắt của một người đứng trên cao phải mất nhiều năm mới có được
"Megan" Trương Quan Đình chần chừ nói
Lúc âm tiết cuối cùng của anh phát ra, Hạ Sở lại ngủ thϊếp đi
Trương Quan Đình dừng lại, đứng dậy rời khỏi phòng trị liệu
...
Giang Hành Mặc khẽ run, hỏi "Phong ấn năng lực yêu người khác ??"
Trương Quan Đình nói "Đúng, bất quá đây chẳng qua là suy đoán của tôi thui, anh có thể đi thử một chút"
"Thử ??" Giang Hành Mặc không hiểu rõ ý từ này
Trương Quan Đình nói "Anh là chồng của cô ấy, anh có thể hợp pháp mà theo đuổi cô ấy, nhìn một cái xem thử cô ấy có yêu anh không"
Giang Hành Mặc "..."
Trong chớp nhoáng này, Giang tổng thật sự cảm thấy mình đã gặp phải "Lang băm"!*
( là thầy thuốc chữa bệnh bậy để kiếm tiền :))) Trương Quan Đình nói "Nếu như không thể thì chúng ta tiếp tục kiểm tra xâm nhập, hiện tại tình trạng của cô ấy không thích hợp để tiếp tục trị liệu"
Hạ Sở cũng không ngủ quá lâu, khi cô tỉnh lại cảm thấy rất khó hiểu, đây chính là thôi miên sao ?? Ngủ một giấc liền xong việc ?? Sợ không phải gặp lang băm chứ
Cô đi ra, cùng Trương Quan Đình tạm biệt, cùng Giang Hành Mặc rời đi
Trên đường Hạ Sở nói "Hiện tại đã tin chưa, tôi thật sự đến từ mười năm trước, tâm lý của tôi rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì"
Giang Hành Mặc không lên tiếng
Hạ Sở hỏi anh "Anh định làm gì nữa ??" Cô hỏi chính là một năm đã hứa hẹn kia
Giang Hành Mặc thật sự đang suy nghĩ, rất chân thành mà suy nghĩ
Lời của bác sĩ là phải phối hợp. Anh lúc đầu cũng muốn theo đuổi Hạ Sở, muốn cùng cô bắt đầu một cách chân chính
Nhưng vấn đề là, nên theo đuổi như thế nào ??
Hóa trang thành bánh chưng mà theo đuổi cô sao ??
Không hóa tranh thì còn cơ hội tới gần cô sao ??
Dùng thân phận Dante ??
Anh thật sự nghĩ tại sao lại muốn đội mũ xanh cho chính mình chứ ??!!